Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ mạc hàng lâm.

Mấy cái bóng đen đang đang cấp tốc trong đêm di chuyển bám theo một thân ảnh.

Kẻ trước là một thân áo trắng mang bên cạnh một cây đao, mang mặt nạ quỷ đỏ.

Những kẻ phía sau màu đen y phục, trên y phục mỗi người trước sau thêu một con hồ ly màu trắng.

Hồ ly không lấy gì lạ, nhiều kẻ cũng thích thêu hồ ly trên y phục. Nhưng một cái tổ chức đem hồ ly làm biểu tượng lại khác, tổ chức này tại trung nguyên chi địa danh khí cũng không chút nhỏ.

Tuyết Nguyệt Phi Hồ.

Tổ chức tình báo của Tuyết Nguyệt thành, bất cứ ai bước vào trong thành đều bị giám thị trên dưới.

Nhưng đại đa số thời điểm, bọn họ chỉ là nhìn, cũng sẽ không xuất thủ, nhưng sự xuất hiện của áo trắng đao khách trong đêm đột nhập lại khác, bọn họ không nắm được tin tức của y, lại cường xông qua Hạ Quan lên Thương Sơn khiến bọn họ không thể không truy.

Nhóm Phi Hồ thành viên truy đuổi đến nữa chừng thì dừng lại khi phát hiện phát hiện ra phương hướng bạch y kia di chuyển.

Trong đêm tối, cái khăn đen che mặt đàn ông dừng bước, hắn ngực xăm một con màu đỏ sậm hổ ly, chứng minh hắn thân phận Tuyết Nguyệt Thành Phi Hồ.

Khác một cái giống nhau ăn mặc đàn ông cướp đến hắn bên người, hỏi: “ không truy tiếp sao?”

Đàn ông lắc đầu: “Không cần, hắn đi trước là Thương Sơn.”

“Thành chủ vẫn còn nơi đó” Một người khác nói : “ hắn y phục giống như là tử sĩ Mộ Vương Thành”

Đàn ông khẽ cau mày: “ Ukm!.”

“Mộ Vương Thành tử sĩ đến thành chủ làm gì? lẽ nào là vì Tà Linh Ly Hồn Câu” Một người khác cả kinh.

Đàn ông gật đầu: “Có lẽ”

Nói xong hắn dẫn đầu khinh thân mà đi, những kẻ khác cũng theo sau.

Thương Sơn trên là nơi thành chủ Lý Trường Sanh thường hay luyện kiếm, và là nơi nhị đệ tử sở tu. Bọn họ đã truy không được, lại hướng kia có thành chủ tọa trấn, truy theo cũng vô dụng.

Thương Sơn do mười chín núi tạo thành, núi từ bắc xuống nam theo thứ tự : Vân Làm, Thương Lãng, Ngũ Đài, Hoa Sen, Mây Trắng, Hạc Vân, Tam Dương, Lan Phong, Nhân Tuyết, Ứng Nhạc, Quan Âm, Trung Hòa, Long Tuyền, Ngọc Cục, Mã Long, Thánh Ứng, Phật Đỉnh, Mã Nhĩ, Tà Dương.

Hai ngọn núi giữa, đều có một cái nước suối tuôn chảy xuống, chảy vào nhị hải, cái này thì là nổi tiếng mười tám khê, khê tên: Hà Dời, Vạn Hoa, Dương Khê, Mang Trào, Cẩm Khê, Linh Tuyền, Bạch Thạch, Song Uyên, Ẩn Tiên, Mai Khê, Đào Khê, Trung Khê, Thanh Ngọc, Long Khê, Thanh Bích, Chớ Tàn, Đình Minh, Dương Nam.

Bạch y đao khách một đường di chuyển vượt qua các ngọn núi thẳng lên ngọn cao nhất, gần tời một tòa đình các đột ngột dừng.

“ Xoẹt!”

Một đường hàn băng kiếm khí như uông ánh trăng chém dến.

Bạch y đao khách nghiêng người né đi.

“ Keng!”

Vừa né đi một đạo thân ảnh cướp ngay đến bạch y đao khách, một kiếm chém xuống cùng thanh đao trên tay y va chạm, hoa lửa nhất thời sinh ra.

Va chạm trong ngắn ngủi, bạch y nhân bị ép xuống dưới, tụ lực xuất khí.

Nữ tử tay kia vẫn còn một kiếm, chặt xuống.

“Tranh!”

Đao ra khỏi vỏ hàn quang lóe lên là một thanh Hán Trường Đao, bạch y tay cầm chuôi rút ra kịp chặn được thanh kiếm kia.

Nhưng chặn được lại bị nữ tử một chân đạp bay đi.

“ Đao là đao tốt nhất là thanh Hán Trường Đao trên tay ngươi, đao pháp của ngươi khiến ta nhớ đến một người” tại đình trong chơi cờ, Lý Trường Sanh nói : “ không biết Cuồng QuỷĐao Ma còn khỏe không?”

Bach y đao đeo mặt nạ người nói : “ sư phụ lão nhân gia mấy năm trước đã tạ thế”

“ Chết rồi à” Lý Trường Sanh tỏ vẻ thương tiếc.

Nhiều năm còn trẻ Lý Trường Sanh có đến Vực Tây dạo chơi, đụng phải một tên dùng đao hảo thủ, cùng y đại chiến một trận lấy thắng lợi kết thúc, mà kẻ kia dùng đao lại chính là cây đao trên tay người phía trước, đao pháp cũng không sai gì.

Lý Hàn Y dò hỏi : “ ngươi đến nơi này làm gì?”

Nhìn y phục cùng mặt nạ nàng đoán ra lai lịch, kẻ này đến từ Mộ Vương Thành, mà trên y phục có dấu hiệu hai cánh hoa xòe mở ở ngực, tại Thủ Mộ phái trong tiêu chí này chỉ có Vong Xuyên gia tộc.

Cái nàng hiếu kỳ là y vì sao đến nơi này?

“ Đế quân có lệnh, đến mời Lý cô nương về kinh”

Lời hắn vừa ra khiến cho hai người nghe được khác thường, kẻ này vốn là Vong Xuyên gia tộc tử sĩ theo lý hiệu trung với Mộ vương.

Nhưng Đế chữ này lại cực kỳ đặc biệc, thiên hạ này xưng Đế người có vài cái, nhưng gần nhất nổi nhất có liên quan đến Lý Hàn Y chỉ có một người, cái để cho cả hai quan tâm là chỉ một người như y hay là cả gia tộc Vong Xuyên, hoặc là nhiều hơn Thủ Mộ phái cũng đã nghiêng về Việt Đế.

“ Xoạt!”

Phó Hải từ khi cùng Mộc Tuyết Ly đầu nhập Đại Việt, chịu Thiên Trạch trọng dụng, mà một trong đó là nhận lệnh trực tiếp của Thiên Trạch đến nơi này, đã tìm được người muốn chuyển cáo, hắn không dài dòng lấy ra một cuộn vải lụa ném qua.

Lý Hàn Y đem tay cầm Thiết Mã Băng Hà trực tiếp chém thành hai : “ cút!”

Phó Hải không chút giận giữ, xoay người dẫm chân rời đi, nói : “ bệ hạ sắp đại hôn, trong đó có một vị Lý phi”

“ Hỗn đản” Lý Hàn Y nghe giận dữ, gương mặt đằng đằng sát khí, trên tay chém ra hai đường kiếm khí công kích Phó Hải, nhưng tiếc là đã muộn.

“ Tên khốn Thiên Trạch, thứ dâm Đế bạo ngược!” Lý Hàn Y phẫn hận tức giận mắng, sau đó tung người đạp kiếm mà ngự binh.

Lý họ nhiều vô kể, nhưng tại bên cạnh Thiên Trạch người họ Lý chỉ có một người, chính là mẹ nàng bị hắn bắt về. Lý phi nàng không ngu cũng đoán ra mẫu thân bị hắn nhúng chàm, làm sao không tức.

Thiên Trạch háo sắc thế nào cả thiên hạ đều rõ, mà bản thân nàng bị hắn khinh bạc qua thì càng rõ hắn cái gì cũng dám làm.

Hắn đem Hàn vương giết thu hậu cung, cướp sủng phi Bắc Ly vương thì lập mẹ nàng làm phi cũng không phải không làm được.

“ Ai nha đầu này thật lo cho Tâm Nguyệt mà, có điều không biết lần này Lý phi là ai đây?” Lý Trường Sanh không có ngăn cản, ý vị sâu sa nói, một tay đem hai cuộn trục bị chém hấp đến.

Thiên Trạch hắn cũng đã tiếp xúc qua, hắn khinh bạc trêu chọc hai mẹ con Lý Hàn Y hắn cũng biết, càng rõ hắn làm gần đây náo động, đại lượng đem mỹ nữ thu về trướng, một kẻ vượt qua phàm nhân không để mắt đến chính tà đúng sai, trên đời có gì có thể làm khó hắn được chứ?

Lý phi cũng có thể là Lý Tâm Nguyệt! nhưng Lý Hàn Y cũng họ Lý đây?

“Xem ra lại phải đi một chuyến rồi, vừa khéo ta cũng muốn xem Đế Cung thế nào?” Lý Trường Sanh đem cuộn trục xem song nội dung, từ tốn đứng dậy, sau đó dậm một cái ngự binh rời khỏi Thương Sơn thẳng xuống Thượng Quan thành.

“ Chờ đã! Lý phi có khi nào....” ngự binh một đường chạy đi rời khỏi địa phận Tuyết Nguyệt thành, cũng đã đem tức giận tâm bình xuống, Lý Hàn Y mới chú ý đến khác thường trong lời thông tri của kẻ kia.

Lý phi cũng không nói rõ danh tự mẫu thân mình! Có khi nào là tên hổn đản kia quỷ kế bẫy rập không? Mà nàng cũng không phải họ Lý sao? Lý phi ngươi kia có khi nào chính là nàng hay không?

Nghĩ đến đây, Lý Hàn Y hai má giấu trong mặt nạ cũng hơi đỏ lên.

“ Phi! Ngươi nghĩ cái gì vậy, cái tên xấu xa hổn đản đó, nếu dám làm bậy ta phải chém hắn” Lý Hàn Y nghĩ đến liền kinh hoảng, lập tức đem suy nghĩ này xua đuổi đi.

“ Mặc kệ, nếu hắn dám ta liền chém một kiếm rời đi! hắn có thể làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK