Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dãy núi Côn Lôn phía nam một nhánh.

Nhánh núi này tạo thành đường phân nước giữa lưu vực của hai con sông dài nhất trung nguyên là Dương Tử và Hoàng Hà.

Trong đó, Hoàng Hà một nhánh sông lại phân nhánh, theo lưu vực đổ vào một cái hồ nước lớn ở Đại Chu.

Hồ nước rất nổi danh ở Đại Chu cũng như các nước lân cận, không những là nơi phong cảnh hữu tình đẹp như tranh vẻ, hồ gọi Vong Xuyên.

Cách hồ Vong Xuyên hơn năm mươi dặm, trên sông lớn.

Một con thuyền to lớn, chạm trổ tân kỳ, màu sắc rực rỡ, đang rẽ nước lướt đi. Cánh buồm giương phồng lồng lộng trong không gian, uy nghi kiêu hùng.

Trên sàn thuyền lộ thiên, nơi đầu mũi, ba cái tuấn lãng nam tử người ôm một vò rượu cùng uống.

Cách một đoạn là một cái thiếu nữ vận áo đỏ, mớ tóc đen huyền bay lượn theo làn gió nhẹ vờn quanh đôi mắt đen, tóc phản chiếu với màu da trắng hồng.

Thiếu nữ vận áo không tay, để lộ hai cánh tay tròn mịn như ngà chuối, đôi bàn chân cũng trắng hồng, màu trắng hồng của hạng cành vàng lá ngọc.

Dĩ nhiên, không cần nói rõ cũng hiểu thiếu nữ đẹp vô cùng, lúc này thiếu nữ biến sắc mà cất cao giọng

“Các huynh xem kìa! Vật gì thế?”

Dưới ánh dương quang, bồng bềnh trên sóng nước, một xác người sắp sữa tấp vào mạn thuyền của cả hai.

Bọn họ nhìn xuống mặt sông một thoáng, rồi một trong ba người đàn ông lấy một cuộn thừng, kết thòng lọng nhắm ngay xác chết quăng dây.

Chỉ một phút sau, cái xác được kéo lên sàn thuyền.

Xác chết vận y phục gấm, gương mặt nám đen vì ánh nắng, toàn thân hơi sình.

“Vô phương cứu!” gả quăng dây nói.

Thiếu nữ nhìn trên ngực xác chết lỏm vào, nói : “ Kỳ Lân Ti”

“ Chính xác, y là bị Kỳ Lân Ti đánh chết” gã mặc áo tím đàn ông nói

Gã còn lại mặc một bộ màu xám y phục, nói : “ kẻ này nếu ta không lầm là Mộ Kim Huyệt Vương Tử Kinh Vũ, y thành danh nhiều năm lại chết bởi Kỳ Lân Ti, ta nghĩ có thể đánh chết ông ta có lẽ là....”

“ Ý của Hồ huynh có phải là Kỳ Lân gia chủ Độc Cô Giản” thiếu nữ ảo đỏ nói.

Gã áo trắng nói : “ Tử Kinh Vũ vì sao lại bị Độc Cô Giản đánh chết đây? lẽ nào là y muốn đào tổ mộ Kỳ Lân nhà người ta?”

Thiếu nữ áo đỏ nói : “ hiện giờ Lệnh Phá Mộ ở Cốc Tử mộ sắp bắt đầu mở ra, hai phái Công Thủ chuẩn bị chi chiến, mà Lệnh Phá Mộ của Cốc Tử mộ có liên quan đến kho báu núi Côn Lôn, triều đình Đại Chu muốn lấy ra, Mộ Dung Hiển muốn len lén lấy ra lại lo sợ kẻ khác cướp được tất phải huy động lực lượng. Tứ đại thế gia cũng cử một nữa lực lượng tham dự vào, mà Tử Kinh Vũ mười bảy năm trước một tay bị Độc Cô Giản chặt đi khi xâm nhập Thiên Phong mộ, có lẽ Tử Kinh Vũ cùng muốn nhân cơ hội này trộm mộ của Kỳ Lân thế gia đây?”

Nàng thuật lại chuyện rành rẻ đầy đủ chi tiết, không khác nào việc nhà, ký ức của nàng cũng đáng ngại lắm.

Gả đàn ông áo trắng tán thưởng : “Ký ức của Lý muội đáng sợ đấy!”

Gả đàn ông áo tím nói : “ chặt tay chi thù, lại thêm 10 năm trước Độc Cô Giản lại bị Mộ Quỷ Tử chặt một tay, bây giờ Cốc Tử Mộ lại mở ra, Tử Kinh Vũ muốn nhân cơ hội mà phục phù”

“ Có lý” gã đàn ông mặc áo xám cười nói, ánh mắt lại thấy nhiều xác chết trôi sông nữa, cười nói : “ cho nên y mới thống lĩnh Kinh Vũ môn của mình đánh một vố lớn, chỉ là một vố này quá đau, mạng cũng ném mất”

Y vừa nói xong một cái thiếu nữ xinh đẹp không kém gì thiếu nữ áo đỏ đi ra, nàng một bộ thanh xam mang theo một thanh kiếm tao nhã, màu sắc cũng giống y phục của nàng.

“ Kỳ Lân gia tộc là một trong tứ đại gia tộc thủ hộ của Mộ Vương Thành, bọn họ tổ mộ cơ quan trùng trùng, dù cho Độc Cô Giản Kỳ Lân Ty bị chặt công lực sa sút nhưng bằng cơ quan mộ địa, chẳng khác nào thiên cổ hùng quan”

Gã đàn ông áo tìm nghe xong liền nói : “ không sai chút nào, Tử Kinh Vũ mang theo môn phái của mình vì muốn phục thù cùng kiếm lợi mà xông tổ mộ Kỳ Lân, sau cùng trọng thương chạy đi, cuối cùng thương thế quá nặng mà bỏ mình”

Thiếu nữ thanh xam nói tiếp : “ lần này Cốc Tử mộ lại mở, một hồi gió tanh mưa máu của Mộ phái lại bắt đầu mở ra”

“ Các ngươi nói xem lần này Công Thủ bên nào chiến thắng?” áo xám nam nhân hứng thú hỏi lấy.

“ Theo ta thấy là Thủ Mộ phái, dù sau Cốc Tử mộ ngàn năm nay đã là hùng quan thiên cổ rồi” áo tím nam nhân nói.

Áo xám nam nhân nói : “ vậy mà ta nghe được, 10 năm trước Mộ Quỷ Tử đã xông vào được bên trong đột phá các tầng mà lấy ra được Lệnh Phá Mộ, nhưng bị Thủ Mộ phái buộc ép phải khóa trái Kỳ Lân cửa đấy”

“ Nói đến việc này ta thấy thật kỳ lạ” áo trắng nam tử nói

Thiếu nữ áo đó nói : “ Lưu huynh có phải muốn nói, Mộ Quỷ Tử làm cách gì có thể đi qua được các tầng Cốc Tử mộ hay không?”

“ Ukm” áo trắng người gật đầu, nói : “ Mộ Quỷ Tử tại Công Mộ phái có thể nói là tuyệt đỉnh thiên tài, nhưng y không thể nào có thể vượt qua được các Thủ Hộ Sứ khi đó, mỗi vị khi đó đều có công lực không kém thì hơn ông ta. Ông ta không thể nào đi qua các tầng mà không bị thương được”

Vừa lúc đó một thiếu nữ từ khoang thuyền trong bước ra, trách yêu: “các người định lờ đi, không kể gì đến lời kêu gọi của tôi cả à? Thức ăn nguội lạnh hết rồi, không ai dư công hâm nóng lại đâu!”

Nàng vận bộ y phục thùng thình, màu vàng nhạt để chân không, đôi ông chân bày ra trắng nõn nà, tròn lẳn như ngọc chuốt.

Tóc nàng đen nhánh, gióc thành đôi bím nhỏ bỏ lòng thòng hai bên vai, nơi bím tóc có cài mấy hạt châu chớp sáng, màu tóc đen phản nảnh với làn da mặt trắng hồng, ánh chớp hạt châu tranh sáng với đôi mắt đen láy của nàng như hai điểm sao ngời ngời linh động....

Nàng cố ý tỏ vẻ giận dỗi, nhưng vừa xuất hiện, trông thấy xác chết vội kêu lên một tiếng hãi hùng, quay mình lại, thụt vào khoang trong, nhanh hơn lúc xuất hiện gấp mấy lần.

Thiếu nữ áo đỏ được dịp cười chế nhạo: “Điềm Nhi thừa can đảm làm bất cứ việc gì, nhưng không nhìn nỗi một xác chết, thấy xác chết là nàng xỉu ngay, cho nên tôi thường bảo, người sống đừng hòng dọa cho nàng sợ, chỉ có xác chết là làm cho nàng bạt vía thôi”

Gả đàn ông không lưu ý lắm đến sự xuật hiện và bỡn cợt của hai thiếu nữ, chàng nhìn xuống mặt biển từ từ thốt: “Rồi Lý muội xem! Sẽ còn nhiều xác chết trôi đến nữa, chứ không phải chỉ một mà thôi đâu!”

Lý Hồng Tụ chưa kịp nói gì, từ khoang trong, một chiếc mâm to được đưa ra trên mâm có bồ câu rán, có gà hấp, có cá chưng, có thịt, có cơm có rượu bồ đào! Đúng như Điềm Nhi đã bảo, thức ăn nguội lạnh từ lâu, mở đóng váng theo vành tô bát, điểm lốm đốm như những hạt bạch châu.

Kể về lượng, mâm cơm đó thừa cho mười người ăn, kể về phẩm thức ăn đó chỉ có những gia đình vương hầu, gia dĩ lại là bửa cơm thường lệ suy ra lối sống của gả đàn ông hiện thời kể cũng hơi xa hoa.

Dĩ nhiên, mâm cơm đó do Điềm Nhi đưa ra, nàng đưa ra chứ không dám chường mặt, sợ nhìn thấy xác chết bên cạnh be thuyền.

Nàng đứng nép bên trong, thốt vọng ra: “đấy, mang ra trước khoang thuyền mà ăn đi! Ăn xong gọi tôi dọn dẹp!”

Lý Hồng Tụ cười ròn: “Tại sao ngươi không đích thân mang đến đây? Muốn nói gì thì ra đây mà nói, đứng xa quá, giọng lại khó nghe, ai hiểu ngươi muốn nói gì?”

Tống Điềm Nhi xì một tiếng: “Tiểu quỷ! Ngươi không hiểu sao ngươi còn bảo ta mang ra cho ngươi?"

Lần này thì nàng không dùng thổ ngữ nước mình.

Lý Hồng Tụ vỗ tay reo lên: “A ha! Tống Điềm Nhi hôm nay lại bỏ cái giọng Bắc Ly quốc rồi đó! Ai muốn nghe, lại đây mà nghe!”

Họ Tống có rất nhiều, nhưng người trong thiên hạ lẫn giang hồ nói đến Bắc Ly họ Tống, ai nấy đều nghĩ đến Tống phiệt, là một trong những thế gia hùng mạnh nhất Bắc Ly và vang danh chốn giang hồ.

Mà Tống Điềm Nhi lại đến từ thế gia đó đi ra. Lấy thân phận của Tống Điềm Nhi mà nói để cho nàng đích thân xuống bếp nấu nướng, ắt hắn vị thế cũng không nhỏ.

Mà thực tế gả đàn ông kia đích xác vị thế không nhỏ.

Y là Sở Lưu Hương, hắn có cái danh chấn thiên hạ ngoại hiệu Hương Soái, hắn cũng có cái danh khắp thiên hạ tên Sở Lưu Hương.

Cùng với Cơ Băng Nhạn và Hoa Hồ Điệp cả ba xông ra tên tuổi không nhỏ trên chốn trung nguyên, giang hồ xưng gọi cả ba người : ‘Nhạn Điệp vì hai cánh, Lưu Hương khắp nhân gian’.

Sở Lưu Hương có biệt tài trộm cắp, có tài khinh công thượng thừa vô song. Nhưng là kẻ trọng tình nghĩa, coi trọng công lý, thích xen vào chuyện thiên hạ, hay ra tay can thiệp vào công việc bất công, nên lúc nào cũng được bạn bè và mỹ nữ kính nể.

Người trong hắc đạo hay bạch đạo, đều nhìn nhận Sở Lưu Hương là người độc nhất vô nhị trên đời.

Bởi Sở Lưu Hương đến nay chưa từng thất bại bao giờ, bất luận là kẻ có võ công cao hơn nhiều. Sở Lưu Hương cũng có cách dùng mưu cơ và tâm lý để ứng phó, không chỉ đánh bại kẻ thù mà còn khiến cho đối thủ khâm phục, và chưa từng ra tay sát hại giết người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK