Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian qua đi, Thạch Quan Âm dẫn đường, nàng quanh qua đông, rẽ sang tây, nàng phi hành rất dễ dàng, rất nhanh đã dẫn qua mê trận.

Bỗng trong vầng cát mờ mờ có bốn năm người xuất hiện trước đám người.

Mường lượng mỗi người có cầm một cái chổi quét đường, họ làm công việc đó rất chậm chạp, họ làm như cái máy đều đều, họ có vẻ thọ nhận công tác đó từ lúc thiếu thời và thi hành công tác đó cho đến lúc hắt hới thở cuối cùng.

Họ là bọn người nô lệ được sung vào công tác đó chăng?

Nhưng khi đến gần, Thiên Trạch liền rõ, bọn nô lệ ti tiện đó tuy y phục lam lũ, tuy đầu tóc rối bù, song tất cả đều là mỷ nam tử.

Họ là những chàng trai đẹp, bất quá thần sắc họ ngơ ngác, như những tên điên khùng ánh mắt lờ đờ, họ đã quên hẳn họ những con người, đừng nói chi đến thân thế.

Những kẻ này bây giờ chỉ là những cái xác còn cử động được vậy thôi.

Sanh mạng của họ đúng ra, chưa chết, bởi họ còn di động được nhưng họ đã rứt cái sanh mạng đó mà hai tay trao cho Thạch Quan Âm rồi, để trở thành công cụ không hồn của bà ta, mà nguyên do là phục dụng cần sa và anh túc, dù là võ giả kiên cường một khi bất cẩn dùng lấy cũng khó mà chống cự được khi cơn nghiện dâng lên.

Đây cũng chính là thủ đoạn mà Thạch Quan Âm nô dịch nam nhân, phàm là trúng độc đều trở thành nô lệ cho nàng.

Vô luận là ai vô luận kẻ nào, một khi dùng lấy cần sa và anh túc do nàng cẩn thận chế tạo, đều khó thể đi ra được.

Thời gian lại qua, Thạch Âm Cơ lại dẫn đám người đi tiếp.

Bỗng cơn gió thổi qua, mang đến hương hoa ngào ngạt.

Mùi hoa không là mẫu đơn, không là lan, huệ, cúc,.... mùi hoa vừa dịu vừa ngót, múi hoa mà ngọt thế mới kỳ! Mùi hoa mường tượng từ trên không vần vần xuống....

Một cái biển hoa rộng rãi rất nhanh được hiện ra theo Thiên Trạch di chuyển qua một cái sơn cốc không dài lắm.

Giữa vùng núi non chen chúc nhau như thế này, có một khoảng trống cũng là một sự lạ khoảng trống đó lại là một biển hoa, thêm một sự lạ nữa! Nhìn ra, gần cũng như xa, nhìn toàn là hoa, và hoa.

“ Thứ khiến nàng xưng hùng một cõi đây à!” Thiên Trạch nhận ra loài hoa cùng cỏ kia.

Thạch Âm Cơ giải đáp : “ hoa này là Anh Phiêu Hoa, cỏ là Đại Ma Thảo là tiện thiếp đem từ Thiên Trúc về, nơi nào nóng như thiêu đốt mới sanh trưởng được.”

Anh Phiêu hoa có Đại Ma là hoa Anh Túc và Cần Sa, Thạch Quan Âm dùng nó để chế luyện thuốc phiện, thông qua hương hoặc là tẩm vào thức ăn nguồn nước mà để những kẻ phục dụng làm nô dịch.

Giống như những kẻ đàn ông nô lệ bên ngoài của nàng, một khi dùng lấy dù ý chí kiên cường cũng không chống cự được, trở thành nô lệ cho Thạch Quan Âm khống chế.

Chỉ là hương gây ảnh hưởng thần kinh đại não lan đến không một chút ảnh hưởng đến Thiên Trạch, hắn dễ dàng xuyên qua.

Sau đó không lâu, dưới Thiên Trạch yêu cầu Thạch Quan Âm dẫn hắn đến tài sản mình tích súc mấy chục năm qua bằng việc buôn bán anh túc.

Chồng chất như núi vàng châu báu, giá trị ước tính đến cả trăm vạn lượng vàng.

Thiên Trạch đem toàn bộ thu hết vào Tử Kim Long Giới, mà trong khi hắn đi thu môn hạ của Thạch Quan Âm đã tập kết chuẩn bị dời khỏi nơi này, chốn rú ẩn này đúng là an toàn cũng là nơi để kiếm bộn tiền trên sa mạc, bất quá Thiên Trạch không cần.

Hắn sắp trở về Bách Việt cần nhân lực trợ giúp, mà đám thủ hạ của Thạch Quan Âm là một trong số đó, không cần thiết phải ở lại chốn này làm gì.

Đến khi trời tối, việc dọn đi vẫn chưa xong, Thiên Trạch được Thạch Quan Âm cho thuộc hạ mời đến một cái gian phòng dùng bữa tối.

“ Hồi chủ tử, sư tôn chuyển lời, dạ yến đã chuẩn bị mời chủ tử đến dùng bữa”

Thiên Trạch xoay người, đập vào mắt hắn thấy được một cái nữ tử áo trắng, vóc dáng của nữ nhân này cực kỳ thướt tha, nhìn qua đó là một cái mỹ nữ, tấm mạn che lấy gương mặt.

Nhìn sơ qua vóc dáng không chút thua kém Thạch Âm Cơ.

“ Ngươi là?” Thiên Trạch dừng lại dò hỏi.

Nữ tử cung kính đáp : “ hồi chủ tử, thuộc hạ là Khúc Vô Dung”

Ba chữ này vừa ra Thiên Trạch suy ngẫm một chút đã nhớ ra, Khúc Vô Dung chính là Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng sau này thê tử, vì dung mạo quá xinh đẹp mà bị Thạch Âm Cơ đố kỵ mà hủy đi nhan sắc, sau này thiên tư lộ ra tốt chịu kiêng kỵ mà bị đoạn một tay.

Sau đó vì cảm mến Nhất Điểm Hồng mà đưa ra thuốc giải cho Cơ Băng Nhạn có thể khôi phục lại một phần, mới may mắn thoát chết.

“ Đem mạn che cởi xuống” Thiên Trạch hạ lệnh.

Khúc Vô Dung do dự, nói : “ mặt của tiểu nữ có ẩn tật, sẽ kinh sợ chủ tử”

Thiên Trạch nhàn nhạt nói : “ ta không hy vọng phải nói lần thứ hai”

Khúc Vô Dung đã biết không thể tránh, đem tấm vải vuông che mặt cởi xuống.

Thiên Trạch bình sanh chưa từng trông thấy một gương mặt nữ tử nào xấu xí bằng, dáng dấp là tuyệt đại mỹ nữ nhưng gương mặt lại xấu xí vô cùng.

Đối nghịch như vậy không phải là tiên thiên, thực tế là nàng có một trương rất xinh đẹp gương mặt. Chỉ là Thạch Quan Âm có tật đố kỵ những thiếu nữ đẹp, nên hủy diệt nhan sắc của nàng đi.

Khúc Vô Dung đã quá quen thuộc với người kinh sợ nàng dung mạo cùng chế giễu, song kẻ phía trước, người đàn ông kia lại không có một chút sợ hãi lẫn chế giễu nào.

Nhưng....

Liền sau đó vô số tiểu kiếm ngưng hiện, rồi đột ngột lóe lên.

“Phốc!!”

Máu tươi bắn ra, máu bắn ra từ gương mặt, là mặt của Khúc Vô Dung.

Tấm da mặt của nàng bị gọt xuống, huyết nhục đầm đìa lan tỏa ra.

Khúc Vô Dung đau đớn vô cùng, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng không biểu lộ một cảm giác nào, tựa như cái đau đớn đã quên mất đi, chỉ là ánh mắt bắt đầu lay động.

Trong lòng bi ai, chút cảm kích của mình với gả đàn ông kia bay biến.

Thiên Trạch không để ý chút nào, một giọt chất lỏng ngưng hiện trước hắn, sau đó dung nhập vào cái gương mặt đang huyết nhục đầm đìa kia.

Kỳ tích phát sinh, da thịt bị gọt đi lại mọc lại, huyết nhục trở về.

Không còn là xấu xí dung mạo nữa mà là một trương cực kỳ xinh đẹp mỹ mạo.

So với Thạch Quan Âm không kém bao nhiêu dung mạo, khó ai có thể tin tưởng được nàng dung mạo lại xinh đẹp như vậy, càng không liên tưởng được tấm họa thủy dung nhan này khi hủy dung, thật khó mà thừa nhận.

Đám người há miệng nhìn chăm chú, không nói nên lời.

Nhất thời bọn họ đưa mắt nhìn, quên đi hết thảy.

Nếu không phải máu tươi còn đọng trên sàn thuyền cũng như y phục Khúc Vô Dung và cả tấm da người khuôn mặt kia, ai nấy khó mà tin được một màn vừa rồi là thật.

“ Ukm! chả trách Thạch Quan Âm lại đố kỵ đến nổi phải phá hỏng tấm gương mặt này, rất xinh đẹp” Thiên Trạch đưa tay vuốt ve gò má, sau đó thu tay lại đi vào trong.

Hủy dung như Khúc Vô Dung là một chuyện khó mà sửa lại được, song với Thiên Trạch mà nói là chuyện nhỏ mà thôi, trực tiếp nhất chính là đem dung mạo nàng gọt đi sau đó lấy một thứ cực kỳ công hiệu chữa trị, Sinh Mệnh Nguyên Tuyền.

Tất nhiên Thiên Trạch không có đem chân chính Sinh Mệnh Nguyên Tuyền chữa trị, mà đem một giọt pha loãng ra.

Sinh Mệnh Nguyên Tuyền có thể giúp kẻ chết sống lại, xương cốt mục rửa sinh sôi như củ, cho nên khôi phục chút da thịt cho Khúc Vô Dung chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, dù là đã loãng đi cũng đối phó được.

“Bịch!” Khúc Vô Dung sững sờ trong giây lát, biến hóa trên cơ thể nàng rõ ràng hơn ai hết, nhất là chứng kiến ánh mắt đám người như thấy quỷ kia, vội vàng quỳ xuống dập đầu với Thiên Trạch.

Nàng là nữ nhân có ai không yêu quý dung mạo chứ, nhưng dung mạo so với sinh mệnh mà nói cái sau càng quý giá, nàng là đệ tử của Thạch Âm Cơ cho nên biết rõ tính cách của sư phụ mình, nhưng nàng có lựa chọn ư?

Đứng trước sư phụ đố kỵ đem dung mạo hủy đi, nàng chỉ có thể cam chịu số phận, nàng phải sống.

Nhưng hiện giờ đã khác, sư phụ nàng, gông xiềng của nàng đã không còn mạnh mẽ như trước kia nữa, mà cái dung mạo đã bị hủy hoại kia một lần nữa trở về, là do tân chủ tử cung cấp, để cho Khúc Vô Dung cảm xúc nhất thời khó xác định được.

“ Thuộc hạ cảm tạ chủ nhân ban ân” Khúc Vô Dung cung kính dập đầu thật lớn.

Thiên Trạch gật đầu : “ đứng lên đi, từ bây giờ nàng là thị nữ của ta”

“ Vâng ạ!” Khúc Vô Dung cung kính đáp.

Khi Thạch Quan Âm cùng môn hạ đã thu dọn xong hết mọi thứ, Thiên Trạch liền mở ra truyền tống trận để cho cả bọn trở về Gia Lãm. Còn bản thân Thiên Trạch lại không vội trở về mà lại từ sa mạc ngược đường trở về Bách Việt.

Nguyên nhân là vì hắn còn rất nhiều nơi còn chưa ghé qua, cho nên một đường phi hành đông tiến thăm hỏi lại các thế lực lớn khác trên đường trở về trung thổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK