Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Phi phủ đệ lúc này bị binh sĩ vây chặt như nêm cối, gần các nóc nhà lân cận đều có binh sĩ, cung thuẫn trọng nỏ.... phong tỏa chặt chẽ phủ viện, nội bất xuất ngoại bất nhập, không một ai có thể ra vào.

Chỉ là bất cứ binh sĩ nào ở đây đều biết rằng, tất cả mọi thứ ở đây đều vô dụng với người kia mà thôi. Bởi tại lần trước y viếng thăm Tân Trịnh, hậu quả để lại đã khiến cho bao nhiêu sĩ binh ở đây hãi hùng khiếp vía.

Hai khung xe ngựa được Cấm Vệ Quân hộ tống dừng lại trước vòng vây binh sĩ, từ xe ngựa hai thân ảnh chậm rãi đi xuống.

Mặc Nha có thể nói là một trong những tên may mắn, bởi hắn sau nhiều lần kinh biến lại có thể sống đến bây giờ, hắn hiện giờ cũng là tên đảm nhiệm bao vây Hàn Phi phủ đệ, cũng là thống lĩnh toàn bộ quân lính nơi này, nhẹ phất tay ra hiệu cho binh sĩ mở đường : “ lui ra”

Hai khung xe ngựa được Cấm Vệ Quân hộ tống nhanh đi qua vòng vây binh sĩ.

“ Thật là một thanh hung binh” Trương Khai Địa từ xa đã cảm nhận được sự đáng sợ của Họa Kích Huyết Long Mâu, hắn đến gần cũng bị ép cho khó thở, dù không phải là kẻ luyện võ nhưng hắn nhãn quang nhìn qua không ít, nhất là cái thanh hung binh từng đại náo Tân Trịnh càng biết nó đáng sợ.

Điều này thể hiện rõ khi một nhóm binh sĩ phong tỏa trước cửa lớn, cũng phải hạn chế cách thanh hung binh kia một đoạn, càng không có ai có ý định đem thanh hung binh kia dời đi, bởi chỉ cần chạm vào liền bị chấn chết ngay.

“ Đó chính là thanh Họa Kích Huyết Long Mâu hung danh vang lừng đó ư?” Hồ Mỹ Nhân cũng bị chấn trụ, song nàng lại đối với thanh hung binh kia tò mò chú ý.

“ Ty chức tham kiến Tướng quốc, tham kiến Hồ Mỹ Nhân” Mặc Nha nhìn hai người đi đến cúi đầu thi lễ.

Trương Khai Địa nhẹ gật đầu, đi theo Mặc Nha dẫn đường dò hỏi : “ Cửu công tử cùng công chúa thế nào?”

“ Hồi! không có nguy hiểm” Mặc Nha nói.

Trương Khai Địa nghe được an tâm hơn, đã không sát lục có lẽ y đến là đòi lợi ích cho Đại Việt.

“Tiếng cầm này... là vị kia ư?” Hồ Mỹ Nhân nghe được tiếng đàn vọng ra, dò hỏi.

Mặc Nha đáp: “ là!”

“ Nghe đàn” Trương Khai Địa cùng Hồ Mỹ Nhân cùng niệm lên, sau đó lại chậm rãi đi vào trong Hàn Phi phủ viện.

Mặc Nha nói : “ Tướng quốc đại nhân, nương nương xin tạm lánh mặt mà đi đường khác, chỉ cần đến gần hung binh đó, nhẹ thì tâm thần bị điên loạn nặng thì mất mạng”

Trương Khai Địa nghe xong liền gật đầu.

Mặc Nha lại đích thân dẫn đường hai người vòng qua hơn trăm mét, thuộc hạ dưới trướng đã chuẩn bị trước, gỗ đá dựng sát tường vây phủ viện Hàn Phi và làm một con đường lên xuống đi vào.

“ Đại nhân! xin mời” một cái nô bộc được Hàn Phi hạ lệnh chờ trước, thấy hai người đi vào liền thi lễ mở lời dẫn đường lên trên.

Trương Khai Địa, Hồ Mỹ Nhân không nghĩ ngợi nhiều đi theo sau.

Cả hai men theo nô bộc dẫn vào sâu trong phủ viện, cho đến dừng lại trước một căn phòng đã khép cửa thì thi lễ cáo lui.

Tiếng đàn từ trong vọng ra.

Trương Khai Địa cùng Hồ Mỹ Nhân biết người mình cần gặp ở bên trong, bởi, thông qua bóng hình in trên cửa lụa, cả hai thấy được hai cái đung đưa sống động như thật tựa như long, ánh mắt khó mà dời đi được.

Cả hai không vội mở miệng xin vào mà đợi lại như người dự thính nghe đàn.

Chừng thêm hai mươi phút, khúc cầm cũng đã đến hồi kết.

“ Tiềm vân lộng xảo, giai nhân như ngọc, cầm âm nhập phách, mộng hồi cố lý” nghe xong một khúc này, Thiên Trạch đối với cầm nghệ của Lộng Ngọc cũng tán thưởng vô cùng, mở miệng khen.

Lộng Ngọc thầm niệm lại, không nghĩ đến vị kia xuất khẩu thành thơ tán thưởng mình, không nghĩ đến trừ vũ lực khó người địch ra y còn có một mặt văn nhà : “ Lộng Ngọc cảm tạ Việt Đế tán thưởng”

Thiên Trạch nói : “ Bản Đế phiền nàng gãy đàn, cũng không thể nghe không? Lộng Ngọc có muốn sở cầu gì không? Chẳng hạn như giết kẻ nào! Bản Đế miễn phí giết người, đặc biệc người trong thành này và Hàn thị nhất tộc.”

Lộng Ngọc nghe vậy có chút phiền muộn : “ Lộng Ngọc có thể gãy cầm cho ngài đã là vinh hạnh, không dám sở cầu gì nhiều! nếu thật thì Lộng Ngọc có một cái tâm nguyện”

“ Tâm nguyện” Thiên Trạch nói : “ Bản Đế giỏi nhất là giết người phóng hỏa, gieo rắc kinh hoảng, trộm tài sản dời quốc khó, phá mộ, đốt hoàng cung, cướp mỹ nhân, mấy cái tâm nguyện này e lại không giỏi cho lắm”

“ Phốc xuy!” Tử Nữ nghe một bên cười nhẹ, nói : “ mấy lời này nghe từ miệng ngài thật là đặc biệc, ngài nói rõ như vậy lẽ nào cũng là muốn cướp người ư?”

Hồng Liên thì thầm nói : “ coi như hắn cũng tự biết”

“ Tỷ tỷ” Lộng Ngọc nghe rõ tỷ tỷ mình ám chỉ, có chút xấu hổ, bản thân da mặt mỏng đối với mấy lời đùa giỡn này không chịu được à.

Tử Nữ từ sớm đả phát hiện ra người đến, chậm rãi đi ra mở cửa, thấy hai cái người bên ngoài thoáng qua ngạc nhiên khi thấy Hồ Mỹ Nhân, quay đầu nhìn vào : “ người mà ngài cần đợi đã đến rồi”

Cửa mở ra nhìn thấy trực tiếp song long cũng để cho Trương Khai Địa cùng Hồ Mỹ Nhân hơi chấn động.

Đảo mắt một cái Trương Khai Địa nhìn rõ những người bên trong, phát giác còn có công tử Hàn Phi và cả cháu trai của mình, Hồng Liên công chúa còn gả thiếu niên mang kiếm cùng hai cái nữ tử ra, hắn chú ý nhất vẫn chính là thân ảnh sở hữu song long kia.

“ Hàn quốc Tướng quốc Trương Khai Địa tham kiến Việt Đế” Trương Khai Địa cất bước đi vào chắp tay cúi đầu thi lễ trước Thiên Trạch.

Hiện giờ không tính đến chuyện Thiên Trạch ngông cuồng hay không? trước mắt là đem hắn ân oán với Hàn quốc hóa giải mới là ưu tiên đầu tiên.

“ Thiếp thân Hồ Mỹ Nhân tham kiến Việt Đế” Hồ Mỹ Nhân theo sau vào thi lễ.

Thiên Trạch cười khinh : “ cha già của ngươi đúng là biết cách làm người khác vui đấy, lại làm Bản Đế nhớ đến năm xưa cũng vì chút ngu xuẩn của mình mà bị hắn cắn một cái thật đau, bây giờ còn muốn vọng tưởng cắn một cái nữa”

“ Khụ khụ” Hàn Phi ho khan lấy : “ ngài dùng từ này có phần hơi khó nghe thì phải”

“Hừ!” Hồng Liên khó chịu nói : “ là ả hồ ly tinh kia”

Thiên Trạch không chút để ý nhìn Lộng Ngọc, đồng thời đem một đầu long ảnh vươn đến Hồ Mỹ Nhân, chậm nói : “ tâm nguyện của nàng Bản Đế đáp ứng”

“Hả” Lộng Ngọc có chút thốt lên nghi hoặc.

Hồ Mỹ Nhân lúc này đối mặt với long thân trườn đến, nội tâm kinh hoảng song vẫn trấn định, nhưng long thân cuộn đến khiến toàn thân nàng căng cứng.

“ Đây là tiểu di của nàng! Về phần mẹ của nàng chính là phu nhân mà kẻ ta giết không lâu trước, Lưu Ý” Thiên Trạch từ tốn nói.

Tử Nữ, Hàn Phi, Vệ Trang, Trương Lương, Trương Khai Địa, Hồ Mỹ Nhân, Hồng Liên nghe được có chút bất ngờ, không nghĩ đến Lộng Ngọc còn một tầng thân phận như vậy.

Thiên Trạch nói : “ Năm xưa Lý Khai cùng Lưu Ý theo chân Bạch Diệc Phi phạt Bách Việt, Hỏa Vũ Công tiếp đón hai tên kia. Tên ngu xuẩn Lý Khai không nghĩ phản loạn là Hàn An bồi dưỡng, cuối cùng bị Lưu Ý bẫy giết. Nhà của ông ngoại nàng đều bị Lưu Ý và Ngột Tựu sát hại”

Lộng Ngọc nghe được ánh mắt rung động, trong mắt khó tin nhìn về Hồ Mỹ Nhân.

Hồ Mỹ Nhân đồng dạng không khác gì, nàng cũng không ngờ một cái thân nhân khác lại ở ngay trước mắt mình, ánh mắt từ đầu rồng thoát ly liền chú ý đến viên Hỏa Vũ Mã Não ở bên hông nàng.

“ Ngươi cút về nói cho Hàn An, món đồ mà Lưu Ý lấy từ Hỏa Vũ sơn trang dâng cho hắn, Bản Đế muốn lấy. Hạn cho ngươi nữa canh giờ để chuẩn bị. Mạng của Hàn Phi cùng Hồng Liên, Bản Đế tạm tha” Thiên Trạch không một chút đoái hoài Trương Khai Địa, đem chung rượu uống rồi hạ lệnh.

Trương Khai Địa không một chút giận giữ, từ tốn nói : “ những gì Việt Đế yêu cầu, Trương mỗ sẽ chuyển cáo cho đại vương. Trương mỗ có lời muốn nói thỉnh xin Việt Đế ân chuẩn”

Thiên Trạch ngữ khí dày nặng: “ có phải Bản Đế dễ tính quá, sát lục còn chưa đủ cho nên các ngươi mới không sợ gì, vuốt râu rồng ư?”

Trương Khai Địa khẩn trương : “ không dám”

“ Ngài giết người còn ít ư? cả cái Tân Trịnh này hiện giờ ai cũng kinh sợ hết cả rồi, thế gian ai còn dám mạo phạm ngài chứ. Không tin ngài thử ra ngoài xem, lân cận nơi này còn người dân nào dám có mặt ở đây nữa không.” Tử Nữ tiếp lời nói đở cho.

Trương Khai Địa, cười nói : “ dù gì đêm nay cũng còn dài, Lộng Ngọc cô nương cũng sắp đoàn tụ với người thân ly tán, đây là chuyện vui mà!”

Hồ Mỹ Nhân cũng đệm vào : “ Mỹ Nhân đa tạ ngài trợ giúp tỷ tỷ tìm được thất lạc nhi nữ, cứu trợ tỷ tỷ cùng giết hại kẻ tàn sát gia nhân năm xưa. Mỹ Nhân không biết gì đền đáp, xin kính ngài một chén”

Thiên Trạch hòa hoãn đem đầu rồng thu lại khỏi Trương Khai Địa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK