Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm tối hàng lâm, Đế Cung một tòa đảo nổi.

Cung điện to lớn chiếm cứ trên đảo, cảnh vật phong nhã, lầu đình tước các ẩn hiện.

Tại tòa cung điện cao nhất cùng xa hoa nhất, hai cái thân ảnh được một nhóm người dẫn lên.

Cửa điện đã mở, bên trong có hai tuấn lãng phi phàm thanh niên, an tọa song hành trên hai cái ghế chạm trỗ song long, hoàng kim mà đúc bảo ngọc khảm nạm.

“ Lăng thiếu, ngươi nói bọn họ đi lên đến nơi này đã chết khiếp rồi không?” Khấu Trọng an vị trong bảo tọa của mình, hỏi người bên cạnh.

Từ Tử Lăng đáp : “ ai mà đi vào Đế Cung không bị dọa, nhớ đêm mà phụ hoàng sửa tạo Đế Cung, có kẻ nào không sợ vở mật đâu chứ. Mà ngươi lại cố tình cho người ta đến đây, cho người ta thấy ngươi dáng vẻ uy nghi, bọn họ không sợ thì cũng phải trang ra cho giống”

Khấu Trọng nói : “ ngươi nghĩ ta là người non kém như vậy ư? Lý Thế Dân năm xưa có ân với huynh đệ chúng ta, y trợ giúp cho huynh đệ chúng ta khi gặp khó”

Từ Tử Lăng tin hắn mới lạ, nói : “ chứ không phải là Lý Tú Ninh ư?”

Khấu Trọng nghe huynh đệ vạch trần cũng không giấu nữa, nói : “ trước kia, hai chúng ta trong mắt Lý Tú Ninh chẳng có một chút địa vị, căn bản chỉ coi chúng ta là hai tên tiểu lâu la của Lý phiệt, ngay cả tư cách để cho nàng ghét cũng không có nữa. Chỉ là chúng ta có một bà mẹ tốt, bây giờ bọn hắn phải ngước mắt mà nhìn lên”

Khi ly tán với Phó Quân Sước, Từ Khấu bị cuốn vào không ít chuyện, trong đó là việc trộm sổ sách cơ mật kết toán của Đông Minh phái, Lý phiệt cũng dính dáng vào nơi này, Lý Thế Dân cùng nhờ vả và trợ giúp cho cả hai không ít.

Mà Lý Tú Ninh chính là thân muội của y Lý phiệt công chúa, Từ Khấu khi gặp thì đem lòng thích nàng ta. Chỉ là với tài mạo mạo gia thế như vậy, những nam tử ái mộ nàng quả thật nhiều không kể xiết, thế nên lúc ấy nàng chẳng hề để tâm đến gã tiểu tử vô danh tiểu tốt như Khấu Trọng.

Nhưng lần này gặp lại thì đã khác, cả hai thân phận đã nghiêng trời lệch đất thay đổi, từ hai tên lưu manh thân phận đã có thể ngang bằng với các chư hầu. Mà hết thảy là vì cả hai nhận một cái mẹ nuôi và được Việt Đế yêu mến.

“ Vương gia, người đã đến rồi” một cái thị nữ xinh đẹp ở bên ngoài cửa đi vào, khom người thi lễ cho cả hai.

“Cho vào” Khấu Trọng lên tiếng.

Rất nhanh theo lệnh của hắn tiếng bước chân từ ngoài vọng vào.

Một thanh niên tuổi tác không lớn, tai to mặt lớn, hình tướng uy võ, mắt như điểm sơn, lấp lánh có thần, khí độ phi phàm khiến người ta phải sinh lòng cảm mến.

Đi sau y một bước chân chính là muội tử của Lý Thế Dân, nàng đang mặc một bộ hoa phục màu xanh nhạt, thân hình yểu điệu, phong thái cao nhã, gương mặt thanh tú diễm lệ tuyệt trần khiến người ta không thể tìm ra khuyết điểm nào.

“ Lý Thế Dân tham kiến hai vị vương gia” Lý Thế Dân đi vào nhìn thấy hai người kia đứng trước bảo tọa chạm khắc long ảnh hơi giật mình, nhưng hắn nhanh tỉnh táo lại, sau đó đưa tay thi lễ.

“ Lý Tú Ninh tham kiến hai vị vương gia” Lý Tú Ninh cũng nối gót theo sau.

Khấu Trọng từ khi đi vào vẫn nhìn chằm chằm Lý Tú Ninh,trong lòng ngổn ngang trăm mối. Lần nữa gặp lại gã đã có thành tựu rồi, hắn không còn phải cảm thấy tự ti mà rút lui không dám tranh đoạt với Sài Triệu như trước nữa.

Lý Tú Ninh thấy Khấu Trọng ngẩn ra như vậy nhìn mình, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Với lan tâm huệ chất của nàng, trước kia làm gì không nhận ra tình ý của Khấu Trọng với mình, có điều nàng chẳng hề để tâm đến gã tiểu tử vô danh tiểu tốt như y.

Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn thôi, gã chẳng những đã trở thành một bậc nam tử hán cao lớn hiên ngang, mà còn có một thứ khí chất không thể hình dung làm rung động trái tim của nàng, hơn nữa còn là một cái địa vị tôn quý vượt xa cả nàng không thậm chí cả cha nàng.

Cùng với đó nội tâm nàng lại có chút vui mừng, bởi lần này nàng đến là muốn mượn cựu tình cũ. Y ánh mắt đã nói rõ cho nàng biết, Khấu Trọng vẫn còn chút tình cũ với nàng, đây là một việc tốt để Lý thị có thể tiếp cận Đại Việt.

“ Hai vị mời vào nhập tọa” Từ Tử Lăng thấy huynh đệ mình như vậy biết y tình cũ nhớ thương, lên tiếng nói.

Khấu Trọng cũng hồi thần, nói : “ mời hai vị”

Lý Thế Dân và Lý Tú Ninh đáp lễ cảm tạ, sau đó tiến đến bên trái, tại nơi đó đã có hai cái ghế tọa lớn đặt đó, toàn bộ chạm trỗ bằng gỗ quý, điêu khắc tinh tế vô cùng.

Lý Thế Dân chưa vội ngồi xuống, nói : “ đường đột bái phỏng nhị vị vương gia, may mắn hai vị bỏ qua cho còn được vinh hạnh đến tẩm cung, Lý Thế Dân cảm tạ sâu sắc”

“ Lý huynh khách khí, năm xưa hai chúng ta chỉ là cái vô danh tiểu tốt mà cũng được Lý huynh tiếp đón nồng hậu. Hôm nay hay tin Lý huynh đến, há lại thất lễ chứ” Khấu Trọng tiếp lời : “ từ biệc thời gian, Thế Dân huynh và Lý tiểu thư phong thái vẫn như trước không đổi.”

Lý Tú Ninh nhẹ giọng nói: “ năm xưa nhị ca vẫn hay tiếc hận cùng tán thưởng hai vị vương gia rời đi, nói rằng hai người đi tới đâu cũng làm cho nơi đó trời long đất lở là biết hai người rất có bản lãnh rồi. Đến giờ ta mới biết đánh giá của nhị ca năm đó không phải là những lời ca ngợi quá đáng nào. Nhớ lại thì Lý phiệt chúng tôi không có phúc khí cùng chứa nổi được hai vị, và chỉ có Việt Đế mới có thể để hai vị thể hiện ra chân chính bản lĩnh của mình”

Khấu Trọng nghe mà khoan khái song vẫn khiêm tốn : “ chỉ là chút tiểu tài, so với phụ hoàng mà nói chẳng tính là gì. Hai chúng ta chẳng qua là thừa hưởng phụ hoàng thương yêu nên được cất nhắc mà thôi”

Lý Thế Dân ngồi xuống bảo tọa, tiếp lời : “ Việt Đế cải biến tân chính ban hành rất nhiều thứ mới lạ độc đáo, thay thế những thứ kỳ cựu. Trong đó loại ghế này là một trong những thứ đó, vừa trọng tâm người, không chỉ là giới bình dân mà quý tộc cũng rất ưa thích”

Khấu Trọng gật đầu nhẹ vỗ tay.

Theo đó từ bên ngoài cung nữ mang trái cây rượu thịt đặt lên cái bàn nằm giữa hai cái ghế của huynh muội Lý thị, nói : “ phủ trong chỉ có những thứ dân dã, mong rằng hợp khẩu vị”

“ Trọng vương gia quá lợi. Việt Đế sở ra thần tiên thủ đoạn, có thể đi vào quan khán Đế Cung đã là vinh hành cho Thế Dân cùng tiểu muội, những món dân dã trong cung này người bên ngoài sở cầu còn không được, nào dám đòi hỏi chứ” Lý Thế Dân khách sáo đáp lại.

Lý Tú Ninh đưa mắt nhìn lấy Khấu Trọng.

“ Lý tiểu thư nhìn ta như vậy là có gì muốn nói chăng?” Khấu Trọng trấn định lòng mình lại, hắn đã không còn như trước, nữa năm chi gian thay đổi rất nhiều thứ, hơn nữa còn được đích thân Thiên Trạch dạy bảo một thời gian, cho nên càng rõ giá trị của bản thân mình.

“ Long từ trước đến nay là biểu hiện của bậc quân vương, vương gia lại lấy long tọa mà an vị. Chuyện này, Việt Đế bệ hạ cũng cho phép sao?” Lý Tú Ninh vốn là muốn nhìn hắn lại bị hắn dò hỏi, nàng dời sang chuyện khác.

Long là thứ truyền thuyết và tượng trưng cho hoàng quyền, từ trước đến nay các bậc quân vương mới được phép mặc long bào long tọa.... kẻ khác mặc chính là phạm húy, và được quy tội mưu phản, tru diệt này nọ là chuyện hiển nhiên.

Từ Khấu đúng là vương gia ngang với chư hầu, nhưng bên trên còn là Việt Đế, cả hai lại công nhiên mang long tọa ngồi, ở các nước khác mà nói đây là tội khi quân phạm thượng, chỉ là nơi này là Đại Việt không giống các nước trung nguyên.

Khấu Trọng giải thích : “ Đại Việt khác với các quốc gia khác, Long tượng trưng cho hoàng thất Đại Việt, và được phép mặc Long y hoặc sở hữu các Long hình tượng trưng. Nhưng chỉ những ai có tước Vương hoặc Long tử mới được phép.”

Lý thị huynh muội đã rõ.

Thời gian lại lặng lẽ qua, bốn người trò chuyện cùng hưởng dụng đồ ăn thức uống.

Cho đến qua đi hai tiếng đồng hồ thì Khấu Trọng không biết là say hay là tình cũ quấy phá, hắn chủ động mời Lý Tú Ninh ra đi dạo.

Lý Tú Ninh liền đồng ý, để lại Lý Thế Dân cho Từ Tử Lăng tiếp đãi.

Khấu Trọng dẫn Lý Tú Ninh đến một cái đình các, vào đình rồi hỏi :"Nàng gả cho người ta rồi à?".

Nàng sinh ở thế gia vọng tộc, dù địa vị và cuộc sống giàu sang hơn rất nhiều người nhưng cũng chịu chi phối và không thể như ý mình. Cuộc hôn nhân của nàng chính là thuần lợi ích của gia tộc.

Tuy chỉ là đính hôn với Sài gia Sài Thiệu thế gia giàu có nhất Bắc Ly, vốn là cọc hôn sự không thể thay đổi, đây là vì lợi ích chính trị của hai gia tộc lớn của Bắc Ly.

Thân hình Lý Tú Ninh khẽ run lên, cúi đầu lí nhí: “Tuy chưa gả cho người ta, nhưng so ra cũng không phân biệt gì cho lắm”.

Khấu Trọng ngửa mặt cười dài, quay ngoắt người lại như một cơn lốc, song mục sáng rực lên như điện: “Được lắm! Vậy bảo cho cha nàng từ hôn, ta cưới nàng”.

Lý Tú Ninh nhất thời cả kinh thất sắc, không nói được nên lời, nàng thấy Khấu Trọng biến thành một con người hoàn toàn khác lộ ra một thứ hào khí bá đạo mà trước nay nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ xuất hiện trên người gã.

Lý Tú Ninh cố kềm nén tâm tình bị Khấu Trọng làm kích động, gật đầu nói: “Tú Ninh tuy hiểu được tâm ý của Khấu vương gia, nhưng mối hôn sự này là của phụ thân định đoạt, Tú Ninh không có quyền quyết định, Tú Ninh sẽ chuyển lời cho phụ thân”

Khấu Trọng bước thẳng tới trước mặt Lý Tú Ninh, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, mắt thổ lộ ra một biển thâm tình sâu thẳm, nói với một ngữ điệu hết sức ôn nhu: “Tú Ninh có thể chưa từng để ý đến Khấu Trọng này, nhưng đối với Khấu Trọng mà nói, Tú Ninh là người đầu tiên có thể khiến ta cả đêm mất ngủ, lo được lo mất, nhưng lại vô cùng hưng phấn, tuy chỉ có một đêm, nhưng đã khiến ta vô cùng cảm kích. Cũng nhờ nàng mà ta cố gắng dưới trướng phụ hoàng, giờ này ta đã có quyền thế cùng địa vị, nếu nàng còn chưa gả, liền gả cho ta. Lý thị phái nàng đến tiếp cận ta, hiển nhiên Lý Uyên sẽ không từ chối chuyện con gái ông ta gả cho ta.”

Lúc Lý Tú Ninh "a" lên một tiếng, bởi Khấu Trọng đã ôm nàng vào lòng, sau đó táo bạo hôn lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK