Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Canh nhìn Bạch Thái thụ thương, đem nàng buông ra vội di chuyển đến gả đàn ông cấp trên của lão Thái, ôm chút tâm tình chờ mong hỏi : “ quan....quan lớn, có đại phu xem giúp cô ấy không? hay là có thuốc gì không? cô ấy bị thương nặng quá”

Đáp lại Vũ Canh là giọng hờ hững : “ Đi làm việc đi”

Vũ Canh đáp : “ Quan...không nghe thấy sao? cô ấy sắp chết rồi. Cầu xin ngài giúp cô ấy đi”

Chẳng chút dung tình lẫn màn sống chết, y nói : “ Đi làm việc đi”

Vũ Canh không từ bỏ nói : “ Cô ấy sắp chết rồi, là mạng người đó”

Lần này so với trước là một tràng quát lớn : “ Cô ta chết là do ngươi hại đó, oán hận ai nữa.Quy tắc ở đây ngươi hiểu rồi chứ, tất cả đều là công việc. Lập tức đi làm việc”

“ Cút!”

Vũ Canh không nói thành lời trong lòng tuy phẫn hận nhưng không thể làm gì, cớ sự ngày hôm nay la do hắn mà ra. Nếu không phải là do hắn thì Bạch Thái cũng không vì cứu hắn mà nhận đòn.

Nhưng trên đời nào gì có thuốc hối hận chứ, cuối cùng cõng lấy Bạch Thái vội rời đi, trên đường có nhờ vả hỏi thử mấy nô lệ khác, nhưng đều nhận lấy được là những cái lắc đầu từ chối.

“ Mau đưa cô ấy về chổ đại ca kia” Khương Thượng đi ngang qua nhỏ giọng nói.

Như sấm sét oanh minh, Vũ Canh sực nhớ lại cái gả nam tử thần bí cùng nhốt với mình trong khung củi khi đến Bắc Sơn, hiện giờ như cọng rơm cứu mạng Bạch Thái.

Vũ Canh đảo mắt còn lại nhìn, bây giờ mới để ý là vị đại ca thần bí kia hoàn toàn không có đi theo bọn họ đến dùng cơm, nói như vậy y có lẽ vẫn còn ở hang động, bây giờ nhanh nhất chính là tìm được y, chỉ có y mới chữa trị cho Bạch Thái.

Bởi không lâu trước đây nóng bỏng vết in con dấu nô lệ trên tay để lại đau nhứt của hắn cùng Bạch Thái quỷ dị biến mất, mà người làm ra chính là cái người kia. Hắn lại không nhớ đến ngay được đó là người trong cuộc mê man, đầu óc so với bình thường không được tỉnh táo khi bản thân cùng với Bạch Thái chịu nạn xong.

Chạy thục mạng cõng trên lưng Bạch Thái, ước chừng 10 phút Vũ Canh đả mang theo Bạch Thái trở về vị trí chổ lao động cũ của mình. Để cho hắn mừng rỡ, cái gả nam tử cao lớn kia vẫn còn đó.
“ Cứu mạng!” Vũ Canh hốt hoảng hô lớn, chạy vội vả đến gần y, lớn tiếng : “ xin ngươi, xin ngươi cứu mạng Bạch Thái, cô ấy sắp chết rồi”

Gả quay lại, phía sau lưng tấm đá to lớn lại sụp đổ nát vụn thành bọt phấn , rồi trở thành một cái ụ nhỏ, y đi đến gần nhìn Bạch Thái được Vũ Canh đặt xuống trước mặt đất, bàn tay vươn ra đặt lên đầu nàng.

Mắt thường có thể thấy được thương thế của Bạch Thái nhanh chóng liền lại, vết rách trên đầu cũng liền dính, gương mặt trắng bệch cũng trở nên hồng hào.

“ Thật là thần kỳ” Vũ Canh cảm nhận đau đớn trong người không còn, cơ thể lại thoái mái vô cùng khi một luồng khí tức xâm nhập vào cơ thể, giống như tắm mình vào trong ôn tuyền.

Vũ Canh chứng kiến một màn này tâm trạng tốt lên, tuy còn nhiều nghi hoặc khó hiểu nhưng thương thế lẫn tính mạng của Bạch Thái được cứu giúp, mà cái gả đàn ông bí ẩn này có được năng lực chữa thương còn hơn cả đại phu gấp trăm lần này, để cho hắn cảm kích muôn phần.

Tại cái chốn nô lệ ăn người này, giữa lúc bất lực ai cũng khoanh tay đứng nhìn chỉ có y đứng ra trợ giúp.

“ Bạch Thái, Bạch Thái muội sao rồi” Vũ Canh chờm đến gần nhìn Bạch Thái vội hỏi.

Đột ngột, gả đàn ông phía trước vung tay, “ba” một tiếng vang, một cái bạt tai giáng lên mặt Vũ Canh.

“ Bạch Thái là cô nương tốt! một cái tát này là ta thay nàng ấy đánh”

Vũ Canh bị tát một cái thật đau, vẫn còn sững sờ không rõ chuyện gì, nghe xong liền trầm mặc.

“ Ba” Lại thêm một cái bạt tai nữa tát lên bên kia má.

Y lại nói : “ đây là ta thay A Cẩu giúp hắn một cái”

Vũ Canh thân tình chấn động, nôi tâm dậy sóng lên, con mắt trợn to.

“ Ngươi trước kia phế hắn một mắt, bây giờ lại chiếm xác của hắn, lại đày đọa thê tử hắn, nếu không phải ta nhìn ngươi tuổi trẻ vô tri, đã sớm giết”

Vũ Canh kinh hoảng, bí mật một mực che dấu trên người A Cẩu, là mẫu thân hy sinh mạng sống giúp hắn ve sầu thoát xác sống lại trên thân người khác, ấy vậy mà bị cái gả nam tử kia bóc trận.

“ Ngươi.... ngươi nói cái gì?” Vũ Canh ngả người về sau, thần sắc hốt hoảng, nhưng tuyệt không thừa nhận.

Nam tử lạnh nhạt, nói : “ Trên người ngươi có thần nguyên của thần tộc lưu lại, một kẻ phàm nhân không thể có được điều đó. Sau một thôi toán ta lại biết được nguồn cơn, mẫu thân của ngươi Đát Kỷ đúng là có bản lãnh giúp ngươi thoát qua một kiếp, có thần nguyên của nàng lưu lại, linh hồn của ngươi có thể cùng thể xác của A Cẩu mà tương thích, ta nói đúng không vương tử Vũ Canh.”

Vũ Canh kinh hoảng, con mắt duy nhất còn lại đồng tử co rút thành cây kim, mồ hôi nhễ nhại tràn ra, kinh hoảng : “ ngươi.... ngươi là ai?”

“ Chuyện này... chuyện này là thật sao?” thanh âm run run cất lên, trong đó nghe được bi thương kinh hoảng lẫn hoài nghi, Bạch Thái đôi mắt khép hờ đả mở ra dùng đôi mắt tràn đầy linh tính kia nhìn Vũ Canh.

“ A Cẩu đả chết rồi, chiếm dụng thân xác của y là Vũ Canh con trai của Thương Trụ cùng Đát Kỷ, không là Tâm Nguyệt Hồ của Thần Tộc. Thực thế có thể cay nghiệt khó tin nhưng là sự chân thật nhất, nàng là tốt cô nương ta cũng không hy vọng bị lừa dối cả đời, cuối cùng bỏ mạng một cách vô ích.”

Nói xong y lại xoay người rời đi, hướng về những tảng đá lớn phía trước mà đến.

Vũ Canh ánh mắt kinh hoảng nhìn cái nam tử thần bí kia rời đi, dù sao bí mật bị nhìn thấu dối với vắn cũng chẳng phải dể chịu gì.

“ Là thật, hắn nói là thật ư? A Cẩu huynh ấy.... huynh ấy” Bạch Thái rưng rưng nước mắt nhìn gương mặt quen thuộc phía trước.

Nàng chỉ vừa tỉnh lại, liền nghe được hai người trò chuyện.

Từ khi A Cẩu tỉnh lại tính cách đại biến như một cái người khác hoàn toàn không nhận ra nàng là ai. Ban đầu nàng cho rằng là trượng phu mình mất trí nhớ , nhất thời quên đi nàng, chỉ cần thêm một đoạn thời gian liền có thể nhớ lại.

Nhưng bây giờ nghe được những lời của nam tử thần bí kia để cho nàng khó mà chấp nhận được. A Cẩu đả chết, mà người trước mắt lại là một kẻ khác, chính là vương tử Vũ Canh chiếm dụng lấy thân xác trượng phu nàng.

“ Bạch Thái.... ta.... ta” Vũ Canh nhìn đôi mắt đẫm lệ kia, thần sắc hốt hoảng đả không còn thay vào đó là áy náy thật sâu.

Hai bàn tay siết chặt lại, cuối cùng khẽ cắn môi gật đầu một cái, sự việc đả bị bóc trần trước cái gả nam tử kia, hắn cũng không cần phải che dấu nữa, nói : “ không sai! A Cẩu.... A Cẩu đả chết rồi, còn ta.... ta là Vũ Canh....”

“ Là vậy ư!” Bạch Thái nước mắt không ngăn được dâng trào ra, thân hình khẽ run rẩy rồi hai tay ôm lấy mặt mình khóc lấy.

Cái sự thật này nàng không muốn thừa nhận.

“ Bạch Thái” Vũ Canh nhìn Bạch Thái khóc nứt nở, thân hình khẽ run lên, lòng tràn đầy khổ sở, tay vươn lên trước đụng lấy bả vai nàng, nói : “ xin lỗi!”

Bạch Thái thân hình càng run rẩy hơn, nắc nghẹn lên, ngước đầu lên nhìn cái thân ảnh quen thuộc kia mà lòng quặn đau.

“ Ba” bàn tay nhỏ vươn ra nàng muốn đánh lên gương mặt kia, nhưng lại cuối cùng lại không xuống tay được.

Sau đó lại run rẩy thân hình, như mất hồn một dạng rời đi về hốc đá.

“ Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Ẩn nấp tại cái hang động bên ngoài, Phục Hy nghe được hết thảy, lòng cũng không yên lặng được.

Phải biết là thần nguyên của con gái hắn Tâm Nguyệt Hồ trên người của A Cẩu không phải ai cũng có thể phát hiện ra được, cho dù là Thần tộc người có đến nếu như A Cẩu không chủ động hay vô ý để lộ thần nguyên trên người cũng không phát hiện ra được.

Nhưng cái gả bí ẩn kia lại phát hiện ra, hơn nữa còn lại đoán ra được lai lịch thật sự của Vũ Canh làm sao hắn không cả kinh được. Nếu không phải đối phương đối với Vũ Canh không có ác ý gì, hắn chỉ e đả sớm nhảy ra mang cháu trai chạy đi rồi.

“ Duyên đến duyên đi duyên tẫn duyên tận, duyên phận của nàng cùng với A Cẩu đả hết, cho dù cuộc sống có khó khăn đi nữa cũng phải sống cho thật tốt, không vì bản thân cũng vì người đả chết.”

Bạch Thái thân hình lại chấn động thân hình khẽ run lên khi nghe được nam tử kia, cầm trên tay dụng cụ khai khoáng đả vở ra.

Lúc này nhóm người Khương Thượng cũng đả chạy đến, đi vào cái hang động là nơi phân làm việc cho mình. Ai nấy đều thấy rõ trên mặt A Cẩu là dấu tay đỏ hồng, vốn như người sắp chết Bạch Thái lại không sao cả, nhưng ngồi khóc một bên.

“ Ê cái tên kia, ngươi lại làm gì cô ấy nữa” Khương Thượng nhịn không được quát.

To béo nhất, khác với Khương Thượng xuất thân từ nhà rèn, A Thạch lại đến từ nhà nông, gãy đầu chất phát nói : “ tốt quá, Bạch Thái không sao rồi, đại ca ngươi thật là lợi hại.”

“ Đại ca, ngươi làm như thế nào vậy” đầu quấn băng vải thiếu niên tên là A Kim tràn đầy sùng bái nói.

Kẻ còn lại một đầu tóc đinh ngắn, nhưng vóc người nhỏ thấp Lưu Si nói : “ đại ca ngươi khoáng thạch vẫn không có ư? sao lại cứ sờ tới sờ lui các tảng đá làm gì vậy?”

“ Lo làm chuyện của các ngươi” nam tử lạnh nhạt đáp.

Đám người Khương Thượng nghe được, cũng không có truy tiếp nữa, ánh mắt hiếu kỳ đảo qua A Cẩu cùng Bạch Thái rồi lại bắt tay vào đào Huyết Thạch.

Tiếng kim thiết va chạm lại vang lên, hoa lửa bắn ra khi từng cái dụng cụ khai khoáng va chạm vào từng tảng đá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK