Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ hài dường như biết trước, cũng không một chút bất ngờ, hai tay lại thôi động, một thanh đoản kiếm xỏ xuyên xuống mặt đất, còn một thanh quay quanh đến người y, sợi dây mỏng bó buộc lấy y.

“Xoạt” một tiếng khác vang lên, mặt đất dưới chân Thiên Ân, đoản kiếm phá đất mà lên, nhưng còn chưa kịp làm gì đả bị một chân hắn dậm xuống.

“ Ah” Nữ hài kinh hô một tiếng khi thân ảnh Đế Thiên An xoay tròn đem sợi thép quấn mở ra, đồng thời tay còn túm lấy sợi đây hung hăn kéo mạnh đến, cả thân ảnh nàng mất đà nhào đến trước.

Đến khi khoảng cách chỉ còn 2 3 mét chi địa, nữ hài buông đi hai chuôi kiếm, từ trong ngực lại lấy ra hai đóa hoa sen màu hồng kim loại xinh đẹp, khóe môi nở lấy nụ cười tươi, thúc dục chân khí rồi ném mạnh ra.

“ Tạch tạch tạch” hai khỏa hoa sen vang lên một tràng nhỏ, chỉ thấy hoa sen xoay tròn một vòng, cánh hoa cấp tốc thoát ly.

Ba mươi sáu cánh hoa như lợi nhận sắc bén, chưa hết cánh hoa mở ra, từ bên trong bay ra mười thanh kim châm nhỏ dài tầm một đốt ngón tay, ra sau mà đến trước.

Đế Thiên An ngay lập tức mũi chân điểm nhẹ lùi về sau, ám khí Phật Nộ Hỏa Liên lao đến tuy nhanh nhưng với hắn mà nói còn không là gì.

Hai bàn tay vươn ra mười ngón tay linh hoạt bắt lấy từng cánh hoa, đồng thời còn né đi mười thanh phi châm trước lao đến.

Chớp mắt đã đem nó tổ hợp trở lại như cũ, bên tai ngay sau đó liền nghe được vài tiếng như sấm động tiếng nổ vang lên.

Cầm trên tay hai khỏa Phật Nộ Hỏa Liên ám khí, do đích thân hắn chế tạo, đây là hắn từ Đường Môn ở Thiếu Niên Ca Hành thâu tóm được ám khí cơ quan.

Rồi kết hợp với cơ quan thuật của mình chế tạo ra. So với Phật Nộ Đường Liên sát thương còn vượt trội gắp trăm lần.

“ Không thú vị, không thú vị” Tiểu cô nương bỉu môi dậm chân, cúi người nhặt lên hai chuôi đoản kiếm, sau đó thu lại cơ quan thân kiếm lập tức ráp nói lại.

Tiểu cô nương đi đến gần, cười hì hì nói : “ ca ca, là nàng cướp đồ của ngươi sao, để cho Tuyết Nhi giúp ngươi lấy lại công đạo.”

Tiết Băng xấu hổ đỏ mặt, không một chút thừa nhận nói : “ Cướp, ai cướp, nói bậy cái gì đó!”

“ Quỷ nhỏ” Đế Thiên An xoay người, một tay búng lên trán nàng, đem hai khỏa Phật Nộ Hỏa Liên trả lại, cười nói : “ giúp ta lấy lại công đạo, có là cho muội rút vào túi riêng thì có, còn nữa mấy ngày gần đây hắn có liên quan đến muội.”

“ Ca” Tuyết Nhi nũng nịu kêu lên, tay thu lấy hai khỏa ám khí cất vào người, tay bắt lấy tay hắn ôm lấy : “ ca, ngươi không thương Tuyết Nhi nữa, lúc trước ngươi không nói như vậy.”

“ Xin nhờ” Đế Thiên An đem tay rút ra, rồi lại búng lên trán nàng một cái nữa, giả vờ giận lớn tiếng : “ muội đó đầu lưỡi đầy lời dối trá lừa gạt, nuôi một đầu bạch nhãn lang, nếu ta không tốt bản lĩnh đã bị muội giết chết.”

“ Còn không phải chưa chết mà.” Tuyết Nhi bỉu môi nói nhỏ, sau đó quay sang chống eo nhìn đám người một hồi, nhãn châu xoay chuyển.

Đi đến trước người Tiết lão thái thái và Tiết Băng, lớn giọng : “ Ngươi, đường đường là đại tiểu thư của Tiết gia lại đi trộm đồ của ca ca ta, mau đem trả lại, nếu không hôm nay bản cô nương giết vào sơn trang.”

“ Này thì giết vào sơn trang” Đế Thiên An xuất hiện ở phía sau, một tay phát vào mông nàng một cái.

“ Ca” Tuyết Nhi mặt lập tức ửng đỏ lên, nhãn châu lại đổi, nức nở nói : “ ca, ngươi thay lòng, hức hức Tuyết Nhi nghe tin người bị hại, ngàn dặm chạy đến, ca ngươi không thương Tuyết Nhi, hức hức, vì đám giặc cướp này đánh Tuyết Nhi, hức hức tỷ tỷ chết rồi không ai thương Tuyết Nhi nữa, đến cả ca ca.... hức hức”

“ Đừng trang” Đế Thiên An không ăn nàng một bộ, ngón tay lại búng lên trán nàng một cái nữa, liền nghe nàng : “ ai u, đau quá”

“ Không phải chứ” Lục Tiểu Phụng ngó về Tiết Băng đang cúi đầu thẹn thùng, không dám nhìn người, cái biểu hiện kia hắn cộng thêm Đế Thiên An đuổi đến nơi này, hắn có ngu cũng biết nàng chính là người cướp đồ của hắn.

Không lâu trước hắn có nghe thiên hạ vô song công tử bị chặn cướp, còn muốn xem mỹ nhân nào gan lớn, hung mãnh như vậy, không ngờ lại chính nữ nhân mình yêu thích đây, thầm hô : “ cọp cái không hổ là cọp cái mà, một đám cọp cái đi cướp, hắn không thất thủ mới lạ.”

Đế Thiên An lại đem ngón tay búng lên trán nàng, cười nói : “ Quỷ nhỏ, ta không thương muội, hết lần này đến lần khác muội trộm đồ của ta, ta đều mắt nhắm mắt mở xem như không thấy.”

“Tử Kim nhuyễn giáp là Thi Thần Sâu Độc sợi tơ ngàn năm nhả ra, còn có cả Hỏa Tàm, Thiên Tàm, Băng Tàm ngàn năm nhả tơ, lại có vảy giáp của giao long. Đao kiếm không thủng, thủy hỏa không nhập, cổ độc không xâm, vạn thú kinh sợ, còn không bị tiểu tặc miêu muội trộm mặc”

Tuyết Nhi quay đầu đi, bỉu môi : “ chỉ là một bộ giáp mà thôi, hẹp hòi”

Đế Thiên An lại gõ đầu nàng một cái : “ vậy còn Chân Nhân Đan, Tụ Tiên Đan của ta luyện ra là con mèo nhỏ nào trộm. Là ai trộm uống Dạ Tinh Tửu, hai thanh Vân Hồng, Thanh Thủy muội lấy ở đâu ra?”

“Huyền Mặc thần công cùng Phệ Hoa Đoạn Hồn Kiếm Pháp, Đạp Vân khinh công, còn cả hai khóa ám khí Phật Nộ Hỏa Liên do ta chế tạo.”

“Còn có là ai giúp muội đả thông kỳ kinh bát mạch, nhặt muội từ Quỷ Môn quan trở về khi cắn đan uống dược của ta, thử hỏi trên giang hồ có tiểu cô nương nào bằng tuổi muội trong người đã hơn một giáp công lực.”

“Bạch Hổ cơ quan, rượu ngon tranh vẻ đến cả không ít thanh vũ khí đều bị muội trộm ra ngoài bán, không lâu trước ta bị một đám nữ nhân chặn cướp, đến cả y phục cũng không còn.”

“Ta lại cảm nhận được khí tức của muội ở gần, đến cả một cái y phục cũng không cho, bám theo đám người kia tranh đồ.”

“Cái đồ bạch nhãn lang, bây giờ lại thấy phi kiếm, mười phần chính là muốn, nói cho muội một thanh ta cũng không cho.”

Tuyết Nhi mặt đỏ hồng lên khi bị bóc trần như vậy, nũng nịu : “Ca ca”

Hai tay ôm lấy tay hắn, Thượng Quan Tuyết Nhi lấy lòng : “ Tuyết Nhi đương nhiên thương yêu ca ca nhất, lúc đó là muội muốn đuổi theo đám trộm cướp lại đoạt lại đồ cho huynh. Mà đám tặc này quá lợi hại, khinh công lại nhanh muội đuổi theo không kịp, tốn rất nhiều sức mới tìm ra manh mối nha”

Khi tiểu cô nương này xuất hiện trước mặt Đế Thiên An, hắn cũng bị tiểu cô nương này lừa gạt lắc lư.

Có điều hắn sẽ không dể tin tưởng, có điều cũng nguyện ý cho tiểu cô nương lừa gạt. Mắt nhắm mắt mở để cho nàng trộm đi đồ của mình, dù sao với hắn mà nói Thượng Quan Tuyết Nhi cho hắn rất nhiều thú vị.

Mà hiện giờ đây, Thượng Quan Tuyết Nhi hoàn toàn mất hứng, một bộ ta không vui hiện rõ trên sắc mặc, ngồi bên cạnh nam tử tuấn lãng nhìn đám nữ tử bên cạnh đang ăn uống, thỉnh thoảng lại trộm liếc nam tử này.

“ Hừ, cái đám đói khát nữ nhân này” Tuyết Nhi môi nhỏ đô lên bất mãn nói.

“ Khụ khụ” Tiết lão thái thái mặt cũng phiếm hồng ho khan lên, nàng đến tuổi này rỗi quả thật khi nhìn nam tử kia, cũng muốn hồi xuân à.

“ Đừng làm rộn” Đế Thiên An xoa đầu nàng.

Đế Thiên An cười nói : “ lần này để cho không ít mỹ nhân kinh sợ, như vậy đi ta giúp mỗi người trong trang vẻ một bức họa, coi như hồi đáp chư vị mỹ nhân thịnh tình, cũng như Tiết đại tiểu thư giữ giúp đồ của ta.”

“ Giữ, trộm thì có” Tuyết Nhi lầm bẩm.

Tiết Băng mặt đỏ ứng, nàng rất dể thẹn thùng, trừng con mắt nhìn tiểu cô nương kia, lớn tiếng : “ chúng ta là đường đường chính chính lấy đồ, so với tiểu muội muội mà nói vẫn kém một bậc.”

Tuyết Nhi nhãn châu xoay chuyển, cả người nép vào người Đế Thiên An, nói : “ đồ của ca ca, Tuyết Nhi lấy đâu phải là trộm đâu.”

“ Ca ca, còn thân hơn cả ruột thịt à” Cách xa đó Lục Tiểu Phụng cười nói.

Tuyết Nhi nhãn châu khẻ đão, nghe ra lời của Lục Tiểu Phung, chân dậm nhảy đả đi đến cái đầu cơ quan hổ, từ bên trong lại đi ra, tay nắm lấy vò rượu đổ ra chung rượu làm bằng ngọc đỏ, cất bước đi đến gần, nhoẽn miệng cười.

“ Ực” Lục Tiểu Phụng nuốt nước bọt, cố quay đầu đi chổ khác.

Tuyết Nhi cúi người, nói : “ Vò Thần Tiên Túy này có giá ba ngàn hoàng kim, uống một chung có thể gia tăng công lực, bồi bổ kinh mạch, chữa trị ám thương, là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm. Thơm quá, có muốn uống thử không?”

“ Muốn” Lục Tiểu Phụng yết hầu giật giật con mắt mở hết cở nhìn về chung rượu trên tay người quen cũ của mình.

Mà khi nghe được Thượng Quan Tuyết Nhi đám nữ gần đó cũng kinh sợ lên, nhất là Tiết Băng nàng đối với rượu cũng thèm thuồng, khi vò rượu theo tay Tuyết Nhi mở nắp ra men rượu lan tỏa, ngửi một cái đả biết là tuyệt thế rượu ngon à.

Từ lần trước trộm đồ của y, bên trong khung xe cũng có các vò rượu, nhưng số lượng không nhiều, bị đám tỷ muội các nàng cưa cẩm hết.

Uống xong mới biết vò rượu của y quý giá như thế nào, đây là võ giả người khao khát muốn có à, tăng trưởng công lực nhanh chóng, không cần phải khổ tu khổ sở, lại bồi bổ kinh mạch cơ thể mình.

“Ta muốn uống nó” Tiết Băng thẹn thùng nói.

“Không được” Thượng Quan Tuyết Nhi quay đầu hô lên, có điều ngay lúc này nàng sơ hở để cho Lục Tiểu Phụng một tay bắt lấy chung rượu một hơi uống lấy.

“ Ân” Đế Thiên An phất tay, vò rượu lăng không bay đến rót cho Tiết Băng một chung.

“Chết ngươi, cái đồ khốn Lục Tiểu Phụng, dám uống trộm rượu của ta” Thượng Quan Tuyết Nhi tức giận đùng đùng, một cước đá lấy Lục Tiểu Phụng, lớn tiếng : “ ca, Tuyết Nhi không đồng ý , đây là rượu của muội.”

“ Rõ ràng là của ta, là muội trộm, năm mươi vò ta nhưỡng muội lấy sạch, một vò cũng không chừa. Cái đồ vô lương tâm” Đế Thiên An cười mắng tiếp tục cách không khiển vật rót rượu vào chung cho Tiết lảo thái thái.

Tay lại vẩy nhẹ điều khiển rượu đến đám nữ lân cận, cười nói “đả các nàng ưa thích rượu, một hồi ta nhưỡng xuống tặng cho sơn trang các cô nương đi. Chỉ chút rượu nhỏ để cho các mỹ nhân khai tâm, âu cũng là xứng đáng đi”

“ Công tử, là ngươi nói, người còn nợ tiểu Anh một bức họa, mộc khúc nhạc đây”

Người nói câu này là thị nữ bên cạnh Tiết Băng, tóc kết thành bím lớn, mắt lớn, trên mũi có mấy nốt ruồi khiến cô thêm phần xinh đẹp và bướng bỉnh.

Thiếu nữ thứ hai mặt tròn lúc cười má lúm đồng tiền quả nhiên ra chiều vừa ôn nhu vừa ngon ngọt nói : “ Còn có ta”

Đế Thiên An gật đầu, tay không hấp lấy hai vò Thần Tiên Tửu từ đầu Bạch Hổ lại gần, sau đó lăng không độ hư đến các cô nương phía xa, bên tai lại nghe Thượng Quan Tuyết Nhi la ó, thậm chí chạy đến cơ quan Bạch Hổ của mình đóng lại cửa lớn.

Đế Thiên An cười nói:“ Nhất thời không thể rót cho, các nàng sẻ không trách ta chứ”

“Trách à, công tử bất công”

“ Tiểu Hoa ái mộ công tử lâu rồi, người không thể như vậy”

“Không biết, bắt đền người, lẻ nào người chê trách tỷ muội chúng ta ư”

Một tràng nhốn nháo thanh âm cất lên, Đế Thiên An lắc đầu, thở dài nói : “ khó tiêu thụ nhất là mỹ nhân tình, ta cũng chỉ có một người à, như vậy đi ta gãy một khúc cầm coi như tạ lỗi cho các nàng đi.”

Tiết lão thái thái con mắt sáng rực, nói : “ nghe đồn công tử cầm âm siêu phàm nhập thánh, lay động bách điểu dự thính. Hôm nay đúng là chúng ta may mắn, Tiểu Anh vào lấy cổ cầm cho công tử”

“ Vâng” Tiểu Anh thị nữ vội hô đáp, nhưng nàng còn chưa đi đả có cô nương bên ngoài chạy vội đi, còn nói lớn mình đi lấy đàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK