Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nội thiên địa bên ngoài, Tiêu Tương Cốc rừng trúc.

“ Lạt lạt” những tiếng âm thanh xì xào từ những cành trúc đong đưa theo gió chập chờn, để trong này hoàn cảnh có chút âm u, mỗi một cái cây trúc mặt trên đều mang theo màu đỏ sậm lấm tấm, lại như là mỹ nhân châu lệ.

Trong rừng trúc sâu xa, một gian tinh xá phía trước gieo vài mẫu phương viên hồng hoa, hoa nở xinh đẹp, nhưng cũng lộ ra một loại quỷ dị. Hoa phiến như máu như thế đỏ tươi, phía trước đại sảnh bên trong có hai thân ảnh đang ngắm nhìn mảnh hoa hải mỹ lệ này.

“Khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử”

Nga Hoàng phong hoa tuyệt đại yểu điệu dáng người đi đến gần nam tử bên cạnh, nhìn phía tươi đẹp như máu Bỉ Ngạn hoa, ngơ ngác xuất thần, nỉ non lên “ hoa diệp vĩnh bất tương kiến, tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử”

“Bất hối thử sinh chủng thâm tình- Một đời ôm chặt mối tình thâm

Cam nguyện cô lữ tự phiêu linh- Cam nguyện đày thân nơi đất khách

Lai sinh nhược thị duyên vị tẫn- Duyên này kiếp sau tình chưa nhạt

Trữ phụ thương thiên bất phụ khanh- Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng ”
( Dị thế tà quân- Dạ Cô Hàn tặng Mộ Dung Tú Tú)

“ Đêm khuya trời lạnh” Thân ảnh đứng dậy, một tay vươn ra hướng về nàng nắm lấy ánh mắt nồng đậm tình ý lấy.

Kiếp trước nếu dựa vào mấy bài thơ vớ vấn này mà đi cua gái thôi quên đi cho nó lành, nhưng mà bây giờ là thời cổ đại.

Rồng vào biển rộng chính là nơi có đất dụng vỏ cho hắn đây, khi mà thơ ca rất được ưa chuộng lẫn thưởng thức lấy, nhất là đám nữ nhân tài trí rất dễ bị hấp dẫn lấy.

Nga Hoàng ánh mắt có chút mê man lên, bất giác tay nhỏ vươn lên thân ảnh bị hắn nắm lấy rời đi.

Nàng hiện tại cũng bị tài hoa của hắn cho rung động lên, nhất là mấy lời thơ của hắn vừa rồi làm cho nàng sâu sắc rung động lấy, người cũng không phải cỏ cây hoa lá, cho dù nàng có thủ đoạn hung ác đi nữa cũng là một nữ nhi đây.

Đêm giai nhân ôm vào lòng, nhìn qua khung cửa sổ ánh trăng dịu nhẹ vắt lên trời cao, Đế Thiên An tiếp tục tiến công lấy, khẻ ngâm nga hát lấy.

« Đôi uyên ương cùng đậu,đôi bướm cùng bay

Khắp vườn, xuân sắc khiến người đắm say

Khe khẻ nhìn hỏi ý trung nhân

Nữ nhi có đẹp hay là mây

Kể làm gì vương quyền phú quý

Ngại làm chi giới luật thanh quy

Chỉ muốn trời đất lâu dài

Được cùng với người trong lòng ta mãi sát bên nhau

Người yêu hởi,ta yêu chàng lắm

Muốn kiếp này luôn được ở bên nhau »

Lời lẻ da diết phá toang những gông xiềng thế tục chỉ cầu được yêu lấy. Kể làm chi vương quyền cao quý, ngại làm gì giới luật thanh quy chỉ muốn trời đất lâu dài, được cùng với người trong lòng ta mãi sát bên nhau.

Nhìn dung nhan xinh đẹp phía trước, thân ảnh càng ngày càng lại gần lần nữa hướng đến môi nàng hôn xuống.

Khác với lần trước hắn không có ồ ạt mà hôn nhẹ lên đó, rồi tách ra rồi lần nữa hôn lên, xúc cảm tê dại lan truyền lên.

Lúc này Nga Hoàng vẫn còn bị ảnh hưởng bởi những chuyện phía trước, lại cảm nhận xúc cảm truyền lại trên môi.

Quỷ thần xui khiến thế nào đầu lưởi lại vươn ra liếm lấy, dấu hiệu đã có quân địch liền dũng mảnh tiến lên công thành đoạt đất, toàn thân có phần nóng ran lên, có chút ửng đỏ trên gương mặt.

“ Ngô” Nga Hoàng thốt lên một tiếng khi bị hắn hôn cho choáng ngợp, tay nhỏ vội vươn ra đẩy đi thân ảnh của hắn tham lam hô hấp lấy, gương mặt có chút trắng trước kia đả đổi bằng ửng hồng không biết là xấu hổ hay là thiếu ô xi một dạng, rồi sau đó thân ảnh nhanh chóng lượn mất tiu.

Gà đã lên mâm làm sau có thể nó chạy được, cho nên thân ảnh liền cất bước đuổi theo có điều hắn đi một hồi vẫn không thấy được thân ảnh của nàng. Ánh mắt nhìn về một gian phòng có ánh đèn, thì tay đẩy cửa bước vào ngay sau đó.

Một gian phòng cũng giống như gian phòng của hắn, có điều khác chăng ở phía trước là một chiếc bàn nhỏ trên đó áng lấy một tấm mộc bài có ghi dòng văn tự “ muội muội Nữ Anh linh vị” .

Bên cạnh là một lư hương đang thắp lấy ba nén hương cháy sắp tàn, lúc này bên trong nội thiên địa bản thể của hắn thông qua ảnh phân thân cũng quan kiến hấy thảy.

Dù sao ảnh phân thân để lại này được hắn chia sẻ tầm nhìn, cho nên hắn có thể nhìn thấy. Về phần đôi mắt đặc trưng của Rinnegane đã sớm bị chakra ngụy trang đi rồi.

Mà khi ảnh phân thân bước vào không lâu thì thân ảnh của Nga Hoàng cũng nhanh chóng hiện ra phía sau hắn, ánh mắt có chút phức tạp thoáng qua. Nhưng nhanh chóng thay bằng cặp mắt thương tâm u buồn như sắp khóc một dạng.

Quay người lại, thấy thân ảnh của Nga Hoàng không một tiếng động, như u linh một dạng hiện ra.

Bước đến gần nàng, lên tiếng “ Thật xin lỗi, là ta vô ý”

Nga Hoàng ánh mắt sầu bi nhìn về tấm linh vị phía trước, chậm rãi nói : “ Đây là muội muội của ta.. nàng ấy tên là Nữ Anh ”

Đi đến lau đi những giọt lệ châu vươn ra, an ủi nói : “ ta không hứa có thể xoa dịu phần nào thương tâm chuyện cũ, nhưng có thể để cho nàng dựa vào cùng đối mặt lấy.”

Nga Hoàng ánh mắt nhìn hắn, con mắt mông lung như mây mù chậm rãi nói : “chúng ta là một đôi tỷ muội song sinh, tình cảm lại rất tốt cho dù là thứ gì đều cùng nhau chia sẻ. Chỉ tới lúc có một người đàn ông xuất hiện tại cuộc đời hai chúng ta, chàng chính là Thuấn Quân”

Nói đến đây Nga Hoàng ngừng lại, ánh mắt nhìn sang Đế Thiên An thấy hắn ra hiệu tiếp tục không sao cả bộ dáng liền tiếp tục, nói :“ từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn mọi thứ đều thay đổi,hai chúng ta đều yêu người đàn ông này.Nhưng mà cái gọi là tình yêu căn bản không thể chia sẻ được, từ sâu tận đáy lòng ta và muội muội đều ích kỷ hy vọng Thuấn Quân sẻ yêu ta nhiều hơn.

Có lẽ muội muội vô ý phát hiện Thuấn Quân dường như tốt với ta hơn một chút, chính là chút khác biệt này lại thành nút thắt thật nặng trong lòng muội muội. Muội ấy lâm bệnh bệnh càng ngày càng nặng hơn, cho dù là thuốc gì cũng không thể chửa nổi, muội ấy cũng cuối cùng đi thật xa rồi.

Cái chết của muội ấy giống như một dòng sông vô hình giống như Tương Giang ngăn cách ta và Thuấn Quân, dần dần Thuấn Quân cũng trở nên thật xa cách ta đã rất lâu không gặp Thuấn Quân rồi”

Nhìn trước mặt Nga Hoàng thương tâm, hắn liền ôm lấy nàng vào lòng của mình hôn nhẹ lên trán của nàng, bàn tay vươn ra vuốt ve lấy những sợi tóc của nàng trong lòng cảm xúc cũng không dễ chịu gì, chỉ có thể cười nhạt nói lên “ sau này có ta ở nơi này, sẽ không để nàng thương tâm nữa, đừng khóc được không ta hội đau lòng”

Nga Hoàng nghe được thân hình có chút run lên, nước mắt vẫn tiếp tục ngấn ra thấm ướt lấy y phục của hắn. Có chút nghẹn ngào lên, một hồi lâu thì cũng bình ổn cảm xúc lại nhưng mà con mắt có chút sưng hồng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK