Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không rõ dung mạo, thực lực mạnh mẽ, xuất thủ chưa từng thất bại.

Dù là phú thương giàu có hay là quan phủ trọng binh, hoặc là tông phái mạnh mẽ đi nữa, không một ai lẫn thế lực nào có thể bảo toàn được tài sản.

Nạn nhân không ai biết y là ai? không rõ lai lịch chỉ biết y là một tên trộm, một tên rất khác những tên trộm khác.

Y bá đạo hơn, y cường đại hơn, y ngông cuồng hơn.

So với Đạo Vương Tư Không Trích Tinh và Đạo Vương Đạo Chích và Đạo Soái Lưu Hương, Đạo Vương Ôn Thao, Đạo Vương Công Tôn Diệu, Đạo Vương Trần Mưu, Cơ Vô Mệnh.... còn lợi hại hơn.

Y xuất đạo chưa đến bốn tháng năm, nhưng chiến tích y làm ra vang dội hơn bất cứ tên trộm nổi tiếng nào, bởi trong những tay trộm vang danh trên giang hồ chưa có tay nào có thể lấy độc xông vương cung chém vua, lấy đi cả cái quốc khố một nước… đáng nói là tài sản lấy đi không để lại một vết tích.

Y nổi lên trên đất Hàn cùng với tên trọng phạm truy nã Hàn quốc, phế thái tử của Bách Việt- Xích Mi quân Thiên Trạch.

Có người cho rằng y chính là Thiên Trạch, hoặc là thủ hạ của y. Hoặc là đồng minh của Thiên Trach… Nhưng mặc kệ là suy đoán nào, dù là nạn nhân hoặc là giới giang hồ lẫn trộm đạo cũng bội phục lấy gả, bởi chưa có tay trộm nào lại ngang tàng mà lại có bản lĩnh như y cả.

Không rõ danh tính lẫn thân phận, cho nên giới giang hồ xưng tụng y là Đạo Thánh.

Theo y càng vang danh số tài bảo y cướp được để rất nhiều kẻ mù mắt vì tiền sẵn sàng liều mạng. Hoặc có kẻ đơn thuần vì muốn tỷ đấu với y, hoặc muốn lấy y làm đá mài đao giương danh giang hồ.

Bất quá đến nay không một kẻ nào đạt thành mục đích, mà đơn chiến xa luân chiến hay là đại quân vây bắt, môn phái tra lùng.... không một kẻ đạt thành ý đồ.

Nhưng chỉ chưa đến một bàn tay người biết rõ Đạo Thánh và việc y lấy đi tài bảo như thế nào, bởi bọn họ chính là thủ hạ cùng nữ nhân của y. Và hiện giờ bọn họ chính là đang tụ tập tại một chỗ ở biên giới Chu Hàn.

Cả thảy sáu người đứng trên một cái hồ lô tím vàng lớn, hai cái tuyệt đẹp nữ tử đứng trước còn lại ba cái nam nhân an vị phía sau. Cả bọn họ ánh mắt đều nhìn về một chi đội ngủ đang thẳng đi trên quan đạo.

Đó là một chiếc hào hoa trên xe ngựa, cắm một cây màu đỏ tơ lụa biên chếcờ, trên đó viết một cái to lớn “Chu” chữ lớn.

Tại xe ngựa trước sau còn có trăm tên quân Chu bảo vệ.

Khung xe ngựa này chính là Chu quốc sứ thần khởi hành từ Lạc Ấp tiến về Tân Trịnh, hiện giờ đã đến vùng giáp giới biên cảnh giữa hai nước.

Lúc này khi sứ đoàn Chu quốc qua Hàn thì dừng lại, phía trước đã có một đội ngủ chực sẵn đón tiếp. Chịu trách nhiệm đón tiếp chính là Tướng quốc nước Hàn- Trương Khai Địa.

“Tướng quốc nước Hàn, Trương Khai Địa, phụng mệnh vương thượng, nghênh đón sứ thầnChuquốc”

Trương Khai Địa nói xong vẫn thấy không có động tĩnh, lại hô : “Tướng quốc nước Hàn, Trương Khai Địa, phụng mệnh vương thượng, nghênh đón sứ thầnChuquốc”

Đã hai lần lớn tiếng nhưng không có đáp lời để cho Trương Khai Địa tức giận, lấy hắn địa vị ra đón tiếp đã cực kỳ trọng thị. Ấy vậy mà sứ thần Chu quốc lại làm ra hành động này, đối phương chỉ là một cái sứ thần lại dám nhục nhã hắn.

Chu quân Hiệu Úy phát hiện sự tình không đúng, lo lắng đại nhân bên trong đã ngủ đi đến cất lời nhắc nhở : “ Đại nhân! Tướng quốc nước Hàn đang chờ ngài phúc đáp”

Nhưng khi hắn ngẩng đầu thời điểm, phát hiện từ trong xe ngựa tràn ra tí ti vết máu, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn kinh hoảng hô : “Không xong, đại nhân bịhành thích rồi, nhanh, phong tỏa chung quanh, đừng cho người khả nghi tới gần!”

“ Không xong!” Trương Khai Đại nghe được gương mặt trầm xuống nói, lửa giận không cánh mà bay khi hắn biết được sự tình hệ trọng.

Trong chốc lát, Tần quân binh sĩ cầm lấy binh khí đưa xe ngựa vây quanh chật như nêm cối.

Đồng dạng, Hàn quốc sĩ binh lại lấy Trương Khai Địa làm chủ bảo hộ, đề phòng xảy ra bất trắc, lở như Tần quân giết Tướng quốc đây?

Trong lúc hai bên đang khẩn trương, một đạo thân ảnh xuất hiện trên nóc khung xe ngựa, y vừa hiện ra lập tức khiến cho hai con ngựa kéo bất an, mấy trăm người cũng bị y xuất hiện chú ý.

“ Thiên Trạch!” Trương Khai Địa thầm hô, thấy được cái thân ảnh này một cỗ bất an lo lắng so với trước còn mãnh liệt.

Thiên Trạch có thù với Hàn, y lại hiện thân ở nơi này. Sứ thần Chu quốc lại không có động tĩnh, mười phần đã gặp bất trắc. Lấy Trương Khai Địa trí tuệ, hắn liền đoán ra Thiên Trạch muốn để sứ thần Chu quốc chết ngay trên đất Hàn, khiến cho hai nước xảy ra bất hòa, thậm chí là chiến tranh.

Chu quốc là mười hai nước hùng mạnh, dù là suy yếu đi nữa nhưng lại so với Hàn quốc cường hơn. Bây giờ Hàn quốc bấp bênh, Chu quốc cũng có khả năng thừa cơ mà chiếm lấy một phần lợi ích.

“ Cung tiễn” tên thủ lĩnh quân Hàn hộ tống Tướng quốc lập tức ứng biến.

Liền sau đó binh sĩ Hàn quốc mang theo cung tên lập tức nhắm bắn Thiên Trạch.

“ Số mủi tên này hãy là để dành cho thiết kỵ nước Chu đi” Thiên Trạch nhìn mấy chục đạo mưa tên bắn nhanh đến mình khinh thường nói.

Chỉ thấy tên bắn đến gần lại bị tử khí giữ lại, gần trăm mủi bị đính ở hư không trong chốc lát. Sau đó lại quỷ dị đổi lấy quỷ tích mà bắn đến binh sĩ Chu quốc, mặc cho Chu quân cẩn thận đề phòng vẫn không lọt khỏi cái chết.

Giết xong một nữa Chu quân Thiên Trạch cũng nhanh chóng rời đi. Mục đích của hắn chính là để hai nước bất hòa đã đạt, dù cho Chu quốc có biết hắn làm ra cớ sát sứ thần đi nữa thì đây là cơ hội tốt. Bởi Hàn quốc đang rối ren và bất lợi, cái chết của sứ thần có thể để cho Chu quốc được lợi từ Hàn quốc.

Hai bên quân lính thấy không còn hung thủ không có truy kích, Chu quân bỏ mặc đồng bạn đã chết lập lại đội hình tiến đến khung xe ngựa hộ thủ, còn Hàn quân vẫn giữ lại trận hình như trước.

Tên Hiệu Úy quân Chu thấy hung phạm bỏ đi, không an tâm mà lần nữa hướng về khung xe ngựa, cẩn thận dùng thiết kích vén rèm vải che ra.

Theo vải che trước khung xe ngựa tung bay, từ bên trong đó Tần quốc sứ giả chết thảm vô cùng, ở bên trong từng đầu rắn độc chậm rãi bò ra ngoài. Để lại huyết tanh mùi vị.

Bầu trời trong xanh, lúc này cũng là gió mây nhanh quay ngược trở lại, tựa hồ biểu thị bão táp đến với Hàn quốc.

“ Chu quốc sứ thần chết trên đất Hàn, người là muốn để cho Chu Hàn bất hòa, từ đó mượn tay Chu quốc trả thù Hàn quốc. Nhưng mà việc này quá rõ ràng, chỉ khiến người kết thêm thù oán cùng bất lợi mà thôi” Hồ Oánh nhìn thấy nam tử kia trở lại, nàng lúc này cũng đã đoán ra được mục đích của nam nhân này, đối với việc thích sát sứ thần Chu quốc nàng cũng có cho mình chính kiến.

“ Nàng đang lo lắng cho ta à” Thiên Trạch cười nói, tay lại đem Hồ Oánh eo nhỏ bắt lấy sau đó đã tọa bên dưới pháp bảo mình, theo hắn ngồi xuống còn đem cả nữ nhân kia kéo vào lòng ôm ấp.

Hồ Oánh mặt lại hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng xấu hổ, từ khi bị nam nhân này kéo lại nàng sinh hoạt đã không còn như trước, nàng không thích nhưng cũng không phản đối cuộc sống như thế, bởi lẽ nàng bị cái nam nhân này mê hoặc lấy, thật khó tin ngắn ngủi thời gian nàng lại bị nam nhân này chinh phục.

“ Người… mau buông ra” Hồ Oánh thẹn thùng xấu hổ lẫn tránh.

Thiên Trạch cũng không tiếp tục trêu chọc cái nữ nhân mặt mỏng này, trả lời vấn đề của Hồ Oánh : “ dù Chu quốc có biết là ta thích sát đi nữa, cơ hội này bọn họ sẽ không bỏ qua. Có thể gia tăng sức ép với Hàn quốc, Hàn quốc đang rối ren là cơ hội tốt để Chu quốc kiếm chút lợi ích. Hơn nữa vì sao sứ thần Chu quốc đến Hàn lại ít người lẫn cao thủ hộ tống như thế chứ?”

Hồ Oánh nghe được không rõ.

Diễm Linh Cơ một bên tiếp lời : “ ý của chủ nhân, có người đã dự tính được chủ nhân sẽ không bỏ qua, cho nên cố ý đưa tên sứ thần này đến tìm chết”

Thiên Trạch gật đầu : “ hắn chỉ là một quân cờ bị bỏ đi mà thôi.”

Hồ Oánh vốn đối với chính trị bất thông, bây giờ nghe xong đã rõ có kẻ đứng sau đã tính đến việc mượn tay Thiên Trạch được lợi. Còn đối với việc Hàn quốc có nguy hại đi nữa nàng cũng không quan tâm lấy.

Từ Thiên Trạch nàng đã rõ năm xưa Bách Việt họa loạn nguyên do, Hỏa Vũ sơn trang bị tai họa là do ai làm ra. Mà nguồn cơn chủ chốt không phải đều do Hàn vương ư?

Trước nàng không có năng lực trả thù sống u mê cùng chính kẻ thù của mình, giờ nàng đồng dạng không khác mấy nhưng bên cạnh có cái nam nhân có thể giúp nàng phục thù, cho nên nàng không mấy bận tâm Hàn quốc sẽ gặp bất lợi gì.

“ Được rồi, náo động Hàn quốc cũng đã đủ, chúng ta cũng nên trở về Bách Việt” Thiên Trạch cũng không đi sâu vào vấn đề này, chuyển lấy chủ đề cùng lúc khống chế pháp bảo di chuyển.

“ Trở về Bách Việt!” Hồ Oánh bị chú ý mà nhẹ thốt, lại nói : “ Oánh nhi có một chuyện muốn nhờ vả người”

Thiên Trạch nhẹ gật đầu.

“ Nếu như người trở về Bách Việt, có thể ghé ngang qua Hỏa Vũ sơn trang được không?” Hồ Oánh ngữ khí đến bảy phần là khẩn xin.

Từ khi gả cho Lưu Ý phải đến Hàn quốc sinh sống chưa từng quay về cố hương, dù là Hỏa Vũ sơn trang chỉ còn phế tích song tại đó vẫn còn nơi chôn cất thân phụ. Giờ có cơ hội trở về Bách Việt nàng cũng muốn một lần đến thân phụ chổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK