Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như Sương nghe được đồng ý, câu đáp của Tử Mộ cũng tương đồng với nàng nghĩ trong đầu, người không phải là chim thì làm sao biết nó vui sướng chứ?

“ Ồ! Người không phải là chim thì không biết được niềm vui của chim ư?” Công Tôn Linh Lung hỏi lại.

Tử Mộ hỏi : “ đó là tất nhiên, tiên sinh không phải là chim lại bảo rằng biết chim vui, há phải lời nói hoang đường ?”

Công Tôn Linh Lung : “Hoang đường thật ư ?”

Tử Mộ : “Dĩ nhiên”

Công Tôn Linh Lung : “Thế …. huynh đài không phải là ta lại khăng khăng bảo ta không biết niềm vui của chim đó chẳng phải hoang đường thì là gì ?”

Tử Mộ : “Cái đó … cái đó …”

Phục Niệm nghe đến đây đã biết học trò đã thua rồi, không thể đáp lại được : “ Tử Mộ ngươi lui xuống đi”

Tử Mộ thảm bại rút lui.

“ Công Tôn Linh Lung quả là ăn nói tài giỏi, nếu là ta cũng bị bà ta ép vào hồ đồ mất rồi” Như Sương một bên thầm nghĩ.

Trận thứ hai Công Tôn Linh Lung đối Tử Du, lấy đề tài tương phản.

Công Tôn Linh Lung : “Xin hỏi thắng và bại có phải là tương phản ?”

Tử Du : “Phải!”

Công Tôn Linh Lung : “Sống và chết tương phản có phải không ?”

Tử Du : “Phải!”

Công Tôn Linh Lung : “Mặt trời mọc và lặn cũng là tương phản ?”

Tử Du : “Không sai”

Công Tôn Linh Lung : “Vậy thì sau khi mặt trời mọc thì khi nào bắt đầu lặn?”

Tử Du : “Ừm, chắc là hoàng hôn”

Công Tôn Linh Lung : “Vị huynh đài này thật là khả ái, tiếc thay kết luận lại hết sức sai lầm”

Tử Du : “Mặt trời lặn về phía Tây lúc hoàng hôn đây là đạo lí mọi người đều biết mà”

Công Tôn Linh Lung : “Từ thời khắc mặt trời mọc ở phía Đông thì đã bắt đầu không ngừng tiến về phía Tây”

Tử Du : “Thế ...”

Công Tôn Linh Lung : “Cho nên lúc mặt trời mọc thì nó đã bắt đầu lặn rồi, chẳng phải thế sao ?”

Tử Du : “……….”

Công Tôn Linh Lung : “Vậy thì sự biến đổi giữa sống và chết của con người có phải cũng như thế ?”

Tử Du : “Sống còn chưa biết, làm sao biết chết ?”

Công Tôn Linh Lung : “Sinh linh trong thế gian đều không thoát được một chữ chết, mỗi khi sống thêm 1 khắc thì chính là tiến đến cái chết một phần, câu này huynh có tán đồng?

Tử Du : “Tán đồng”

Công Tôn Linh Lung : “Thành thử, từ thời khắc loài người sinh ra thì đã bắt đầu chết đi rồi , có đúng không ?”

Tử Du : “Thế thì sao ?”

Công Tôn Linh Lung : “Vừa rồi huynh đài cũng đồng ý rằng lúc mặt trời mọc chính là lúc bắt đầu lặn con người từ lúc sinh ra đã bắt đầu chết đi, vậy thì cuộc biện luận của ta và huynh bắt đầu từ khi huynh mang theo hy vọng chiến thắng thì đã định sẵn là thất bại rồi, huynh có đồng ý chăng ?”

Tử Du : “cái đó …. cái đó …”

Tử Du bại lui.

Sau đó Công Tôn Linh Lung thắng liên tiếp năm trận, để đông đảo Nho Gia đệ tử cũng không dám lên đài.

“ Hóa ra Nho gia luôn được xem là thầy của thiên hạ, chẳng qua cũng đạt được trình độ này thế thôi ư?” Công Tôn Linh Lung áp đảo bảy trận không một đệ tử nào đối kháng được, tràn đầy tự đắc : “ đừng nói so với Pháp gia của Lý Tư đại nhân, mà dẫu có so với Danhh gia Công Tôn Linh Lung của chúng ta cũng không bằng”

Lời này vừa ra hiển nhiên khiến Nho môn đệ tử tức giận không ít.

Tề Lỗ Tam Kiệt gương mặt ngưng trọng nhìn.

“ Tại hạ bất tài, xin được thỉnh giáo Công Tôn tiên sinh” từ lớp đệ tử đứng bên ngoài cửa đi vào một cái thân ảnh.

Y chính là Tử Thông, đệ tử chân truyền của Phục Niệm trong lớp đệ tử Tiểu Thánh Hiền Trang nổi danh học thức rộng, cũng là đông đảo đệ tử trong trang thủ tịch đệ tử, rất có danh vọng.

Tử Thông nhập tọa nói : “Mời tiên sinh ra đề”

Lúc này, một con ngựa trắng như tuyết được một tên binh sĩ dẫn vào bên trong.

“ Bạch mã của Công Tôn, không xong!” Nhan Lộ nhìn thấy con ngựa trắng này thầm hô không ổn, đừng nói là Tử Thông cái đề này dù là hắn cũng khó mà giải được.

Vào thời Sở Chiêu Vương, trong một lần đi săn không may đem mất đi một cái bảo cung, tùy tùng của Sở vương muốn đi tìm, Sở Vương nói, người Sở thất chi, người Sở có được, hà tất đi tìm.

Khi đó Khổng Tử nghe được, cho rằng muốn thả rộng tầm mắt, người với người cũng là bình đẳng, không cần phân cái gì người Sở hoặc quốc gia khác người, bởi vậy hắn nói cho Sở vương, chỉ cần nói, người thất chi, người có được là được rồi, cần gì phải nói người Sở?

Công Tôn Long thì cho rằng : Nếu như người Sở cùng người là một dạng , Khổng lão phu tử cần gì phải đi uốn nắn Sở vương đâu?! Rõ ràng Khổng Tử là cho rằng, người Sở cùng người là khác biệt hai cái ý tứ, cho nên mới sẽ uốn nắn Sở vương mà nói. Thế là Công Tôn Long lấy cớ đó đem ra bạch mã phi mã trứ danh.

Công Tôn Linh Lung : “Con bạch mã này là truyền gia chi bảo tương truyền nhiều đời của Công Tôn gia ta, Đạp Tuyết. Chúng ta lấy nó làm đề tài được không ?”

Tử Thông : “Được cứ lấy ngựa làm đề.”

Công Tôn Linh Lung : “Sai rồi, lấy ngựa trắng làm đề”

Tử Thông : “Tiên sinh nói lấy ngựa làm đề tại hạ cũng đồng ý sai ở đâu chứ ?”

Công Tôn Linh Lung : “Lần biện hợp này lấy ngựa trắng làm đề không phải lấy ngựa làm đề”

Tử Thông : “Chẳng lẽ đối với Công Tôn tiên sinh mà nói ngựa trắng và ngựa có sự khác biệt ?”

Công Tôn Linh Lung : “Chẳng lẽ với huynh đài mà nói giữa ngựa trắng và ngựa không có gì khác biệt ?”

Tử Thông : “Thế gian đều biết, ngựa trắng cũng được ngựa ô cũng thế vốn dĩ đều là ngựa”

Công Tôn Linh Lung : “Sai rồi sai rồi, thật là sai vô cùng bạch mã sao có thể là ngựa được chứ ?”

Tử Thông: “Ngựa trắng không phải ngựa, sao Công Tôn Tiên sinh lại thốt ra lời này ?”

Công Tôn Linh Lung: “Trên đời này màu sắc của ngựa có rất nhiều. Trắng đen vàng nâu đỏ … màu gì cũng có, điểm này huynh đài có biết chăng?”

Tử Thông : “Dĩ nhiên là biết”

Công Tôn Linh Lung : “Nếu như ngựa của huynh là một con bạch mã người khác muốn mượn cưỡi một ngày sau đó trả lại cho huynh một con ngựa ô bảo với huynh đều như nhau cả dù sao đều là ngựa huynh có thể đồng ý không ?”

Tử Thông: “Cái đó ….không thể đồng ý:

Công Tôn Linh Lung : “Xét ngược lại nếu có người nói ngựa là ngựa trắng, hoặc ngựa là ngựa ô thế há chẳng phải ngựa trắng là ngựa ô sao ?”

Tử Thông : “ ….”

Công Tôn Linh Lung: “Thành thử ngựa không phải là ngựa trắng, lời này đúng chăng?”

Tử Thông : “điều này….”

Công Tôn Linh Lung: “Thế thì đúng rồi, nếu nói ngựa không phải ngựa trắng vậy ta bảo con ngựa trắng này không phải ngựa lẽ nào có gì sai nào ?Thế thì đúng rồi, nếu nói ngựa không phải ngựa trắng, vậy ta bảo con bạch mã này không phải ngựa lẽ nào có gì sai sao?”

Tử Thông : “Tiên sinh sai rồi.”

Công Tôn Linh Lung: “Ồ.”

Tử Thông: “Đạo lý của tiên sinh nhìn tựa có lý, thực ra lại là hoang đường. Cái gọi là thuyết Bạch mã phi mã tuy nghe có vẻ không thể phản bác, nhưng trên thế gian có rất nhiều sự thực bất biến, không thể thay đổi chỉ vì thắng bại của một cuộc biện luận. Cho dù Danh gia nói như đinh đóng cột rằng Bạch mã phi mã, nhưng loài ngựa không thể vì cuộc biện luận này mà biến mất trên đời. Đạo lớn của đất trời mới là mục tiêu tu tập của Nho gia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK