Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân mặt tử kim long bào, một đầu tóc lam dài được cẩn thận bó buộc, trên mặt xuất hiện vài cái vảy tím. Đặc biệc đôi song đồng tà dị, gặp qua một lần liền nhớ kia, trừ Xích Mi Long Xà Đế Thiên An, tỷ phu của hắn thì là ai.

Cách đây không lâu trước khi hắn trở về biên quan đóng quân còn tham dự lễ thành hôn của tỷ tỷ hắn đây. Đối với vị tỷ phu phong lưu đại tài này hắn không thể không phục, vô luận tài trí lẫn võ công đều mạnh hơn hắn rất nhiều.

“ Làm sao? Đối với tỷ phu đến cứu không hài lòng, Mặc nhi biết ta cứu đệ đệ nàng hẳn rất là vui mừng” Đế Thiên An cười nói, khống chế chín đầu Long Xà Tỏa thu lại bên người, từ trên cao khinh thân mà xuống hai người.

“ Là hắn, Đế Thiên An!” Thiên Diệc Tuyết nhận ra cái thanh âm này, bởi đây là thanh âm nam tử từng trêu chọc nàng, nàng từng dùng Hoa Ngữ kiếm cùng hắn chi chiến nhưng không chỉ đánh thắng mà còn bị chiếm tiện nghi.

“ Huynh đúng là phong lưu đa tình, vừa cưới hoàng tỷ ta xong liền them ba vị trắc phi, bây giờ nghe tin liền chạy đến nơi này” Thân Vọng không có cảm kích, ngược lại cất lời châm chọc một phen.

“ Ha ha!” Đế Thiên An cười nói : “ ta tuy phong lưu nhưng không hạ lưu, hơn nữa sinh nhà Đế vương nữ nhân sẽ ít ư? Nhà của ta trừ ta ra, ta không cố gắng một ít làm sao khai chi tán diệp được. Mà thôi, cái tên chỉ biết đánh đánh giết như đệ thì không hiểu được”

Thân Vọng đáp : “ Không hạ lưu, câu này huynh cũng nói ra được. Đệ mặc dù ở biên quan nhưng chuyện của hoàng tỷ cũng biết. Hoàng tỷ một mảnh si tình, huynh lại thành công hoành đao đoạt ái, không giở thủ đoạn ta mới thèm tin”

“Đoạt phương tâm nữ tử giống như công thành đoạt đất vậy. Binh bất yếm trá, tấn công lúc bất ngờ, một kích lôi đình liền công phá hùng quan. Thủ đoạn cũng là một thực lực đấy đại tướng quân” Đế Thiên An không sao cả, cười nói.

“ Ha ha ha” Thân Vọng cười lên một tràng, đối với vị tỷ phu này hắn thật ra cũng không có bao nhiêu thành kiến, thật ra mà nói so với Mộ Dung Diệp thì hắn thuận mắt Đế Thiên An hơn nhiều.

“ Lần này ta đến trước là lo Diệc Tuyết, sau là chuẩn bị công phá U Đô Thành, chuyện còn lại cứ để ta lo liệu, Thân Vọng ta mang Diệc Tuyết đi trước ” Đế Thiên An đã đến bên cạnh Diệc Tuyết, trực tiếp không cho nàng phản ứng đem tay bắt eo khinh thân đi.

“ Thật là!” Thân Vọng bất đắc dĩ lay đầu, sau đó huýt sáo một cái, lập tức bão mã của hắn chạy đến, tiếp đó ngồi lên lưng ngựa mà rời đi.

“ Huynh!!” Thiên Diệc Tuyết bị Đế Thiên An bắt eo cùng đạp xích mà đi, tâm lý có phần ngượng ngùng, càng thẹn thùng hơn khi nàng không nghĩ hắn lại nhân cơ hội hôn nàng một cái.

“ Vừa rồi trên má nàng có dính hạt bụi, ta là giúp Diệc Tuyết lau đi mà thôi. Nàng cũng biết một tay ta ôm eo nàng, một tay lại khống xích nhất thời không thể phân tâm” Đế Thiên An đã giở trò lưu manh còn chững chạc đàng hoàng nói.

“ Huynh là người đã có gia thất, hồng nhan không ít bên người. Sao lại còn khinh bạc Diệc Tuyết” Thiên Diệc Tuyết đè lại thẹn thùng mà nói.

“ Lòng tham à, Diệc Tuyết xinh đẹp như vậy, đa tình như ta làm sao để cho nàng chạy khỏi ta được chứ. Nam nhân mà tam thê tứ thiếp, huống chi ta là thái tử của Bách Việt đây. Đợi giải quyết chuyện U Đô thành xong ta đến Vong Tình cốc đề hôn, cưới nàng làm phi. Tin tưởng hai vị sư thái cũng nhanh gả nàng cho ta thôi, sính lễ lần trước ta cũng đưa rồi, đợi lần này lấy thêm sính lễ nữa hẳn được” Đế Thiên An cười đáp, lòng tin tràn trề nói cho bên cạnh giai nhân nghe.

“ Ai… ai đồng ý gã cho huynh! Đừng ăn nói linh tinh” Thiên Diệc Tuyết nghe mà thẹn, lại nói : “ Diệc Tuyết không dám trèo cao, tâm như chí thủy mong huynh đừng khiến Diệc Tuyết bận lòng”

Đế Thiên An đáp : “Cái này thì không phải do nàng, huynh trưởng như cha, sư phụ như mẹ. Đợi ta đề hôn, uy bức lợi dụ một ít. Nàng cũng biết thủ đoạn ta rồi, Diệc Tuyết nàng chạy không thoát đâu? Sớm hay muộn cũng là vương phi của ta thôi”

Thiên Diệc Tuyết nghe mà vừa giận vừa thẹn, nàng biết rõ bản lĩnh của hắn, cũng biết mình tiếp tục nói tiếp liền rơi vào bẫy y. Trực tiếp im lặng, xem như không nghe không thấy gì cả.

Cũng không lâu, ngự không chừng ba phút thời gian, hai người đã đáp xuống trước hai khung xe ngựa đang di chuyển trên sa mạc. Bên trong chính là nhóm người Lạc Thời Thu cùng nữ nhân của hắn trên đường từ kinh thành đến Mạc Bắc.

Khi đến biên cương hắn đã dò hỏi và biết Thân Vọng dẫn người đi vào đại mạc, lập tức mang người đuổi theo. Và với ưu việt Rintensei từ xa liền phát hiện được tung tích của em rễ và Diệc Tuyết, từ đó kịp thời đến cứu và giết Phục Sa Nhân.

“ Diệc Tuyết bái kiến Pháp tôn, bái kiến các vị sư huynh, sư tỷ” Thiên Diệc Tuyết từ xa nghe những thanh âm phát ra, đợi những người kia đi xuống chắp tay cúi người thi lễ cho Lạc Thiên Văn.

Sau đó tự trách nhận tội : “ Mãn Phong sư huynh, Diệc Tuyết không chăm sóc được cho nhị sư thái. Xin sư huynh trách phạt”

“ Đám Phục Sa Nhân kia quỷ bí khó lường, không cần phải tự trách. Nếu nàng muốn phạt, Mãn Phong phạt nàng ấy hôn ta vài cái” Đế Thiên An một bên nâng tay Thiên Diệc Tuyết lên.

“ Diệc Tuyết, con cũng không cần tự trách, con kể hết đầu đuôi mọi việc cho chúng ta nghe thử” Lạc Thiên Văn nghe xong trực tiếp dời đi cái chủ đề này.

Lâu Mãn Phong tiếp lời : “ Sư tôn nói có lý, nghe tiểu sư muội kể rõ tình hình đã. Chúng ta tiện sắp xếp tiếp theo nên làm gì”

“ Đúng đó!” Lạc Thời Thu đã không còn như trước thụ thương, sinh long hoạt hổ nói.

Thiên Diệc Tuyết nghe xong, chậm rãi kể lại : “ hôm đó huynh trưởng muội chạy đến Vô Tình cốc là vì một chuyện cực kỳ cơ mật. Gia tộc Thiên thị bọn muội nhận mệnh của nhị sư thái, bí mật canh giữ một thánh vật gọi là Quỷ Long đồ. Ở một nơi bí mật trong Thập Lý Âm Dương Giới”

Lạc Thiên Văn là tiền bối, kiến thức sâu dày biết được rất nhiều chuyện trong Công Thủ hai phái, chậm tiếp lời : “ trên tổ chế có ghi lại, lúc tiên sư Lạc Võ Tử xây dựng đại mộ ở U Đô Thành biến nó thành một trong cửu tòa liên hoành đại mộ, cũng đã có giao ước với các trưởng lão U tộc. Mộ Vương Thành thủ đại mộ nội thành. U tộc thủ Âm Dương Giới, mà Quỷ Long đồ của mười tám tầng Địa Phủ thì giao cho đệ tử quan môn là gia tộc Lâu thị canh giữ”

Lạc Thời Thu nghe xong tiếp lời : “ nghe phụ thân đệ nói nhị sư thái họ Lâu”

“ Từ nhỏ mẫu thân đã kín miệng không nhắc đệ chuyện gia tộc. Cũng đến hơn 10 tuổi thời điểm ta mới biết họ của mẫu thân. Như vậy xem ra, gia tộc mẫu thân ta chính là người giữ bản vẽ”

Một bên Hàn Thiên Lạc nói : “ vậy gia tộc Thiên thị nhất định có quan hệ sâu xa với Tịnh Dật sư thái. Nếu không cũng sẽ không giao cho gia tộc Thiên thị, trấn giữ Quỷ Long đồ”

“ Các người đông một câu tây một câu. Muội nghe đến mụ mị rồi đây này. Lúc nãy Thời Thu có nói, Mộ Vương Thành thủ nội, U tộc thủ ngoại. Vậy cũng có thể hiểu được, nhưng Quỷ Long đồ này tại sao lại phái người bí mật trấn thủ chứ?” Lâm Thủy Dao một bên nghe mà nghi hoặc không rõ

Lạc Thì Thu giải thích: “U Đô Thành là một trong Cửu Tỏa Kỳ Mộ, liên quan đến vị trí Mộ Vương. Mà trong mộ còn cóthánh linh tổ tiên U tộc và vô số bảo vật. U tộc lo sợ ngày sau Mộ phái có biến. Cho nên đề xuất Địa Phủ không cần Thủ Mộ Nhân, nếu tranh đấu Công Thủ lan đến U Đô Thành, mới có thể phái người đến trấn thủ. Vì thế mới giao Quỷ Long đồ cho người khác bảo quản.”

Lâm Thủy Dao hiểu ra vấn đề, nói: “ cũng có nghĩa là nếu không có Quỷ Long đồ, thì không ai vào được đại mộ. Vậy U tộc muốn đoạt lấy Quỷ Long đồ là muốn tự mình đi thủ mộ sao?”

Lâu Mãn Phong chen vào nói: “ Chuyện này ta cũng không hiểu được. U tộc vốn dĩ không cần phải đại động can qua như vậy. Nhưng bọn họ thà rằng làm trái lời thề của tổ tiên. Đoạt lấy Quỷ Long đồ, trong đại mộ chắc chắn có thứ bọn họ đang gấp rút phải lấy”

“Giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này.” Đế Thiên An im lặng nghe nãy giờ cất lời đánh gãy phân tích của bọn hắn, nói : “ hiện giờ chúng ta phải tìm Tịnh Dật sư thái trước đã, sau đó tìm về Huyền Quan Nhai Phá Mộ Lệnh”

Đám người gật đầu đồng ý, Lạc Thời Thu chen vào : “ không sai, ta còn phải giết tên Quỷ Tôn để báo thù cho mẫu thân đệ. Tiểu sư muội, Tịnh Dật sư thái có từng nhắc với muội, các người đến đây sẽ dừng chân ở đâu không?”

“ Ở Thập Lý Âm Dương Giới. Hình như một nơi gọi là Đào Hoa Nguyên” Thiên Diệc Tuyết nhớ lại rồi đáp.

Lời nàng nói xong, đám người đồng loạt nhìn về Đế Thiên An.

“ Đào Hoa Nguyên là nơi nào ta không biết, nhưng mà ta quả thật từng thấy qua một rừng hoa đào trong Thập Lý Âm Dương Giới” Đế Thiên An hiểu đám người này muốn gì, còn không phải là muốn hỏi hắn hay sao, trực tiếp nói.

“ Được, như vậy chúng ta đi thôi, đừng ở đây làm lỡ thời gian nữa” Lâu Mãn Phong nghe được vui mừng, gấp dục đám người.

“ Được! Diệc Tuyết nàng lên xe ngựa của ta, cùng Thiên Lạc và Thủy Dao chung đụng, dù sau cũng là nữ nhân. An tâm ta làm xa phu điều khiển, có muốn ra tay ta phải đợi lúc không ai phát hiện” Đế Thiên An vừa nói, lại không cho Thiên Diệc Tuyết cự tuyệt đem tay kéo nàng đi đến khung xe ngựa của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK