Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh sau đó, theo Thiên Minh phán đoán đám người họ Mặc liền hành động.

Thiên Minh, Như Sương, Thiếu Vũ cùng Bào Đinh mang theo đồ ăn đến Tiểu Thánh Hiền trang nơi.

Có điều khi đi ra, ba cái thiếu niên tuổi không phải đi bộ mà đạp trên ba cái ván trượt, tại đường lát đá phẳng di chuyển.

“ Ngươi dầu gì cũng tại Đế Cung trong, làm sao lại như người nhà quê vậy?” Như Sương nhìn Thiên Minh háo hức nhìn khắp nơi, chạy đông chạy tây qua các đường đi đến chổ hắn bắt vai hỏi.

“ Đúng đấy, nơi này tuy nhộn nhịp nhưng làm sao bằng Đế thành được. Ta nghe nói nơi đó là chốn phồn hoa bậc nhất” Thiếu Vũ nói vào.

Thiên Minh nói : “bọn ta toàn ở Long Động cùng quanh quẩn trong Đế Cung thôi “

Hai người hiểu ra, chẳng trách Thiên Minh khi đến tòa thành này lại hiếu kỳ như vậy.

Cả ba người di chuyển trên đường chừng hai mươi phút, bỗng nhiên.

Từ phía sau vọng lại thanh âm ồn ào, cả bốn người quay mặt lại liền thấy một chi quân đội đang dục ngựa đi trên đường lớn.

Hai bên đường trái phái bị một nhóm bộ binh cầm thiết kích cản lại người dân, ép vào hai bên để lại mặt đường trống trải dường như sắp có đại nhân vật đi qua.

Đi sau nhóm bộ binh là một đội kỵ binh mỗi hàng ba người hàng lối ngay ngắn rời đi hộ tống một khung xe ngựa đi phía sau.

“ Dừng xe” từ trong khung xe ngựa vọng ra một thanh âm già nua, theo đó đoàn binh sĩ hộ tống khung xe ngựa cũng dừng lại.

“ Đó chẳng phải là bằng hữu cũ của ta Thiên Minh huynh và Thiếu Vũ huynh ư?” lời vừa dứt rèm vải mở ra, một cánh tay kim loại vươn ra bám vào thành khung xe ngựa.

Công Thâu Cừu chậm rãi đi ra nhìn Thiên Minh cười nói : “ Hê hê hê, không ngờ lại gặp các ngươi ở đây”

“ Công Thâu Cừu” Thiên Minh thốt lên, thầm hô không ổn.

Tại Cơ Quan thành chi chiến, Công Thâu Cừu thống suất Cự Hình Cơ Quan Xà tấn công Cơ Quan thành, là khắc tinh của cơ quan Bạch Hổ, tuy nhiên khi đi vào dưới trung ương thủy trì lừa Thiên Minh mở cơ quan ý đồ để hắn bị cơ quan bẫy chết, không nghĩ là bị Thiên Minh làm ngược lại.

Sau đến bị Thiên Minh dùng võ lực đánh bức lui, sau này hồi họp cùng Thiếu Vũ liền cởi lên một khung Bạch Hổ cơ quan, tại ngoại thành cả ba điều khiển tận dụng địa lợi ưu thế mà phá hủy Cơ Quan Xà.

Không nghĩ đến Công Thâu Cừu không chết còn gặp lại y ở chổ này.

“ Hê hê hê... thì ra các ngươi vẫn còn nhớ đến lão phu? Tiểu cô nương như hoa như ngọc cũng ở đây à! cô nương này” Công Thâu Cừu quan sát ba người, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở chổ Như Sương, chú ý bởi đôi mắt xanh của cô bé này, ngoại hình khác biệc với Cao Nguyệt đáng nói là cái đôi mắt này để hắn liên tưởng đến một người, chỉ là hắn nhanh đem cái suy nghĩ này ném đi.

“ Công Tôn tiên sinh, xin hỏi có gì chỉ thị” thủ lĩnh đội binh sĩ đi đến hỏi.

Công Thâu Cừu đem tay chỉ về phía trước : “ ba thằng nhóc này là phần tử phản nghịch, mau bắt lấy chúng”

Thũ lĩnh binh lĩnh lập tức hạ lệnh : “ Bắt lấy chúng”

Đám binh lính lập tức đem binh khí vây ép lên ba người.

Như Sương đem tay đẩy hai cái người phía sau về sau : “đi mau, đừng lo cho ta”

Thiên Minh, Thiếu Vũ biết tình huống không ổn lập tức lui về sau.

“ Có người chết” Bào Đinh thừa cơ hội người dân xung quanh sợ hãi hô lên.

Một tiếng lại làm cho dân chúng hoảng loạn, sợ hãi đám quân Việt giết mình, tán loạn.

Thiên Minh, Thiếu Vũ, Như Sương tận dụng đám hỗn loạn này, cũng biết rõ bây giờ hành tung bị lộ, lập tức, hai người vội vã chạy đi.

“ Bắt bọn tiểu tặc này lại cho ta” Công Thâu Cừu quát.

Như Sương bập bùng hai tay lôi điện, thân hình như điện quang lóe lên, cước đấm chân đá đem mấy tên binh lính Việt gần đó đánh văng.

“Một nữa chia ra, một nữa vây bắt” Gả thủ lĩnh hạ lệnh.

Lập tức binh lính nhận mệnh chia làm hai truy đuổi.

Như Sương không có rời đi mà ở lại gây hổn loạn, tạo thời cơ cho Thiên Minh; Thiếu Vũ bỏ chạy.

Nếu là trước kia nàng đã sớm hạ sát thủ với quân Việt nhưng bây giờ lại khác, nàng chỉ đánh thương chứ không giết. Sau đó lại dùng tốc độ nhanh nhất của mình lẫn vào đám đông mà bỏ chạy.

Lại nói Thiên Minh Thiếu Vũ cả hai thành công trốn thoát khỏi đám quân Việt truy đuổi, đánh bậy đánh bạ lại vô tình dẫn lên đồi núi đi xuyên đến Tiểu Thánh Hiền trang chổ, còn xui xẻo bất cẩn vấp té, cuối cùng cả hai lăn một đường rơi xuống trước cổng.

“ Xong!” Vừa tỉnh lại, Thiên Minh Thiếu Vũ biến sắc khi thấy hai hàng binh lính chỉnh tề canh giữ trước cổng thẳng xuống đường núi, mà trước mặt cả hai là một gả dường như là thống lĩnh cánh quân này.

“ Các ngươi là ai?” gả thủ lĩnh không nhận ra Thiên Minh, Thiếu Vũ dò hỏi.

Thiên Minh, Thiếu Vũ thầm thảo luận chuẩn bị ra tay, sét đánh ngay rồi bỏ chạy.

“ Tử Minh! Tử Vũ” một đạo thanh âm vang lên đem Thiên Minh Thiếu Vũ cả hai chuẩn bị hành động dừng lại, là Trương Lương từ cửa lớn đi ra, một bộ quở mắng : “ hai ngươi chạy đi đâu thế? tìm các ngươi cả nữa ngày rồi”

Trương Minh đầu óc lanh lợi, liền nói : “ hì hì, hôm nay dạy học chán quá, bọn con chạy ra ngoài chơi chút mà”

“ Phải! phải” Thiếu Vũ thấy Thiên Minh ứng biến hắn cũng thuận theo.

Gả thủ lĩnh nghi ngờ : “ hai các ngươi là đệ tử Nho gia ư?”

“Đúng vậy” Thiên Minh chững chạc nói.

Trương Lương đi đến, quở mắng : “ hai tên đệ tử hư hỏng các ngươi, khách sắp đến rồi mà các ngươi còn ở đây làm loạn. Gây phiền phức chó Thiếu Úy, còn không mau tạ tội”

Cả hai mau lẹ chắp tay cúi đầu.

“ Tử Phong tiên sinh cũng không cần phải thế đâu, chỉ là đại nhân sắp đến bây giờ, ta cũng chỉ là chỉ sợ có sai sót” gả Thiếu Úy chắp tay khách sáo đáp lại, nếu đã là đệ tử Nho môn hắn cũng không cần thiết phải làm khó, hai đứa này tầm tuổi học sinh ham chơi chạy ra ngoài cũng không lấy gì lạ.

“ Chuyện giao cho các ngươi đã hoàn thành chưa?” Trương Lương nghiêm giọng nói.

Thiếu Vũ qua loa đáp : “ hoàn thành rồi?”

“ Thế đồ đâu?” Trương Lương hỏi.

Thiên Minh hỏi : “ đồ gì?”

“ Chính là điểm tâm dành cho khách” Trương Lương nói.

Giữa lúc Thiên Minh và Thiếu Vũ lo lắng, một đạo thanh âm cất lên : “ điểm tâm của Đinh béo đến đây”

Nhìn Đinh béo đi đến, Trương Lương nói : “ Đinh chưởng quầy, ông rất đúng giờ”

“ Làm ăn mà, nhất định phải thành tín” Bào Đinh vuốt trán mồ hôi chảy ra, thấy hai đứa này không có vấn đề cũng thở phào một hơi.

“ Đinh đầu bếp, cảm tạ ông đem đồ ăn đến, còn lại để ta đem vào” Thiên Minh cơ linh đến gần đem thùng gỗ đoạt lấy, sau đó xoay người mà đi.

Thiếu Vũ cũng đi theo.

Cả hai vừa đi, gả Thiếu Úy thấy được từ xa thuộc hạ quẫy cờ liền biết đại nhân đến rồi, cất lời : “ đại nhân đã đến dưới núi rồi, các vị xin hãy lánh đi”

Trương Lương giơ tay thi lễ : “ Thiếu Úy, Đinh chưởng quầy đa tạ”

Thiên Minh cùng Thiếu Vũ cất bước đến cửa lớn, gần đến chừng trăm mét thì cửa lớn cũng chậm chậm mở ra.

Thiếu Vũ kéo lại Thiên Minh không cho đi vào :”Không phải cửa đó mà là cửa bên.”

“Chẳng phải cửa lớn là ở bên đó sao, tại sao phải kéo ta đi cửa nhỏ?” Thiên Minh có chút không hiểu lên tiếng

Thiếu Vũ lắc đầu cười nói : “chút quy củ cũng không biết a?”

“ Quy cũ gì?” Thiên Minh hiếu kỳ.

Trương Lương mỉm cười nói : “Đại môn là để đại nhân đi, tiểu môn là để tiểu nhân đi, cho nên, ngươi phải đi tiểu môn”

“Tiểu nhân?” Thiên Minh không phục nói : “Ông có ý gì, nói là ta tuổi nhỏ sao?”

“Ý gì sau này ngươi tự nhiên sẽ hiểu. Không muốn bị quân Việt bắt được, liền đi theo ta” Trương Lương đi vài bước, nói : “Nhớ lấy, đây là món ân tình đầu tiên mà ngươi nợ ta”

“Món ân tình đầu tiên” Thiên Minh khinh thường, nói : “ cứ giống như ta hội thiếu ông rất nhiều nhân tình vậy?”

“Trả lời chính xác, người trẻ tuổi có thể dạy được”Trương Lương cười nhẹ nói lên.

Thiên Minh đi theo sau nói : “ dạy ta, ông có bản lĩnh gì mà đòi dạy ta?”

“ Bản lĩnh hay không bản lĩnh ngươi về sau sẽ rõ” Trương Lương nói xong dẫn đầu đi.

Thiên Minh,Thiếu Vũ đi vào dẫn theo cửa bên đi vào trong, được Trương Lương dẫn vào một gian phòng cho Nho sinh đệ tử ở lại, đồng thời còn bận lấy Nho sinh y phục.

Trương Lương bố trí xong đi ra chổ cổng lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK