Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gia Lãm là tòa thành lớn nhất, sầm uất nhất và quan trọng nhất của Bách Việt, nhưng theo 12 năm chiến hỏa qua đi nó đã mất đi diện mạo vốn có trước đây, và từ khi đổi chủ sang tay Bắc Ly càng thay đổi.

Trong thành có 20 vạn quân đóng giữ, bất cứ lúc nào cũng có thể đàn áp dân Việt nếu có chống đối, hoặc là đề phòng có thế lực tập kích đoạt thành. Ngoài ra trị chính trong thành cũng được chú trọng, các luật lệ cũ của Việt quốc cũng thay bằng Bắc Ly.

Khi cuộc luận bàn của Nhiếp Đoạn Bộ kết thúc lấy cả ba không làm gì được nhau, sau đó Thiên Trạch chỉ mang theo Diễm Linh Cơ và thủ hạ, còn lại nghỉ lại trong đêm và ngày mai thuê khung xe ngựa mà đi đến Gia Lãm.

Đây là hắn phòng hờ tình huống có biến. Cộng thêm đêm khuya mang đám người này theo cũng chả giúp được gì. Có khi còn vướng bận tay chân khi hắn thực thi kế hoạch chiếm lại đô thành.

Sáu người nghe Thiên Trạch an bài không có nữa điểm chống cự mà nghe theo, khi phân phó xong thì Thiên Trạch một mạch chạy đến đô thành Bách Việt, qua một tiếng thời gian thì sắc trời cũng đã tầm hai giờ sáng.

“ Thiên Vũ” Thiên Trạch nhìn biển gỗ trên treo hai văn tự lớn của Bắc Ly mà cười lạnh.

Diễm Linh Cơ giải đáp : “ từ khi Bắc Ly xâm chiếm, vì lo sợ dân chúng hoài niệm mà đem danh tự cải chính đi, Gia Lãm đổi bằng Thiên Vũ”

Thiên Trạch ngự kiếm thẳng vào phía đông, hỏi : “ Chưởng khống thành hiện giờ là ai?”

Diễm Linh Cơ trả lời : “Tống Liêm”

“ Tống thị ư?” Thiên Trạch lại hỏi.

Diễm Linh Cơ đáp : “Đất Bách Việt được Tiêu Nhược Cẩn phân cho Trấn Nam Quân, giữ chức Thái Thú trong thành là đường đệ của y, kẻ này giỏi thu phục nhân tâm”

Thiên Trạch hỏi : “ quân lực phân bố thế nào?”

Khu Thi Ma đáp : “ trong thành 20 vạn quân đều là của Tống thị nằm dưới Tống Liêm chưởng khống, phân làm 5 cánh quân do Diêm Hổ, Tá Nhạc, Tào Đức, Âu Dương Lâm, Hạ Hầu Võ nắm giữ, mỗi kẻ giữ binh 4 vạn.”

Thiên Trạch khống chế pháp bảo di chuyển vào trong thành rồi tìm đến phủ viện to lớn nhất hiện giờ trong đô thành Bách Việt, Thái Thú phủ.

Thiên Trạch trở về Gia Lãm, hắn không vội ra tay đoạt lại đô thành mà trước khống chế lấy Tống Liêm.

Việc này với hắn không chút khó khăn, chỉ việc dùng Chú thuật: Tiềm Hành thuật, sau đó dấu diếm khí tức, tiếp đến truy tìm vị trí của y.

Chuyện này chỉ việc từ hạ nhân hay quân sĩ và thông qua Không Thức Giới là biết được, mà khi đã biết thì trực tiếp tìm đến và biến y làm nô bộc cho mình.

Sắc trời lúc này đã về khuya, đa phần người ở giờ phút này đều đã nghỉ ngơi, và chủ của tòa thành này cũng không khác biệc, Tống Liêm cùng với thị thiếp mình sủng ái là Cơ Hà say giấc nồng.

“ Loại độc ta cần?” Thiên Trạch dò hỏi.

Bách Độc Vương cung kính đưa cho Thiên Trạch một cái bình sứ.

Thiên Trạch cách không thu lấy, sau đó lại vận dụng Không Thức Giới Thần Lực đem nó dời vào gian phòng của Tống Liêm, tuy thần lực của hắn giảm sút nhưng dời đồ thứ này hắn là vẫn làm được.

Lọ hương độc được dời vào trong phòng, vốn đã được Thiên Trạch mở nắp trước, trong lúc Tống Liêm không có phát hiện được, an lặng phát tán hương khí.

Thiên Trạch không nóng vội mà đứng chờ ở bên ngoài, đợi hương khí bắt đầu phát tác.

Qua chừng nửa tiếng, hắn nhẹ gật đầu.

Lập tức những tên thủ vệ canh giữ trước phòng cho Tống Liêm, bọn chúng bị thủ hạ Thiên Trạch điểm huyệt hoặc giết tại chổ.

Thiên Trạch cất bước đi đến phòng Tống Liêm, đồng thời đem một cây phượng trâm trên mão quan ném ra, thanh pháp bảo phát ra quang mang rồi ngưng kết thành một cái trận pháp vô hình phong bế khu vực này.

Đột ngột, cánh cửa một tiếng nhỏ vang lên.

Vốn đang ngủ say Tống Liêm lập tức ngồi dậy ngay, tay hắn vừa đưa ra một thanh cự kiếm ở góc phòng bày bố trên giá, Phá Nha kiếm lập tức bay vọt đến tay hắn : “ còn mời các hạ hiện thân đi”

Hắn vốn say ngủ nhưng vừa rồi hắn lại cảm nhận được sát khí cùng dao động năng lượng, dù là bé nhỏ nhưng lấy hắn Thần Du Huyễn Cảnh sơ giai vẫn nhận ra được, lại thêm cửa lớn bị mở ra hắn liền rõ có kẻ đến.

Theo lời Tống Liêm rơi xuống, Thiên Trạch chậm rãi hiện ra thân ảnh.

Tống Liêm đưa mắt nhìn hai kẻ đi vào, thầm khen một đôi bất phàm nam nữ, nhất là người nam nhân kia cho hắn nhìn thấy một loại cao cao tại thượng, chỉ một cái ánh mắt cũng để hắn nội tâm lạc nhịp.

“ Bách Việt!” Tầm mắt quan sát trong hắn nhận rõ ra được Diễm Linh Cơ hoa văn trên đó, về phần nam tử này hoa văn trang phục nhìn qua không giống nhưng có lẽ cũng là Bách Việt, dù sau cái vùng đất này có hàng trăm cái bộ tộc lớn nhỏ....

“Các vị giá lâm đến chổ Tống mỗ, chẳng hay có chuyện gì?” Tống Liêm mở lời.

Thiên Trạch nói : “ tòa thành này vốn thuộc về tộc ta, chổ nào là của Bắc Ly ngươi”

Tống Liêm cau mày, từ y phục đến lời nói hắn cũng đã nghĩ được những kẻ này đến không thiện, hắn không vội động thủ bởi hắn biết có thể xâm nhập vào nơi này là kẻ bình thường được, trả lời : “ từ xưa đến nay quốc gia phân tranh, công thành chiếm đất phân ra thắng bại. Nơi này đích xác là của Việt quốc nhưng hơn chục năm trước nó đã đổi chủ.”

Thiên Trạch đáp : “ đổi chủ ư? chỉ là tạm để cho bọn các ngươi mượn lấy mà thôi”

Tống Liêm ánh mắt lay động, dò xét : “ y phục của các hạ đều là thượng phẩm, mà khí chất lại không phải người thường, có thể đi vào nơi này của Tống mỗ càng không phải người thương, có thể thỉnh giáo phương danh”

Tống Liêm còn chưa nói hết mặt hắn chợt biến, thân hình lại có hơi lảo đảo.

“Có phải là ngươi đang kỳ quái, rốt cuộc là mình trúng độc từ lúc nào?” Diễm Linh Cơ nhìn y biểu hiện, cười nói.

“ Người đâu! Có thích khách!” Tống Liêm lớn giọng mà hét, tình thế có biến hắn đã không thể có thể cùng những kẻ trước đôi co, nhanh nhất triệu hồi thủ hạ bằng không sẽ rơi vào thế cực kỳ bất lợi.

Thiên Trạch và Diễm Linh Cơ không chút để ý, an lặng đứng nhìn.

Mà theo thanh âm của Tống Liêm ở lân cận với phủ các của hắn không ít kẻ nghe được, bọn họ theo thanh âm phát ra liền chú ý đến nơi Tống Liêm, khi thấy cả bọn cả kinh mà thốt:

“ Có người xâm nhập!”

“ Bảo hộ thành chủ”

“ Bảo hộ đại nhân!”

Những kẻ này là những binh sĩ hoặc thủ vệ may mắn còn sống, nhưng bọn họ tử vong cũng không xa khi phát hiện ra đám người Vô Song Quỷ, cả bọn chạy đến liền đồng nghĩa với việc bước chân vào tử quan.

Vô Song Quỷ trực tiếp nhất không chút do dự đi đến trước, song quyền song cước đánh ra, binh khí đâm lên người hắn vô dụng mà những kẻ kia thì bị hắn quyền cước cho đánh chết.

Bách Độc Vương thì song chưởng kịch độc thả ra, kẻ trúng liền độc chết tại chổ.

Khu Thi Ma so với hai kẻ còn lại thì thân pháp xảo diệu hơn, qua lại tung chưởng đầy thi khí, mỗi kẻ trúng liền chết.

“ Thanh âm của ta không nhỏ, làm sao chỉ có được một ít như vậy?” Tống Liêm nhìn bên ngoài thầm nghĩ, rõ ràng thanh âm của hắn có thể đả động đám người nội phủ, lẽ thường sẽ không phải mấy chục tên lính kia được.

Ánh mắt lại chuyển qua, Tống Liêm thấ thị thiếp bên cạnh không có dấu hiệu tỉnh lại, đã biết nữ tử này đã trúng hương độc kẻ địch, trong sát na phân tích : “ Hô hấp vẫn còn không nguy hại sinh mệnh, loại độc ta trúng này chỉ giới hạn nội lực khiến ta không vận dụng được”

Tống Liêm tâm tư chuyển biến mau lẹ dò hỏi : “ các hạ hảo thủ đoạn, không biết phương danh thế nào?”

Thiên Trạch nhẹ nói : “ ngươi có nghe qua Xích Mi Long Xà!”

“ Xích Mi Long Xà! Thiên Trạch” Tống Liêm biến sắc khi nghe được, trong lòng khó yên tĩnh được.

Chỉ là Tống Liêm biết rõ hiện giờ không phải là lúc để bận tâm đến chuyện đó, lập tức trấn định tâm tình và nói : “ Mười hai năm trước, thái tử Bách Việt vốn nên được chú ý nhất lại biến mất không rõ, hóa ra là Xích Mi Quân nhiều năm nay lánh mặt, hôm nay Xích Mi Quân đến gặp Tống mỗ là muốn lấy mạng hay là còn mục đích khác, còn mong thỉnh giáo”

Kẻ trước chính là phế Thái tử Bách Việt, hắn dù chưa gặp nhưng là hay biết đến, tại Bách Việt nội loạn lại biến mất, chỉ là một số người biết rõ là y mang theo thủ hạ đến Hàn quốc đô thành sát lục và bị giết chết.

Một kẻ nên chết lại hiện ra ở đây và trong hoàn cảnh này, Tống Liêm không nghĩ hắn sẽ đến tìm mình trò chuyện.

Một phần Tống thị hiện giờ chiếm đất của y, không lý gì y tha cho kẻ đang chưởng khống tòa thành này được? Hắn bây giờ chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, và chờ bên ngoài thủ hạ ứng biến kịp thời.

“ Vấn đề này ngươi không cần quan tâm” Thiên Trạch nói xong lại vươn tay ra.

Tống Liêm muốn chống cự nhưng hắn toàn thân bủn rủn, nội lực trong người đều mất đi hết thảy, trơ mắt nhìn luồng lực lượng vô hình bao phủ nhiếp lại.

Tống Liêm thanh âm châm chọc nói : “ Tống mỗ có nghe Xích Mi quân vũ dũng, lại đi giở thủ đoạn này để giết người ư? thật khiến Tống mổ lau mắt mà nhìn”

“ Khích tướng với ta vô dụng” Thiên Trạch trả lời lại vận thần lực bắt đầu khống chế y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK