Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch không để ý đến Tần Xuyên tâm tình, lại nhìn xuống đám người bên dưới, cất lời nói : “ trong các ngươi có ai còn giống như Tần Xuyên, chỉ là hỏi mấy cái vấn đề vớ vẩn vậy thì qua ngày hôm nay tốt nhất liền rời đi. Bản Đế đúng là cần nhân tài trợ giúp song không phải nhất thiết phải cần các ngươi.”

Ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo quét qua đám người : “ con kiến hôi thì không cách nào rõ được cự long uy nghiêm. Mà phàm nhân thì càng không rõ được tiên thần chi lực. Cho nên trong lúc Bản Đế tâm tình tốt chớ nên làm ngu xuẩn hành vi. Bằng không Bản Đế một khi giận lên, diệt quốc diệt môn phái cũng không phải là không thể. “

Đám người nghe được khẩn trương trong lòng, mấy lời của Thiên Trạch bọn họ dám không tin được ư?

Có thể đem cả cái Bách Việt sáu phần thổ địa mất đi chưa đầy mấy tháng thu hồi, diệt hơn 1000 vạn mạng người, đem Đế Cung cải biến, hắn thủ đoạn là phàm nhân có thể làm được ư?

“ Tần Xuyên không có ý gì khác! Chỉ là có chút vấn đề không rõ, xin bệ hạ chớ hiểu lầm” Tần Xuyên đặt chung rượu xuống vội vàng giải thích.

Thiên Trạch không một để ý, ánh mắt hướng về một cái nữ tử dung mạo xinh đẹp, lại phất nhẹ tử kim hồ lô bay xuống rót vào chung rượu thứ hai bên cạnh, đem chung rượu trống rót đầy.

Mái tóc dài như áng mây huyền đổ xuống, nàng mặc một bộ quần áo vàng bó chẽn sát thân mình.

Trầm Lạc Nhạn người đúng như tên, đích thực là nhan sắc như trầm lạc nhạn, đôi mắt sáng long lanh như nước hồ thu với làn mi dài như mỏng, làn da trắng như bạch ngọc, tư thái yểu điệu thướt tha, đích thực là một mỹ nhân hiếm có.

Điều hiếm thấy nhất là nàng có một khí chất cao quý làm người khác phải rung động, có thể khiến bất kỳ nam tử nào vừa nhìn thấy đã ái mộ.

“ Lạc Nhạn cảm tạ Đế ân” Trầm Lạc Nhạn cười nói như xuân hoa đua nở, nói xong lại đem chung rượu nghiêng đầu một bên, dưới hai tay cùng ống tay áo che lại uống một ngụm rượu.

Đây là người thứ ba được thưởng rượu làm cho đại điện người chú ý.

Cả ba người ban rượu đều là mỹ nhân, nhưng mỗi cái lại không giống. Cái trước nhìn được Thiên Trạch yêu thích song lại không được dò hỏi, mà cái Tần Xuyên thì ai cũng rõ ràng đã bị lạnh nhạt, mà cái tiếp theo người sẽ là gì đây?

“ Nàng đối với việc trẫm họa loạn triều cương, có cái nhìn như thế nào?” Thiên Trạch đợi cho Trầm Lạc Nhạn từ trong dư vị rượu đi ra dò hỏi.

Trầm Lạc Nhạn bình ổn lại tâm trạng, uyển chuyển cất lời : “ Lạc Nhạn ngu muội không rõ được hết ảo diệu trong đó, nhưng Lạc Nhạn biết, một vị có thể khai sáng cổ kim văn tự tạo ra bộ cờ dung nhập Tung Hoành, Đế Vương, Binh gia há lại là kẻ thiển cận được”

Thiên Trạch nhẹ gật đầu khen : “ nàng là một cái vừa xinh đẹp lại thông minh càng lý trí lại càng có dã tâm, nếu nàng sinh sau hai ngàn năm có lẽ là một cái hô phong hoán vũ người, nhưng mà thời đại này nữ giới chiếm vị trí cực thấp kém, chỉ khi làm hậu cung chi chủ các nước hoặc là tông chủ một phái nào đó mới có được tiếng nói, nhưng mà sức ảnh hưởng chỉ là phù phiếm, mà những kẻ đó như muối bỏ biển.”

Đám người an lặng nghe lấy, nhất là nữ giới thì càng thổn thức đồng tình với mấy lời của người kia.

Không sai biệc gì, địa vị của người phụ nữ trong xã hội này đều rất thấp kém, cuộc đời người phụ nữ có lẽ cũng có thể khái quát qua hai việc, bị gả đi sớm, thay chồng dạy con, dù có là phụ nữ trong chốn hậu cung thì cũng chỉ là công cụ sinh đẻ cho hoàng thất.

Đàn ông có thể tam thê tứ thiếp, riêng Hoàng đế còn có phi tần lục cung, ba nghìn giai lệ kề bên. Mà khi mỗi đời quân vương chết đi các phi tần nữ nhân này đều chung chịu số phận, từ thời Chu bắt đầu tuẫn táng theo quân vương đã chết.

Chỉ có hoàng hậu chi vị sinh hạ thái tử mới may ra còn ở lại, thậm chí còn được quyền nhiếp chính sự khi quân vương chưa trưởng thành.

Mà Thiên Trạch dựng lên Đại Việt, cải chính tân pháp phá vở đi việc không hợp lễ giáo, mở ra cho nữ giới một cái nơi sinh sống có được nhiều quyền lợi. Cũng chính vì thế mà khi Thiên Trạch dựng Chiêu Hiền Điện, không ít nữ giới mộ danh mà đến.

Trầm Lạc Nhạn cũng là một trong những nữ tử đó, nàng là bị phách lực cùng bá khí của Thiên Trạch sở động.

“ Hoang cổ thời đại, nhân loại mới sinh lúc đối mặt với hung thú, các bộ lạc còn mông muội. Thời kỳ này xã hội con người theo chế độ mẫu hệ làm chủ. Nữ giới có thể sinh sản duy trì nòi giống, so với nam giới mà nói có rất lớn vị trí. Nữ giới luôn là người lãnh đạo”

“ Sau này qua thời gian địa vị chuyển biến, khi hung thú đã bị trừ bớt, lãnh thổ sinh sống mở rộng.Nhân loại phát triển lên, đồ đá thay bằng đồ kim loại. Nam giới sức lực mạnh mẽ hơn dần thay thế đị vị nữ giới”

“ Tam Hoàng Ngũ Đế đến Hạ Thương Chu, sau khi Chu Vũ Vương lập ra tôn ti thân phận thì địa vị nữ giới lại càng bị ép xuống.”

“ Trời sinh âm dương, vạn vật sinh ra tự có chổ dùng, đạo trời lấy thừa bù thiếu, trẫm nghịch thiên mà đi không chịu lễ pháp cùng luân thường trói buộc, dựng mở ra thiên cổ vương triều, đánh vở gông xiềng cùng thế tục ngu muội.”

Nói đến đây Thiên Trạch nhìn về Trầm Lạc Nhạn, cất lời : “ Trẫm có thể cho nàng thứ nàng muốn, nhưng mà phải nhớ kỹ, quyền lực là thứ chất độc rất dễ để người khác trầm luân, Đại Việt là bệ phóng tài năng như nàng, từ ngày mai Bộ Quốc Phòng giao cho nàng quản lý”

Trầm Lạc Nhạn ánh mắt phiêu hốt, vội đứng dậy đặt chung rượu xuống bàn, quỳ gối thi lễ cảm kích : “ Thần cảm tạ Đế ân! Quyết không phụ Đế mệnh”

Thiên Trạch gật đầu ánh mắt đảo qua một lát, nói : “thứ các ngươi muốn trẫm cho, bất quá nhớ kỹ điều này, Bản Đế có thể cho cũng có thể thu hồi”

Đám người nghe được, trừ Mộ Dung Hiển đám người ra vội vả từ quỳ ngồi đứng dậy, chắp tay thi lễ : “ thần cảm tạ bệ hạ tán thưởng, quyết không phụ Đế mệnh”

“ Vô Dung! Dẫn bọn họ xuống điện Thăng Long giao cho Linh Cơ sắp xếp, từ ngày mai bắt đầu làm việc” Thiên Trạch hờ hững nói.

Lúc này, ở bên cạnh Ngọc Long Tọa, Khinh Sương chậm rãi đi xuống.

“ Xin mời các vị” Khúc Vô Dung hướng đám Chiêu Hiền Điện người nói, dẫn đường mở đầu đi ra ngoài điện.

“ Thần xin cáo lui!” từng cái cúi đầu thi lễ với Thiên Trạch sau đó đi theo Khúc Vô Dung ra bên ngoài điện.

Cả đại điện rộng lớn chốc lát chỉ còn mười một người, tám người Mộ Dung Hiển và ba cái nữ tử, hai cái nữ nhân được thưởng rượu, còn một cái là một cái quý khí nữ tử, một thân vàng đen phối sức.

“ Tần Xuyên ở lại thì trẫm hiểu, cái gì thương sinh chính tà, khuyên trẫm hạn chế sát nghiệp buông xuống đồ đao! Trẫm nhớ nàng tại Chiêu Hiền Điện đăng ký vào bộ ngoại giao thì phải?” Thiên Trạch hướng Loan Loan cười hỏi.

“Tiểu nữ giống như ai kia là đăng ký đến để gặp ngài thôi! thực ra tiểu nữ muốn đăng ký một cái khác cơ” Loan Loan kiều mị trả lời, đem chung rượu nâng lên, thân ảnh cũng chậm đứng dậy phong tư yểu điệu đi đến điện trên.

Tần Xuyên trầm mặc đem mắt quan sát.

“ Ồ!” Thiên Trạch rỏ vẻ hiếu kỳ.

Loan Loan chậm đi lên bậc thang, đôi gò bồng đảo căng tròn ẩn qua lớp mỏng y phục cũng bại lộ dưới đôi mắt Thiên Trạch, cả thân thể nóng bỏng đầy đà càng lộ rõ ra.

“ Tiểu nữ thật ra là muốn như vị Vô Dung tỷ tỷ kia, muốn làm thị nữ hầu hạ cho người nha”Loan Loan phong tình vạn chủng nói, người này là vị kia phân thân làm thị nữ cho y cũng không tính quá phận.

Thiên Trạch nghe xong cười nhẹ một tràng, nói : “nàng đi làm thị nữ cho trẫm không sợ dẫn lửa thiêu thân”

Thiếu nữ đáp : “ cho dù lửa thiêu thân, Loan Loan cũng cam tâm tình nguyện”

“ Nhận làm thị nữ chỉ sợ ta khó mà yên thân” Thiên Trạch cười nói.

Loan Loan thản nhiên đem rượu rót vào chung, cười nói : “ ngài quá đề cao tiểu nữ rồi, tiểu nữ cũng chỉ là một cái nữ tử làm sao lại ảnh hưởng được thần nhân như ngài chứ, hơn nữa bên cạnh người mấy vị Đế Phi ai không phải bậc thiên hương quốc sắc”

Thiên Trạch đem tay tiếp nhận chung rượu của Loan Loan rót uống, không nhìn nàng mà hướng xuống đại điện bên dưới một cái thanh niên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK