Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Liêm liên tục lùi năm bước, khí tức nhộn nhạo.

Thiên Trạch cướp đến thu lại Lôi Phong Phiến, lại bắt đầu chế tạo lốc xoáy.

Sở quân trận doanh lại bị chia cắt, thương vong không ngừng nhân lên.

Thiên Trạch tới lui qua lại trên bầu trời, đem tiền trung hậu tam quân không ngừng tập kích, trận doanh sâm nghiêm chỉnh tề thoáng cái đã không còn.

“ Phập! Phập!”

“ Phốc! Phốc!!”

“ Ah!”

“ Hí hí hí!!”

“ Ma quỷ.... ma quỷ.... ahhhh!”

“ Đang! Đang!!”

Hỗn loạn tạp âm không ngừng vang lên khắp chiến trường.

“ Ngươi đây rồi!” Thiên Trạch tới lui qua lại trên không trung, rốt cuộc cũng tìm được chủ tướng vị trí, cướp nhanh đến.

“ Bảo hộ tướng quân” đám thân vệ của Ngô Liêm nhìn thấy kẻ đến hốt hoảng hô lên, sau đó từng cái như thiêu thân nhảy đến trước, huy binh.

Múa kiếm kiếm nát, múa thương thương vở.

Thiên Trạch chỉ một binh, Họa Kích Huyết Long Mâu lôi bạo phá hủy hết thảy, thương qua binh diệt người vong.

“ Đang! Đang! Đang!”

Kim thiết va chạm vang lên, thế thương bị cản, Thiên Trạch bị bốn cái tướng sĩ thả ra khí tức cản lại.

Nhưng chỉ là tạm thời cản lại, cả bọn không ngừng bị đẩy lùi.

“ Giun dế mà thôi” Thiên Trạch cười lạnh, lôi điện bắt đầu tích tụ.

Chỉ một đẩy, lôi điện bạo phát, trực tiếp đem bốn tên Vạn Phu Trưởng của Ngô Liêm đánh văng về sau.

Người vừa văng đi, một cái bóng lóe lên, đao khí sát khí lại hiện.

“ Xoẹt!”

Một đao đầy lăng lệ, một đao cực nhanh cực chuẩn cực độc, Ngô Liêm mượn lấy thuộc hạ chế tạo cơ hội súc khí tụ thế đã lâu, chặt ra một đao mạnh nhất của mình.

Hổ gầm đao ý bao phủ lên toàn bộ không gian khóa chặt lên Thiên Trạch.

“ ĐANG!!”

Như hồng chung đại lữ ngân vang, một đao nhanh chuẩn độc của Ngô Liêm chặt lên người Thiên Trạch, không có máu me thi thể đứt đoạn, một đao kia không cách nào hủy đi áo giáp trên người.

“ Làm sao thể?” Ngô Liêm khó tin nhìn lấy, một đao của hắn có bao nhiêu uy lực hắn rõ ràng, từ trước đến nay không có cái áo giáp nào có thể chống cự được đao của hắn, song hôm nay đã thay đổi.

Một đao không thành, Thiên Trạch liền hoàn trả, một tay Lôi Phong Phiến quét ra.

Ngô Liêm như diều dứt dây bị cuồng phong thổi đi.

Thiên Trạch cướp đến, Họa Kích Huyết Long Mâu đâm.

Ngô Liêm bất kể nội thương, xuất đao ngăn đở.

“ Phanh!”

Đao thương va chạm, nháy mắt lôi điện nổ vang, Ngô Liêm như sung rụng đánh rơi xuống đại địa bên dưới.

Ngô Liêm thương lại thương, cả thân hình rơi xuống mặt đất, càng ngày càng gần với binh lính của mình, hắn dùng trong người lực lượng bất chấp thương thế một tay xuất chưởng ra, đem binh sĩ bên dưới đang đứng mạnh mẽ ép đẩy ra.

“ Phốc” miễn cưỡng lộn một cái trong không trung, cơ thể tiếp đất thuận lợi song thương thế bắt đầu bộc phát, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Chính ngay lúc này, Ngô Liêm không để ý đến thương thế, lại cố nâng đao chém về phía trước.

Bất quá, đao còn chưa đi hết, một cơn đao nhói xông lên đại não Ngô Liêm, hộ giáp kiên cố trên người bị một mủi thương khí đánh vở, hủy diệt lan tỏa đến, tử vong đến gần hơn bao giờ hết.

“ Bảo hộ tướng quân!” đám quân sĩ thấy Ngô Liêm rơi vào hiểm cảnh nhao nhao hô lên, không thiếu kẻ thiêu thân lao lên cản trở.

Thiên Trạch nâng binh giết đến.

“Đến!” Ngô Liêm đồng tử co rút khi thấy thân ảnh kia cướp đến hướng mình, thầm kinh một tiếng nhưng hắn cũng nhanh trấn định lại.

Ở gần hắn chúng thân vệ hộ chủ không sợ chết lao lên.

“ Lũ giun dế” Thiên Trạch khinh miệt, song long lại ra.

Song long một trái một phải, dài ra thêm trăm mét khí thế kinh hồng lao xuống bên dưới, long thân được thần lực cường hóa ngạnh đở lấy đám Bạch Hổ Vệ trường đao, mạnh mẽ đẩy lùi chúng thân vệ.

“Phốc! Phốc! Phốc!”

Thiên Trạch nhanh như chớp cướp đến sử thương đâm ra, thương khí như mưa trút xuống đám thân vệ của Ngô Liêm, không ít tên bị thương khí xuyên thủng cơ thể, lôi điện tàn phá nhục thân.

Ngô Liêm cũng bị một chiêu kia chấn lui liên tục, trong người càng thêm nội thương, lúc này nhìn thấy Thiên Trạch lại đến, biết đại thế không xong nhưng hắn cũng không chờ yên đợi chết, lại nâng đao xuất lên.

“ Phốc” một cổ vô hình lực lượng đem hắn phách một chưởng, Ngô Liêm liên tục lùi mười bước, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Ngô Liêm không để ý đến thương thế, lại cố nâng đao chém đến trước.

Bất quá, đao còn chưa đi hết, hộ giáp kiên cố trên người bị một mủi thương đánh vở, sắt nhọn mủi thương xuyên thấu cơ thể, lôi điện tàn phá.

Ngô Liêm không nhịn được hét một tiếng lớn, sau đó khí tuyệt bỏ mình.

Họa Kích Huyết Long Mâu xỏ xuyên cơ thể Ngô Liêm theo Thiên Trạch điều khiển nhổ ra cơ thể bay đến hắn vị trí.

Cả cơ thể của Ngô Liêm bị song long cướp đến quấn lại.

Trong ánh mắt của nhiều người tứ chi bị song long kéo đứt.

“ Đại soái chết rồi!”

“ Làm sao thể”

“ Đại soái lại chết mất!”

“ Chạy mau!”

“ Vì đại soái báo thù”

Theo Ngô Liêm chết đi, đám Sở quân lân cận cũng nhìn thấy được thống soái 90 vạn đại quân bỏ mình, kẻ hoản loạn run tay không cầm nói binh khí, người kinh sợ muốn đào tẩu cũng có kẻ muốn cho đại soái báo thù....

Thiên Trạch không tiếp tục di chuyển, thu lại thần lực sau đó bạo phát Luyện Khí.

Nháy mắt như thông thiên cột sáng phóng lên, bầu trời ngàn vạn ánh kiếm hiện ra, kiếm rơi như mưa xuống quân Sở.

Mưa kiếm rơi xuống sát hại Sở quân trên chiến trường.

“ Ngô Liêm đã chết, tiếp theo sẽ là các ngươi! Không một tên Sở quân nào có thể rời khỏi Thăng Long!” Thiên Trạch thanh âm lớn tiếng tràn khắp chiến trường, cùng với đó không ngừng sở ra Luyện Khí Chi Kiếm mà đồ sát.

“ Một kẻ như thế các ngươi cũng muốn giết hắn ư?” Lý Tâm Nguyệt thổn thức nói.

Lạc Văn Quân im lặng không nói, nhưng mỹ mâu nhìn xuống chiến trường bên dưới, khóa chặt lên thân ảnh kia.

“ Hắn.... còn là người ư?” Lý Hàn Y vô thức nói.

150 vạn quân chứ không phải là 150 ngàn, 15 ngàn. Còn chưa đến một tiếng đồng hồ đã bị bại mất thống soái chết trong đại quân của mình, tuy chiến trường còn chưa ngả ngủ nhưng từ mới bắt đầu Sở quốc đã thất thế, kéo dài xuống còn có thể thắng ư?

Nên nhớ phía Đại Việt còn chưa ra một quân sĩ nào chỉ có một mình Đại Việt chi chủ ứng chiến. Chỉ một mình y mà đã giết mấy chục vạn người rồi, còn là xông vào trong mấy chục vạn quân giết Tướng, y còn là người ư?

Đứng trước một kẻ như y, Lý Hàn Y tự hỏi liệu đại quân nào có thể chống đở được? và là bao nhiêu đây?

“ Đại vương thật làm cho người mê say” A Tử ngồi tại Ngọc Long Tọa, mắt nhìn xuống chiến trường, ánh mắt trong tràn đầy sùng bái cùng say mê.

Không chỉ nàng những cái nữ nhân khác của Thiên Trạch cũng không khác gì.

Tiêu Phong, Đoàn Dự thì nhìn sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK