Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này, đệ tam hồn hoàn trên người rực sáng.

Hai tròng mắt bích lục nhanh chóng chuyển hoàn toàn sang màu tím, ngay cả bích lục lân phiến bao trùm trên đuôi rắn cũng phủ một lớp quang mang màu tím nhạt, hé miệng, phun ra một ngụm sương tím nồng đậm, nhanh chóng khuyếc tán trong không trung, hướng nhóm nữ mà bay đến.

Hắc Báo hồn sư cùng những người còn lại, mắt nhìn thấy làn sương màu tím phun ra, đã cuống quít lùi về hai phía bên cạnh. Hiển nhiên, bọn chúng đối với làn sương tím do Độc Cô Nhạn phun ra cực kỳ kiêng kỵ.

Độc vụ chưa tới, đã truyền đến mũi một mùi tanh tưởi, khiến cho người khác chỉ buồn nôn, đầu óc mê man.

“ Bích Lân Xà độc, cẩn thận” Mạnh Yên Nhiên thân cũng là hồn sư chơi độc, cho nên nàng biết được làn sương tím này cực kỳ khó chơi, thân ảnh nhảy lùi về Trữ Vinh Vinh.

“ Được rồi, ta cũng nên hoạt động gân cốt một chút” Đế Thiên An cười cười, thân ảnh quỷ mị đả cướp đến trước người đám nữ, chậm rãi đi đến lớp sương mù màu tím.

“ Hô” Đế Thiên An mở miệng, sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, đem sương mù tím hút vào trong miệng mình.

Đám sương mù dày đặc kia trong nháy mắt đả bị hút hết vào bụng Đế Thiên An không còn.

“Không, không có khả năng, ngươi làm thế nào có thể phá được Bích lân tử độc của ta?” Độc Cô Nhạn ngơ ngác nhìn nam tử phía trước, trong mắt ngập tràn thần sắc không tin.

Không chỉ là nàng, từng thành viên trong Hoàng Đấu chiến đội rồi hơi chút ngây dại.

Đối với Bích Lân xà độc của Độc Cô Nhạn bọn họ cực kỳ rõ ràng, cho dù là mạnh như Ngọc Thiên Hằng cũng không dám để bị nhiễm phải.

Cái đệ tam hồn kỹ này của Độc Cô Nhạn là công kích chí độc, độc tố tác dụng cực nhanh, chỉ cần hơi chạm phạm phải một điểm sương mù màu tím, trong ba khắc sẽ hoá thành nước mà chết.

“ Thật khiến người sợ hãi, thực lực của y chỉ e không chỉ có Hồn Tông không” Tần Minh đứng xa tận cửa thông đạo lúc chứng kiến làn sương tím biến mất trong lòng khẩn trương vô cùng.

Đúng lúc này, quang mang màu trắng tựa như cánh hoa kia đúng là từ trên tay Diệp Linh Linh, phụ trợ hệ hồn sư duy nhất trong Hoàng Đấu chiến đội, phiêu phiêu xuất ra.

Cửu Tâm Hải Đường trên tay của Diệp Linh Linh là một đoá hoa Hải Đường màu hồng phấn, cánh hoa pha bởi màu trắng và màu hồng phấn khiến cho đoá hải đường trở nê diễm lệ hơn, hình dáng ưu mỹ hơn.

Cánh hoa cùng với tua hoa, từ trên tay Diệp Linh Linh rủ xuống, nhu mạn đón gió, rung rinh phấp phới, như mái tóc rủ xuống che đi khuôn mặt của nàng thiếu nữ, nâng niu trìu mến, vẻ đẹp rung động lòng người.

Lúc này trên người nàng tử quang mới thu liễm, hiển nhiên quang mang màu trắng hình cánh hoa chính là hồn hoàn kỹ năng ngàn năm của nàng.

Mắt nhìn thấy Ngọc Thiên Hằng tràn đầy sức sống lại vọt lên, Đế Thiên An bong ảnh lại quỷ mị xuất hiện bên cạnh Diệp Linh Linh, tiếp tục uống rượu, nói : “ Cửu Tâm Hải Đường, đóa hoa này giống với nàng đều xinh đẹp, vậy nàng chính là Diệp Linh Linh”

“ Lúc nào” Diệp Linh Linh vội nhảy lùi về sau, mồ hôi tràn ra.

Hai gã Huyền Vũ Quy hồn sư lập tức nhảy đến chặn trước người Diệp Linh Linh, thần sắc vô cùng đề phòng, con mắt mở lớn hơn khi thấy bóng ảnh của y tan biến, một mùi thơm nồng từ phía sau truyền lại.

“ Phanh”

Trầm đục thanh âm vang lên, chỉ thấy Hắc Báo đứng gần nhất với Diệp Linh Linh, ngay khi thấy bóng ảnh của Đế Thiên An xuất hiện lập tức tập kích, bàn tay hóa móng vuốt công kích, đập xuống tấm lưng của y, nhưng giống như kim thiết va chạm.

Đế Thiên An để mặt hắn công kích một tay nâng lên cằm nhỏ của cô gái phía trước, vóc người mềm mại, nhìn nàng ánh mắt rung động sợ hãi : “ Cửu Tâm Hải Đường đích xác là vũ hồn lợi hại, so với Vinh Vinh nhà ta cũng không kém”

“ Phanh”
Thêm hai tiếng trầm đục khác vang lên, Thạch gia huynh đệ cũng xoay người hung hăn nện một quyền lên tấm lưng của Đế Thiên An, nhưng lại không làm hắn bất cứ lay chuyển gì, cả cơ thể như cắm sâu vào lòng đất một dạng.

“ Bẹp” Đế Thiên An cúi người, sét đánh hôn lên bờ môi tươi mọng của Diệp Linh Linh, đồng thời từ người phát lực đem cả ba người chấn bay ra người.

“ Ah... ngươi” Diệp Linh Linh vội lui về sau, gương mặt tràn đầy sợ hãi nhanh chóng ửng đỏ lên.

Đế Thiên An lắc mình lại biến mất, xuất hiện trước người Độc Cô Nhạn, sau đó lại tập kích hôn lên môi nàng, sau đó lai thuấn di ra hai huynh đệ họ Thạch, bàn tay phất mạnh.

“Bành”

Cả hai hung hăn rơi xuống mặt đất, cả thân hình như bị một tảng đá đè lên, xương cốt vang lên tiếng vang, còn có cả Hắc Báo đồng cảnh ngộ không khác gì.

“ Lam Điện Phách Vương Long, nghe đồn là vũ hồn mạnh mẽ nhất trong thú vũ hồn, mấy ngày nay cũng không kiếm ra được kẻ nào ra trò cho ta xuất thủ, vậy đi nếu ngươi đở được ta một kiếm, trận này các ngươi thắng”

Đế Thiên An lắc mình xuất hiện trước Ngọc Thiên Hằng, tay cầm chung rượu, trường kiếm Thiên Tịch uốn lượn trên không trung, sau đó cắm xuống mặt đất bên dưới, cầm chung rượu uống lấy.

“ Bành” “ Bành”“ Bành”

Liên miên không dứt thanh âm vang lên ngay sau đó, bóng ảnh của Tiểu Vũ đả xuất hiện bên cạnh Đế Thiên An, toàn lực công kích lên hắn, làm cho đám khán giả quan chiến há hốc lên kinh sợ.

“ Buông ra... buông ra, tên khốn kiếp, lão nương nhịn ngươi đủ rồi, hôm nay lão nương đánh chết ngươi... cái tên bại hoại khốn kiếp” Tiểu Vũ sau một hồi liên kích, đánh ra được mười ba cú đấm liền bị Đế Thiên An chế trụ lại.

“ Tên này...còn là người ư” Ngọc Thiên Hằng khiếp sợ nhìn Đế Thiên An không một chút hề hấn gì, hắn ném qua nữ tử kia công kích, biết được một đấm của y đáng sợ như thế nào.

“ Ngoan, đừng làm loạn, nếu không tối nay gia pháp trừng phạp à” Đế Thiên An cười cười, để mặc Tiểu Vũ cắn lên vai mình, đem mắt nhìn Ngọc Thiên Hằng, nói : “ thế nào, cục diện bây giờ với các ngươi vô cùng bất lợi, tiếp ta một kiếm, được đội ngươi thắng, đây là ta nhìn Linh Linh với Nhạn Nhạn đẹp mắt đó”

“Vô sỉ” Độc Cô Nhạn tràn đầy tức giận thốt lên.

Cách nơi xa Diệp Linh Linh mặt hiện lên một tầng đỏ ửng, khi đây là lần đầu tiên có người dám cả gan đứng trước mặt nàng hôn lấy, nhìn thấy hắn nháy mắt, tâm trở nên xao động vội dời mắt đi chổ khác.

Đế Thiên An cười : “ quyết định nhanh lên, nam nhân làm sao mà lề mề quá vậy”

Ngọc Thiên Hằng gương mặt trầm xuống, một hòi nói : “ chúng ta nhận thua”

“ Hèn vậy... Lam Điện Phách Vương Long các ngươi lúc nào cũng kiêu ngạo mà... ai ta còn tưởng chém ngươi một hồi đây... mà thôi” Nói xong thân ảnh lại tốc biến xuất hiện bên cạnh Diệp Linh Linh sau đó chớp nhoáng hôn nàng một cái.

Tốc độ cực kỳ nhanh, cơ hồ không ai phát hiện lẫn ngăn cản, Diệp Linh Linh gương mặt lại nhiễm lên một tầng đở ửng.

“ Ngươi” Độc Cô Nhạn cảm nhận một cái “ ba” nho nhỏ truyền lên người, từ bờ mông truyền lại dị dạng cảm xúc khác lạ, nhưng nàng lại không phát hiện ra được, chỉ cảm nhận được, song nàng khẳng định cái kẻ nam tử phía trước, chỉ có hắn mới làm ra được.

Đế Thiên An cười, quay nhìn lên bầu trời phía trên đang ngây ngốc dẫn chương trình nữ hồn sư, cười nói : “ Nha Nha nàng nhìn ta nhiều như vậy làm gì, có phải hay không nên công bố kết quả trận đấu này đi”

Lúc này mới tỉnh mộng, nữ hồn sư mặt hiện lên một tầng ráng hồng, cuống quýt công bố nói: "Đoàn chiến đấu hồn, Hồn Thú Trăm Vạn Năm toàn thắng”

Ngay lập tức một tràng sôi trào từ đám khán giả reo hò, Hồn Thú Trăm Vạn Năm danh tiếng cực kỳ vang dội trong thành, hơn nữa bốn nữ nhân thành viên chiến tích bày ra cực kỳ ấn tượng, nhân khí đương nhiên là không nhỏ.

Hoàng Đấu chiến đội đối với thua cuộc cũng không phải là không chịu được, bởi thực lực đối phương hơn xa mình, cho nên khi có thông báo, lập tức mang người rời khỏi nơi này, bước chân đi lảo đảo cùng nhau chậm rãi hướng đến lối vào dành cho hồn sư.

Bích Lân Xà hồn sư Độc Cô Nhạn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Đế Thiên An căm tức, nói: “Ta vĩnh viễn sẽ nhớ đến mối nhục hôm nay, ngươi chờ đó”

Đế Thiên An thân ảnh lại tốc biến xuất hiện ở nhóm người Độc Cô Nhạn, tay luồn vào eo của Diệp Linh Linh, nói : “ Linh Linh có hứng thú hay không vào đoàn đội của anh đây, cái chiến đội nàng quá phế, không trợ giúp nàng được nhiều đâu. Nếu như em vào đội anh, anh đảm bảo giúp em tấn thăng lên Hồn Đế một cách thuận lợi.”

Diệp Linh Linh tràn đầy xấu hổ, không ngừng vùng vẩy thoát ra : “ ngươi vô sĩ, bại hoại, buông ta ra”

“ Bẹp” Đế Thiên An lại hôn lên má Diệp Linh Linh, cười nói : “ em cư suy nghĩ đi nhé”

Nói xong, thân ảnh hắn lại biến mất, trước khi rời đi cũng không quên lưu manh vỗ cái mông nhỏ của Độc Cô Nhạn một cái, rồi biến mất trước tầm mắt đám người, đi đến thành viên của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK