Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch rời đi khỏi Vô Ảnh Hiên tại không trung thẳng hướng về dãy núi gần đó, dùng nửa tiếng hắn đến được một cái trùng điệp vách núi.

Không chính xác là một cái vực núi sâu.

Hai bên là hai dãy núi dài như dựng thẳng đứng mấy trăm mét, sương mù bao phủ gió rít thổi qua, khoảng cách giữa hai vách núi cũng lên đến trăm mét hơn.

“ Sưu!!”

Thiên Trạch ngang dọc trên bầu trời, tới lui một hồi lại cướp xuống đỉnh vực núi.

“ Chính là nơi này” nhìn qua không mấy gì khác lạ hết sức bình thường một tảng đá lớn dưới mặt đất, Thiên Trạch hô nhẹ sau đó cách không khống chế.

Tảng đá lớn bằng kích cở người rộng đến mấy trượng, phần dưới đột nhiên lún vào.

Lập tức một tràng cơ quan khởi động mặt đất cách tảng đá chừng 3 mét nứt ra một cái thông đạo thẳng đứng, một sợi xích dài tại vuông vức thông đạo gần mép đất mở ra rồi rơi xuống bên dưới.

Thiên Trạch thả người mà xuống, một tay bám lấy xiềng xích mà thẳng xuống bên dưới.

Cơ quan do Thiên Trạch khởi động phía trên cũng đã đóng theo hắn rơi xuống.

Đây mới chính là lối vào của Cốc Tử mộ.

Không chuẩn xác mà nói Cốc Tử mộ có hai lối vào, một chính là Thiên Trạch đang dùng để đi vào, còn lại chính là trong miệng Sở Vân Khê nói, bất quá lối vào đó đã được sửa lại trở thành cái bẫy hố kẻ xông mộ.

“ Không sai! người khác đau khổ tìm lối vào Cốc Tử mộ còn ta chỉ là chuyện đơn giản mà thôi” Thiên Trạch tự đắc vô cùng nói.

Hắn có thể trong thời gian ngắn biết được lối vào đều là nhờ Sở Vân Khê chỉ cho, hiển nhiên là hắn tự mình lấy được thông tin mà bà ta không ngờ đến được.

Thiên Trạch dựa vào thần lực cùng nguyên thần vượt trội của mình, vô thanh vô tức để cho Sở Vân Khê không nào hay biết bị hắn giở trò, không chỉ lối vào Cốc Tử mộ mà gần đây chỉ thị của Mộ Dung Diệp an bài hắn cũng biết được không ít.

Xiềng xích theo cơ quan khởi động rơi được trăm mét liền thoát khỏi thông đạo vuông vức, kế đến là một cái rộng lớn không gian.

Lòng núi như được móc rỗng tạo thành một cái động huyệt khổng lồ, bên dưới trung tâm động huyệt dựng một cái vòng tròn sân lớn, từ trên nhìn xuống thấy được rất nhiều quan tài sắp xếp phân bố hợp thành một cái bát quái đồ.

Mà trung tâm âm dương nơi có rất nhiều khô lâu bạch ngọc xếp thành một hình chữ nhật.

Thiên Trạch thả tay cả người rơi xuống bên dưới, mà theo hắn thả tay rơi xuống không lâu xiềng xích cũng bị cơ quan thu về bên trên.

“ Theo ta nhớ còn có một cái quan tài thủy tinh ở đây! có lẽ do ta đến quá sớm rồi. Ta có nên xuống trước hay là tham dự vào kịch tình ta biết đây” Thiên Trạch lẩm bẩm nhìn xung quanh, nghĩ ngợi một hồi đi đến chổ khô lâu.

Quan sát một lát, nguyên thần thăm dò Thiên Trạch phát hiện ra được cơ quan ẩn tàng dưới bạch ngọc khô lâu, một khi hắn chạm vào cơ quan liền khởi động ngay.

Bất quá Thiên Trạch không khởi động cơ quan, chỉ quan sát tìm ra cơ quan ẩn tàng, sau đó thẳng đến vách tường một nơi mà đến, bàn tay vươn ra lại cách không phát lực.

“ Cạch” vách tường dựng đứng trên phát ra một tiếng nhỏ, nứt ra một cái phòng cở nhỏ chỉ vừa đủ cho mười người đi vào.

Thiên Trạch cướp đến, ngay khi đặt chân vào trong cửa đá đóng lại như cũ, đồng thời hắn tựa như đi thang máy một dạng rơi xuống.

“ Cái này thì quá hack game rồi đấy nhỉ” Thiên Trạch cười nói.

Lối đi bí mật này chính là lối đi thông qua các tầng, chỉ có Tổng Mộ Sứ mới có thể biết được cơ quan ẩn tàng, còn lại dù là Thủ Hộ Sứ các tầng đều không rõ.

Còn Thiên Trạch biết chính là hack não Sở Vân Khê mà biết được, thông qua lối đi này không cần qua Bạch Ngọc cơ quan mà xuống thẳng tầng tiếp theo Cốc Tử mộ

Cốc Tử mộ tầng thứ 4, Mặc Trì điện.

Nơi này là một gian thạch thất rộng lớn, bên trong đèn đuốc sáng rực, lại còn bày bố các lụa hồng đỏ thắm, chữ Hỉ to lớn dán khắp nơi, là một gian phòng cưới.

Tại nơi này có hai thân ảnh, một bức pho tượng nam nhân được nặn đắp là tượng hình của Độc Cô Mạc, còn lại là một cái thiếu nữ.
Hồng y bó sát nhưng không có che hết cơ thể nàng. Y phục để lộ một phần cánh tay cùng ngực trên, để lộ làn da trắng ngần không tỳ vết.

Đôi mắt hơi to, một đầu tóc đến eo suôn mượt đến eo thì dừng. Tại đầu tóc trên kẹp lấy hai băng vải hồng, hai lọn tóc dài ở hai bên mái đầu thả xuống đến ngực. Vóc người thướt tha yêu kiều, linh xảo động nhân.

Chỉ là mỹ nhân này đang không ngừng la mắng.

Nàng chính là Lâm Thủy Dao đại tiểu thư của Mặc Công thành, tại ba năm trước Thiếu thành chủ Mộ Dung Diệp đến Lâm gia cầu hôn cho Độc Cô Mạc thiếu chủ Kỳ Lân, nàng bị lừa đến xem mắt rồi bị nhốt ở nơi này.

Mà đối tượng xem mắt lại không thấy đâu chỉ thấy được một cái bức tượng Độc Cô Mạc, gần 3 năm qua một mực làm bạn với nàng ở đây.

Ngày hôm nay cũng như bao ngày, nàng chính là phắt tiết tâm tình bực bội của mình với bức tượng của Độc Cô Mạc : “ Tên lừa đảo chết tiệc này, quỷ thất đức, hại bản cô nương chỉ còn cách chơi với tên tượng đất ngươi trong ngôi mộ này.”

“ Hừ, ngươi nhìn ta làm gì, bản lĩnh của ngươi chỉ có thế, chỉ biết trừng đôi mắt chó.”

“ Chẳng cựa quậy gì, Lâm Thủy Dao ta muốn sắc có sắc, muốn dáng có dáng, ngươi nhìn miệng ta này, môi đỏ răng ngọc”

“ Ngươi nhìn mắt ta này, mắt hành mày liễu. Ngươi lại nhìn làn da ta này, da trắng hơn tuyết. Ngươi xem tiếp đôi chân ta này, chân ngọc thon dài. Ngươi lại nhìn tiếp bộ ngực ta này. Ngươi có thấy không hả, thấy không hả”

“Hừ, một đại mỹ nhân như ta, ngươi không có phúc hưởng thụ” Dường như đả không chịu được nữa, Lâm Thủy Dao đem chén ngọc màu xanh trên tay ném xuống mặt đá, chén ngọc vở tan nát, hai tay chống lấy eo mình : “ tên lừa đảo chết tiệc, quỷ thất đức, ta nói cho ngươi biết”

“ Chỉ cần ta gặp được nam nhân khác. Việc đầu tiên của ta làm chính là bỏ ngươi lấy hắn. Cho ngươi vĩnh viễn chống mắt lên mà nhìn” Lời cuối cùng thốt lên thân ảnh xoay người lại, bởi nàng nghe thấy được cửa đá bị mở ra thanh âm.

Đương cửa đá khe hở kéo ra, một đạo thân ảnh đập vào Lâm Thủy Dao mi mắt.

Một thân màu tím vàng y phục, ở phía sau trường bào hoàng kim tung bay, một tấm mặt nạ vàng che dấu dung mạo gợi lên thần bí, một đôi sáng như sao trời con mắt, dáng người cao lớn khí chất bễ nghễ thương sinh.

Lâm Thủy Dao nhất thời nhìn chăm chú cái nam tử.

Nàng phía trước vừa nói qua, chỉ cần nàng gặp được nam nhân việc đầu tiên của nàng chính là gả cho hắn, nhìn đến Thiên Trạch dương quang soái khí bộ dáng, nàng trong lòng đã nghĩ muốn hay không chấp hành chính mình cái này lời hứa.

“ Ngươi là ai? vì sao xuất hiện ở đây?” Lâm Thủy Dao hồi thần lại, có chút xấu hổ trong lòng khi nàng lần đầu lại nhìn chằm chằm một cái nam nhân không rời mắt, để dời đi xấu hổ này nàng mở miệng thăm dò.

“ Thiên Trạch” Thiên Trạch chậm rãi đi đến gần Lâm Thủy Dao, lại nói : “ ta nghe Cốc Tử mộ rất đáng gờm, không những có tài bảo còn có mỹ nhân, tới kiến thức một chút”

Nghe hắn báo danh cùng nói ra lý do đến, Lâm Thủy Dao con mắt đảo tròn một cái, nhẹ đi vài bước đem tay vuốt lọn tóc mình, rồi nói : “ ngươi thật từ Cốc Tử mộ đi vào ư? không lừa ta đó chứ”

Thiên Trạch đáp : “ lừa nàng, ta lừa nàng thì được gì?”

Bị hỏi ngược lại Lâm Thủy Dao khẽ cắn môi, suy ngẫm một cái rồi nói : “ ngươi nếu thật là đi vào Cốc Tử mộ, lẽ nào Sở phu nhân bị ngươi đánh bại rồi, còn cả Thiên Lạc tỷ tỷ”

Thiên Trạch chậm đáp : “ ta giao thủ qua Sở phu nhân, còn Thiên Lạc thì chưa gặp qua”

“ Gạt người!” Lâm Thủy Dao đột nhiên hô lên, nói : “ Thiên Lạc tỷ tỷ thủ hộ tầng trên, không lý gì bỏ đi thủ tầng cả, nói ngươi rốt cuộc là ai? có phải là tên khốn Mộ Dung Diệp kia phái đến không?”

Tại ba năm trước nàng được Mộ Dung Diệp mời đến xem mắt ở Cốc Tử Mộ, từng đi qua các tầng cơ quan cho nên rõ ràng mỗi tầng riêng biệc với nhau, một khi đã vào liền không thể đi ra.

Giống như nàng bị nhốt trong Mặc Trì Điện này vậy, mà muốn đi tới nơi này còn phải thông qua hai cửa ải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK