Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh Kha đám người đi vào Đế thành với thân phận là sứ đoàn Yên quốc, khi báo tin liền được quan viên bộ ngoại giao tiếp đón.

Khi vào trong cũng bị Đế thành cho rung động, dù bọn họ nghe qua đã không ít lần song tận mắt chứng kiến cũng bị thủ đoạn của Thiên Trạch cho chấn trụ.

Dù là phồn hoa nhất đô thành khi xưa cũng không thể so bằng được.

Một ngày ở lại Đế thành trong, Kinh Kha được triệu hồi vào Đế Cung.

Bách Việt bộ máy khác với các nước khác, càng không có chuyện mỗi ngày đều thiết triều, các ban ngành cơ quan đều được phân chia nhiệm vụ riêng biệc và cơ cấu theo từ cao xuống thấp.

Chỉ có năm ngày cuối tháng thì Đế Vương thiết triều, còn lại các quan viên sẽ ở Nội Các nơi các quan viên ban nhành xử lý hành chính làm việc.

Thành ra khi Kinh Kha được triệu vào Thăng Long điện, cũng không phải thời điểm cuối tháng cho nên không quá nhiều người có mặt.

“Tuyên Yên sứ lên điện.” Thiên Trạch tại Ngọc Long Tọa bên cao giọng lớn tiếng.

“Truyền Yên quốc sứ thần lên điện!”

“Truyền Yên quốc sứ thần lên điện!”

Một tiếng hò hét, ngoài điện thị vệ, cung nữ lần lượt lan truyền ra ngoài, toàn bộ Thăng Long điện bên trong bên ngoài chỉ có còn lại này không ngừng vang vọng âm thanh vọng lại.

Không lâu lắm, Kinh Kha cùng Tần Vũ Dương theo Việt quân sĩ tốt nhường lại hành lang, leo lên hành lang phía trên, trực tiếp hướng Thăng Long điện cửa lớn đi vào, tiếng bước chân lanh lảnh dễ nghe.

Ở chính sứ Kinh Kha trong tay, một cái quyển trục được cầm trên hai tay, này, chính là Yên quốc địa đồ.

Kinh Kha phía sau, rập khuôn từng bước đi theo là hai mươi lăm vị thống lĩnh Mặc Gia một trong-Tần Vũ Dương.

Tần Vũ Dương hai tay nâng một cái hộp gấm, hộp gấm bên trong sở chứa đựng chính là Phàn Vu Kỳ đầu người.

Kinh Kha quay đầu lại liếc mắt nhìn sợ đến run lẩy bẩy Tần Vũ Dương, thấp giọng mà nói: “Nâng đồng hộp, cùng sau lưng ta.”

Tần Vũ Dương là cao thủ của Mặc gia, hắn bày ra một bộ sợ hãi run lẩy bẩy chính là cố tình đem Việt Đế phòng bị thấp xuống một chút. Dù sao chứng kiến Việt Đế uy nghiêm, người bình thường nhìn thấy ai mà không sợ, hắn sợ hãi là chuyện bình thường hợp lý.

Cả hai nhanh chóng bước trên thảm đỏ, trước sau đến trước Thiên Trạch phía dưới đài cao rồi quỳ lễ.

“ Yên quốc sứ thần Kinh Kha, phụng mệnh đi sứ, tham kiến Việt Đế” nói xong Kinh Kha dập đầu bái.

Tần Vũ Dương không nói, làm theo giống nhau động tác.

Thiên Trạch nói : “Yên quốc thần phục với Bách Việt, chém giết Việt quốc phản tướng, trẫm cảm giác sâu sắc vui mừng, người đến, cho Yên quốc sứ giả chỗ ngồi.”

Lời còn chưa dứt, một cái cung nữ bước nhanh tới, đem Kinh Kha và Tần Vũ Dương dẫn dắt ở hai bên, để cho ngồi quỳ chân ở cẩm lót trên.

Thiên Trạch phất tay cách không mở hạp đồng, thấy được bên trong quả thật là cái đầu người, là Phàn Vu Kỳ dung mạo : “ Thanh lý đi”

Cung nữ lập tức đem cái đầu người trong hạp đồng này đậy lại, sau đó đem ra ngoài.

Kinh Kha bình tĩnh đứng dậy, khom người nói: “Yên quốc lần này thành tâm dâng lên địa đồ, Yên vương cầu được an bình, đặc biệc phái thần thuyết giảng, xin Việt Đế cho cơ hội nói rõ một số nơi ảo diệu của Yên quốc.”

Thiên Trạch khóe môi nhích lên độ cong, nói : “ chuẩn tấu”

Kinh Kha mặt không thẹn sắc, khom người cúi đầu: “Ngoại thần tuân chỉ.”

Nâng lên địa đồ đồng hộp, Kinh Kha đi tới chín bậc thang thềm ngọc.

Kinh Kha ngồi quỳ chân ở Thiên Trạch đối diện, cự ly Việt Đế có ít nhất sáu mét.

Kinh Kha khí định thần nhàn ngồi quỳ chân ở Thiên Trạch, đem địa đồ chậm mở, chậm rãi nói : “ Yên quốc có rất nhiều chổ đẹp, nhưng nổi danh nhất cùng đặc biệc nhất là Đốc Kháng! Không biết Việt Đế đã nghe qua được địa danh này chưa?”

“ Đốc Kháng ư?” Thiên Trạch niệm lại.

Kinh Kha khẽ mỉm cười dừng lại mở đồ, ngước nhìn lên trên nói: “Đốc Kháng, vốn là cổ đại nước Kế kiến quốc nơi, thuộc về Yên quốc trải qua hơn 600 năm, Đốc Kháng bí mật, không ở thổ địa chi đẫy đà, mà là chôn dấu cổ đại Kế quốc cùng sau đó Yên quốc lượng lớn của cải.”

Thiên Trạch nói : “ Yên quốc suy bại, nếu như Đốc Kháng có của cải làm sao không lấy ra mà dùng, ngươi cho rằng trẫm là trẻ nhỏ lừa gạt ư?”

Kinh Kha không hề sợ hãi nói: “ Hồi Việt Đế, năm đó Yên vương tấn công Tề quốc, phá thành hơn bảy mươi toà, bắt được tài vật nhiều vô số kể, Yên Chiêu vương vì sợ đời sau lãng phí, đem chôn dấu ở Đốc Kháng khu vực, tuy nhiên sự tình sinh biến. Năm xưa phụ trách người thiết kế cơ quan lại chết mất, địa đồ không còn cơ quan lối vào lại ẩn chứa bẩy rập trùng trùng, bao nhiêu kẻ muốn lấy ra đều bỏ mệnh. Yên vương Hỉ chỉ cầu bảo tồn Yên quốc, miễn ở lê dân bách tính chịu khổ binh tai hoạ chiến tranh, chỉ cầu miễn tai. Mà Kinh Kha cũng là vì ở Bách Việt giành một quan bán chức, cho nên không dám nửa câu dối trá”

Thiên Trạch nghe xong yên lặng không nói.

Kinh Kha tiếp tục mở ra địa đồ, cười nói : “ bệ hạ mời xem Đốc Kháng chính là ở vị trí này, mà chổ chôn dữ là ở nơi đây....”

Chính lúc này, Kinh Kha mượn lời nói thu hút Bách Việt chi chủ, sét đánh tốc độ đem quyển trục còn chưa mở hết ra đẩy qua một bên, Tàn Hồng được giấu trong địa đồ Yên quốc nhanh chóng hiển lộ.

“ Tranh!”

Một tiếng chói tay ma sát, Tàn Hồng ra vỏ, một đạo hàn mang lấp loé, đen kịt cực kỳ mang theo thoáng quang mang đoản kiếm từ Yên quốc địa đồ trong hiển lộ ra.

Một luồng hung khí sát khí hiển hiện, đồ long chi kiếm Tàn Hồng đến tay Kinh Kha.

“ Xoẹt!”

Ngay thời điểm Kinh Kha tay nắm lấy Tàn Hồng, nhanh như chớp một kiếm đâm đến trước, một đạo đỏ hồng kiếm khí hung lệ vô cùng, như chớp giật đâm đến không xa Việt Đế.

Một kiếm này cơ hồ là nhanh như tia chớp nhoáng lên.

Một kiếm này Kinh Kha cũng đã diễn tập qua nhiều lần.

Giờ phút này, đã không còn cung thuận Yên quốc sứ giả, thay vào đó là một cái đằng đằng sát khí thích khách, trên tay đồ long chi kiếm Tàn Hồng như cây đuốc một dạng kiếm khí đỏ hồng kéo lên.

Một chiêu kiếm ở tay, một chiêu vô thượng tuyệt chiêu ra tay, sát ý kiếm khí hung lệ bao phủ lên một vùng không gian, khóa chặt lên kẻ phía trước.

Tàn Hồng mủi kiếm xé qua không trung, một kiếm này ngưng tụ Kinh Kha trong lồng ngực cừu hận cùng sát ý, hóa thành một đạo khủng bố cầu vồng, không gì không xuyên thủng, lợi hại phi thường!

“ ĐANG!!”

Nhưng lợi hại nhất một chiêu, sát ý hung mãnh cùng kiếm khí hung lệ, kiếm thế bao trùm lên người Thiên Trạch, kiếm khí như cầu vồng không gì không phá kia, lại không cách nào đâm thủng được hai cái song long đang tỏa ra thần lực cản lại.

Nếu đổi lại một người khác, dưới một kiếm sét đánh tràn đầy bất ngờ và ở cự ly gần như Kinh Kha và Thiên Trạch, khó ai có thể thoát được một kiếm tất sát của Kinh Kha.

Bất quá người mà Kinh Kha chọn thích sát lại là Thiên Trạch, hắn phản ứng mau lẹ, tấn công bất ngờ, trên tay kiếm cũng không phải bình thường kiếm, thực lực cũng tuyệt đối không phải bình thường, là Thần Du Huyễn Cảnh đỉnh cao thủ. Nhưng những điều đó vẫn còn chưa đủ.

Kinh Kha thích Đế, một kích tất sát bị cản lại.

“ Grao!!”

Song long gầm thét, thần lực bành trướng mà ra, như cơn bạo phong mạnh mẽ quét ra.

Tàn Hồng đâm đến lồng hộ thần lực, lại không cách nào xuyên thủng, ngược lại còn không ngừng bị ép đẩy lùi.

“ Yaa” Kinh Kha nhìn thấy một kích bị ngăn cản, trong sát na tràn đầy tiếc nuối cùng không cam lòng, nhưng rất nhanh thay vào đó là giận dữ cùng quyết tuyệt, hắn hét lớn một tiếng, tiếp tục công kích.

Đến giờ phút này hắn đã không có đường lui nữa rồi.

Dù cho lần này hành thích thất bại đi nữa, hắn có chết đi nhưng vẫn còn cơ hội, bằng mọi giá hắn phải kéo dài thời gian cho những anh kiệt phía sau có thời gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK