Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trò chuyện xong Hải Khoát Thiên Không cùng thê tử nghỉ ngơi.

A Mãn liền trở về nhà mình bên cạnh không xa.

Chừng sáu tiếng qua đi, Hải Khoát Thiên Không từ trong nhà mình đi ra đem đệ đệ kéo đến một chổ đất trống.

A Mãn đi theo sau, thấy ca ca dừng lại cũng dừng lại, sau đó bên hông rút ra cây đao.

“ A Mãn! Chuẩn bị xong chưa?” Hải Khoát Thiên Không hỏi, hắn hiện giờ cũng như trước đây nhiều lần bồi em trai mình chiến đấu.

A Mãn không nói mà hành động, cướp nhanh đến đao không ngừng chặt chém.

Hải Khoát Thiên Không không có rút binh khí, cũng không có trả đòn mà nghiêng người né tránh, lấy hắn thực lực cùng em trai chênh lệch không cần phải dùng linh hồn lực lượng.

“ Phanh!”

Liên tục công kích không thành, lại bị anh trai đánh một chưởng, A Mãn bị đánh văng về sau mười mấy mét.

“ Lại nào?” Hải Khoát Thiên Không đưa tay ngoắc.

A Mãn đứng dậy cướp đến.

Chỉ là hắn còn chưa chặt được đao đã bị anh trai mình một cước đá.

“ Tiếp tục” Hải Khoát Thiên Không lên tiếng.

A Mãn lại đứng dậy công kích.

Nhưng kết quả vẫn như trước.

“ Chỉ có chút bản lĩnh này sao?” Hải Khoát Thiên Không hỏi.

A Mãn thở hồng hộc trên mặt đất, hồi phục lại được khí tức sau đó đề thăng tốc độ cùng thay đổi chiến thuật, hắn không cường công nữa mà liên tục di chuyển với tốc độ nhanh nhất quanh Hải Khoát Thiên Không.

“ Ba!”

A Mãn như lưu tinh di chuyển, hắn đem một cái chậu lửa ở gần ném đến chổ Hải Khoát Thiên Không, bản thân thì bọc ra sâu nhảy cao bổ đao.

“ Đang!”

Hải Khoát Thiên Không nào bị trúng chiêu chứ, ngay khi A Mãn đến gần xoay người trên tay cự đao vung ra, vẫn không dùng linh hồn lực chỉ là man lực, mạnh mẽ đem A Mãn đánh văng về sau.

“ Yếu ớt! trước sức mạnh tuyệt đối thì vận may của đệ không đáng một xu” Hải Khoát Thiên Không lạnh lùng nói, tay cầm cự đao huy ngang đem chảo lửa tiếp nhận rồi trả về giá gỗ ở xa, lại nói : “ chỉ có kẻ mạnh thật sự mới dẫn dắt Minh tộc ra ánh sáng”

Hải Khoát Thiên Không đi đến chổ em trai, nói : “ trong một năm nay đệ dường như không tiến bộ gì? thật khiến ta thất vọng quá! Tại sao đệ lại không cách nào đem hồn vào binh khí chứ?”

Minh tộc không tu Thần Lực mà sở tu Linh Hồn chi lực, mỗi một cái thành viên khi bắt đầu tu luyện thời điểm, không ngừng lớn mạnh thức hải không gian lớn mạnh Linh Hồn của mình.

Trong đó hào nhập linh hồn vào binh khí- Nhập Hồn chính là cảnh giới quan trọng mà rất nhiều Minh tộc phải bước qua.

Một tên Minh tộc xác định một loại chính mình thích nhất binh khí. Thông thường Minh tộc thành viên bình thường là từ bộ lạc phối cấp binh khí, hoặc là tự tìm thích hợp nhất tài liệu là chính mình chế tạo một thanh tốt nhất binh khí.

Binh khí như thế, xưng là Mệnh Khí.

Mà hòa Linh Hồn vào Mệnh Khí chính là bước đầu tiên trong việc trở thành một cái chiến sĩ Minh tộc, cảnh giới này gọi Nhập Hồn.

Mệnh Khí Nhập Hồn sau Minh Tộc chiến sĩ, sức chiến đấu sẽ tăng lên trên diện rộng. Bởi vì bằng vào lực lượng linh hồn thúc đẩy Mệnh Khí, sử dụng điều khiển như cánh tay, có thể tốt nhất truyền chủ nhân sức mạnh.

Hơn nữa Minh Tộc chiến sĩ còn có thể không ngừng mà dùng tự thân lực lượng linh hồn tới ôn dưỡng Mệnh Khí, khiến cho hắn càng ngày càng mạnh, mà Mệnh Khí có lực lượng linh hồn bảo hộ cũng cực kỳ khó khăn hư hao, bị tổn thương lực lượng linh hồn còn có thể tu bổ Mệnh Khí vết thương.

Chỉ có Nhập Hồn mới trở thành chiến sĩ Minh tộc sơ môn, cũng là điều kiện tất yếu để đạt đến những cảnh giới còn cao hơn trong việc tu luyện Linh Hồn.

Hòa linh hồn với binh khí, việc này tại Minh tộc mà nói không phải khó khăn gì, cơ bản ai nấy cũng làm được. Minh tộc tuổi trẻ tu luyện chậm thì ba, bốn năm đổ lại nhanh thì vài tháng hoặc vài ngày.

Nhưng A Mãn đến nay vẫn chưa đạt được cảnh giới Nhập Hồn, đây là một chuyện mà A Mãn cũng như Hải Khoát Thiên Không không tài nào hiểu được.

Cũng là chủ đề bàn tán của rất nhiều Minh tộc, bởi không Nhập Hồn chả khác nào là một cái phế vật, nhưng Hải Khoát Thiên Không lại là Đại Nguyên Soái của Minh tộc dùng thực lực mà đánh ra.

Ca ca là thiên tài trong Minh tộc còn đệ đệ là phế vật của Minh tộc.

Sự tình này cũng dấy lên không ít kẻ bàn tán. Chỉ là kiêng kỵ Hải Khoát Thiên Không, nên cũng không ai dám ở trước mặt y hoặc A Mãn châm chọc việc này.

“ Ca ca! xin lỗi huynh.... Đệ đã rất cố gắng rồi.... nhưng!” A Mãn tràn đầy khổ sở cùng bất đắc dĩ nói.

“ Chiến binh Minh tộc chúng ta quan trọng nhất là phải có vũ khí sinh mệnh của mình” Hải Khoát Thiên Không chấn thanh đao của A Mãn văng lên, một tay thả binh khí của mình rồi tiếp lấy, vận dụng lực lượng linh hồn vào trong đó.

Thanh đao rất nhanh bốc lên một luồng màu xanh lục chi khí, đây chính là Nhập Hồn, đem linh hồn quán chú vào binh khí.

“ Đem sinh mệnh hòa cùng một thể với vũ khí trên tay của đệ, mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất” Hải Khoát Thiên Không nói xong vung đao.

Một đao vừa ra nhấc lên cuồng phao, mười trượng xung quanh đất đá bị đao khí xanh rờn phá vở.

Hải Khoát Thiên Không đi đến trước đem đao đưa cho A Mãn : “ Đây là cũng là đạo lý tác chiến chân chính của Minh tộc chúng ta, tư chất của đệ không tồi dưng dường như có quá nhiều trở ngại. Khiến đệ vẫn mãi dậm chân tại chổ”

A Mãn nhận đao, khổ sở nói : “ ca ca, có lẽ đệ thật không phù hợp làm chiến binh, những người khác cười đệ vô dụng. Là hai cực trái ngược với ca ca cường mạnh”

Tuy không nói chính diện nhưng ở sau A Mãn nghe không ít, cũng là vết thương lòng cho hắn.

“ Tiểu tử ngốc này, hoàn toàn không có chuyện như vậy” Hải Khoát Thiên Không đặt một tay lên vai, nói : “ sau lại dễ để người khác lay động thế, đệ đệ ta trong tương lai còn mạnh hơn ta, ta chưa từng nghi ngờ điều đó”

“ Ca ca” A Mãn tâm tình sa sút cũng bớt đi.

Hải Khoát Thiên Không nói : “ ta đặt kỳ vọng rất lớn vào đệ, vì thế nên vô hình sẽ nghiêm khắc hơn. Sự trưởng thành của đệ rất quan trọng với tương lai của chúng ta sau này”

A Mãn nói : “ Minh tộc có huynh không phải đã đủ rồi hay sao?”

Hải Khoát Thiên Không trả lời : “ không! còn kém xa lắm! tộc thần ở trên đại địa có thực lực rất cường mạnh. Nhất định sẽ có chiến sĩ mạnh hơn ta, cho nên chúng ta phải nỗ lực mà luyện tập”

Từ khi bị Thần tộc đuổi đến Địa Ngục Giới đến nay, Minh tộc đã bao nhiêu lần phản kháng rồi chịu trầm tịch. Thần tộc vẫn là bá chủ đại địa, nhiều năm tại mặt đất có phong phú tài nguyên sinh sôi, nô dịch các tộc, Thần tộc sẽ yếu ư?

Hải KhoáT Thiên Không rõ ràng khoảng cách giữa Minh tộc và Thần tộc có rất lớn, Minh tộc có cường giả vậy Thần tộc cũng có cường giả. Đáng sợ nhất Thần tộc có ba cái Viễn Cổ Thần còn tồn tại trên thế gian này.

A Mãn còn không nhận thức được cách biệt, nói : “ Minh tộc chúng ta cũng có rất nhiều dũng sĩ mà”

Hải Khoát Thiên Không nói : “ ừ! ta cũng để ý đến, gần đây có không ít người mới nổi dậy. Người mới lấy được danh hiệu chiến sĩ là Thiết Huyết Vô Song, chỉ lớn hơn đệ mấy tuổi thôi nhưng đã rất giỏi rồi”

Minh tộc không có họ, chỉ có tên. Và chỉ khi nào trở thành chiến sĩ Minh tộc mới nhận được xưng hào, Hải Khoát Thiên Không cũng là vậy, mỗi xưng hào đại biểu cho một ý nghĩa.

Chẳng hạn như Hải Khoát Thiên Không cái tên này, Minh tộc Đại Nguyên Soái lấy nó là muốn nhắc nhở mình cũng là hắn đời này muốn làm chuyện, đoạt lại trời cao biển rộng cho tộc nhân mình.

“ Khoảng cách của chúng ta với Thần tộc càng ngày càng hẹp lại rồi. Chỉ cần đoàn kết họ lại, nhất định sẽ làm được việc. Sinh sống bao lâu trong Địa Ngục Giới, tộc của chúng ta đã trả một cái giá quá đắt. Trời xanh biển rộng mà Thần tộc nợ chúng ta, nhất định phải có ngày trả”

Hải Khoát Thiên Không nói đến đây nhìn về A Mãn : “ A Mãn, chuyện này phải do hai huynh đệ chúng ta hoàn thành”

“ Được thôi! ca ca, đệ hiểu rồi. Đệ sẽ cố gắng luyện tập” A Mãn trong lòng có một cổ nhiệt huyết xông lên, hướng huynh trưởng nói.

“ Chúng ta tiếp nào” Hải Khoát Thiên Không nói xong đứng dậy.

A Mãn gật đầu, cùng huynh trưởng tiếp tục luyện tập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK