Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Quan Thành đại sảnh.

"Không sai, sau lưng ta đúng là có sơ hở, nhưng mà Dịch Thủy Hàn mà ta lĩnh ngộ được , đã khác trước kia rồi "

“ Ồ” Bạch Phượng liền nói : “ ta rất bội phụcngươi có thể gắng gượng đến bây giờ. Có điều sử dụng lại chiêu cũ, ngươi cho rằng kết quả sẻ khác ư"

Cao Tiệm Ly nhắc nhở : "Có một câu ta nhất định phải nói cho ngươi, ngươi nhất định phải ghi nhớ "

"Ồ?" Bạch Phượng hứng thú

"Lần này ta xuất kiếm, vẫn là dùng Dịch Thủy Hànmà ngươi đã nhìn ra sơ hở"Cao Tiệm Ly nói xong,đem chân khí truyền vào Thủy Hàn kiếm Thủy nhất thời một tầng sắc bén hàn khí truyền ra.

Hàn khí càng ngày càng đậm, mọi người chỉ gặp trên chuôi kiếm mọc ra vô số băng tinh, trong suốt chói mắt

Cao Tiệm Ly đem Thủy Hàn kiếm cắm trên mặt đất, một cỗ âm lãnh chi khí truyền ra, phương viên trong vòng mười trượng tất cả đều kết lên miếng băng mỏng

Bạch Phượng mũi chân điểm nhẹ thoát tầng băng.

Lúc này Cao Tiệm Ly đem Thủy Hàn rút lên chung quanh tầng băng toàn bộ vỡ tan, biến thành vô số băng hoa, tại Cao Tiệm Ly kiếm khí dẫn đạo dưới, toàn bộ bắn về phía trống không trung.

Bạch Phượng bị kinh ngạc, thân hình di chuyển, ngay sau đó hai tay Vũ Nhận gọt ra.

Cao Tiệm Ly cảm thấy đau đớn một hồi, cánh tay đã bị rạch một đạo dài khoảng ba tấc vết thương.

"Trận chiến đấu này, đối với ngươi mà nói đã kết thúc" Bạch Phượng nhẹ nhàng rơi xuống, lưng quay về phía Cao Tiệm Ly khóe miệng của hắn, chảy ra một tia máu tươi.

“Đáng đời đây, cũng may không lật thuyền trong mương, nếu không mặt mủi cũng bị mất hết” Lân Nhi nhàn nhạt lên tiếng, tay nhỏ khẻ búng ra một cái.

Bạch Phượng vội đưa tay chộp lấy, chỉ thấy bên trong là một viên đan dược xanh đậm, không nói một lời nhanh chóng phục dụng lấy, đồng thời có phần xấu hổ không thôi. Hắn có quá nhiều cơ hồi ưu thế về tốc độ khinh công hơn nữa lại cho đối phương cơ hội trong sinh tử có cơ hội đột phá.

Mà lúc này Thiên Minh cũng đã được Thiếu Vũ cứu thoát từ lâu, bên ngoài quân Tần đã bị Vệ Trang đẩy vào bên trong Mặc Hạch một phần bị cơ quan giết, một phần khác thì bị Thiên Tịch của Đế Thiên An đồ sát lấy, cho nên hia người một đường thuận lợi chạy vào trong Mặc Hạch, liền thấy được thân ảnh Cao Tiệm Ly bại trận.

“ Hai người các ngươi không nên quay lại” Cao Tiệm Ly được hai thân ảnh đở lên liền nói, hiện tại Vệ Trang thế mạnh bọn họ không phải là đối thủ của hắn nhất là còn thần bị Hắc Kỳ Lân, Đế Thiên An lẫn Thương Lang Vương, Ẩn Bức đều chưa có ra tay đây, bọn họ quay về chẳng khác nào chịu chết cả.

“ Huynh đã từng thấy truyền nhân của Kiếm Thánh bỏ chạy chưa”

Thiên Minh tiếp tục nói : “ ta rất ngốc, vì một thằng bé ngu ngốc này Nguyệt Nhi bị quái nhân kia bắt đi rồi, đại thúc ngàn dặm xa xôi để bảo vệ ta. Đại Thiết Chùy to xác, Tuyết Nữ lòng dạ độc ác còn có Tiểu Cao lạnh băng nữa. Các ngươi có thể bất chấp tính mệnh chiến đấu, chẳng lẽ các ngươi còn ngốc hơn ta sao? Lẽ nào các ngươi không biết một thằng nhóc ngốc như ta đáng để cho các ngươi làm như vậy sao. Khốn kiếp các ngươi đều liều mạng, trong lúc đó lại bảo ta đào tẩu, ta không đi”

Đám người xung quanh cũng bị mấy lời của Thiên Minh làm cho cảm nhiễm, không lâu sau một tràng “ tạch tạch” thanh âm vang lên thanh Phi Công trên tay Thiên Minh liền biến hình thành dạng kiếm, trực chỉ về Vệ Trang nói : “ Đồ xấu xa đối thủ bây giờ của ngươi là ta!”

“ Vù vù vù” Một tràn thanh âm xé gió vang lên, Phá Trận Bá Vương Thương trên tay Thiếu Vũ cũng mở ra để lại quang mang trong đó, đồng dạng bước lên chắn trước Cao Tiệm Ly lớn giọng : “ Không, đối thủ bây giờ của ngươi là ta”

“ Thiên Minh, Thiếu Vũ chớ có manh động” Đại Thiết Chùy lớn tiếng nói.

“ Đối phó với hai thằng nhóc con các ngươi, không cần phải để Vệ Trang đại nhân ra tay. Ta thấy đến một chiêu ngươi cũng không đở được” Ẩn Bức cười nhạo nói.

Một bên không có đất diễn liên tục bị cướp sân khấu Thương Lang Vương nói : “ Hai tên tiểu quỷ các ngươi, vừa hay để ta trả nợ lần trước”

Chỉ thấy hắn lời vừa dứt đả lao nhanh đến hai người, mà Ẩn Bức một bên nhìn thấy Thương Lang Vương đả động thủ chọn lấy Thiếu Vũ thì cũng phát động tấn công, trên tay sắc bén móng vuốt phóng ra lao về Thiên Minh.

" Keng keng keng"Một tiếng kim loại va chạm thanh âm vang vọng trong tai, Thiên Minh nhấc mắt nhìn đi.

Chỉ gặp một cái mâm tròn một vật ở trên không không ngừng xoay tròn, vừa vặn đánh lui Ẩn Bức cương trảo, đồng thời Thương Lang Vương vừa lao đến tấn công Thiếu Vũ cũng bị một mâm tròn như vậy công kích.

Ngay sau đó một bóng người vọt đến trước mặt mình, lại là sớm đi ra ngoài trước báo tin Đạo Chích.

“Tiểu Chích” “ Đạo Chích”Thiên Minh, Thiếu Vũ nhận ra lên tiếng nói

"Tiểu Chích" Đạo Chích cười nói: "Đại ca ngươi cũng không khách khí "

Ẩn Bức, Thương Lang Vương một kích không trúng, hai người lần nữa lao đến phi trảo lần nữa bắt ra.

Đạo Chích vũ khí trên tay hai chiếc phi luân không ngừng xoay tròn cấp tốc, cực kỳ nguy cấp bắn ra phi trảo, đồng thời ngăn đở móng vuốt sắc bén của hắn.

Đúng lúc này Ẩn Bức âm cười một tiếng, một cái khác phi trảo trong nháy mắt xuất hiện ởĐạo Chích ngực trên, mà Thương Lang Vương song trảo vươn ra kẹp lấy một chiếc Phi Luân của hắn.

Lân Nhi mày nhíu lại khi nhìn thấy xuất hiện một đạo kiếm khí hùng hậu từ xa mà đến, nàng nhận ra thứ kiếm khí này, lòng khẽ hô lên : “ Mặc Mi vô phong”

Một cái người mặc đấu bồng màu đen người đi rồi tiến vào cơ quan đại sảnh, ngay cả đầu đều núp ở áo choàng bên trong, trong tay mang theo một cái tự kiếm phi kiếm kỳ quái binh khí.

Nói là kiếm, lại bình trực giống như là một cây thước, không có kiếm phong, đen kịt lóng lánh- Mặc Mi.

Ẩn Bức kinh dị kêu một tiếng, phi trảo tựa hồ bị cái gì ngăn cản, tại cũng không thể tiến lên trước một bước, trong nháy mắt, này liên tục không dứt kiếm khí lao thẳng tới Ẩn Bức mặt, Ẩn Bức giống như bị thứ gì ngăn cản cổ một dạng, càng ngày càng gấp, cơ hồ muốn hít thở không thông đi qua.

“ Yên Đan đến rồi, như vậy đại quân Tần cũng sắp đến” Hồng Liên nhỏ giọng thì thầm nói lên.

Đế Thiên An gật đầu nhìn về màu đen Mặc Mi tỏa ra màu đen kiếm khí như mực một dạng, chỉ thấy luồng chân khí tỏa ra như sống động một dạng như sóng lao nhanh đến Ẩn Bức, Thương Lang Vương xuyên qua thân hình hai người.

“ Phốc!” cả hai phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh hắn nhanh chóng ngã xuống trên người bám đầy hoa văn đen tuyền của Mặc Mi.

"Là ngươi." Vệ Trang lạnh lùng vẻ mặt nhiều một tia trào phúng ý cười, tựa hồ thấy được người tới có chút cao hứng.

Bị Âm Dương Gia cùng Tần quân phục kích, chân khí Yên Đan tiêu hao rất nhiều nhưng cuối cùng cũng qua cơn nguy hiểm kịp thời tiến nhập mật đạo xuất hiện ở Mặc gia Cơ Quan Thành.

Yên Đan thật ra đã đến sớm vẫn quan sát, cũng phát hiện ra nhóm người Đế Thiên An, giống như đám người Cao Tiệm Ly kế hoạch mà Đế Thiên An bày ra hắn hoàn toàn không biết một chút gì cả.

"Chưởng Lệnh Sứ tại thượng, đệ tử tham kiến." Ban lão đầu, Đại Thiết Chùy lẫn Cao Tiệm Ly, Tuyết Nữ tiến lên hành lễ.

"Tự Kiếm Phi Công,Mặc Mi Vô Phong, thì ra ngươi vẫncòn sống" Vệ Trang lạnh giọng

"Đã lâu không gặp" Yên Đan thanh âm nhẹ nhàng, lại mang theo sự hận thù, một cỗ bất đắc dĩ, ánh mắt quét qua nhìn lấy Đế Thiên An ba người mày nhíu lại :"Ngươi công chiếm Cơ Quan Thành, lại chậm chạp không hạ thủ, đang đợi cái gì?"

Vệ Trang lạnh nhạt cất lời :"Có cái nghi vấn, một mực quanh quẩn trong đầu, ta muốn chứng thực một chút "

Cao Tiệm Ly chắp tay nói: "Chưởng Lệnh Sứ, chúng ta không có bảo vệ cẩn thận Cơ Quan Thành. . ."

"Mọi chuyện ta đều rõ." Yên Đan lên tiếng.

Thiên Minh nhìn xem hắn trong tay Mặc Mi chợt nhớ ra chuyện gì nói: " ông chính là Chưởng Lệnh Sứ mà Nguyệt Nhi hay nói đến, vừa rồi ông giở mấy chiêu đã chế trụ tên quái nhân hút máu kia, cùng với tên sói nhân kia, lợi hại thật."

"Ngươi chính là Thiên Minh." Yên Đan lên tiếng.

"Ông biết tên của ta à." Thiên Minh nghi hoặc nói.

"Ngươi vừa rồi biểu hiện có chút ngốc nghếch , nhưng ngốc rất dũng cảm "

Thiên Minh nghe, sờ cái đầu, tít mắt cười nói: "Ngươi là đang khen thưởng ta sao?"

Yên Đan nhìn xem Thiên Minh tay Phi Công, nói: "Xem ra ngươi còn được đến Mặc Gia đời đời tương truyền chí tôn vũ khí, Phi Công "

Thiên Minh nghe xong, sợ bị Yên Đan đòi lại, vội vàng đem nó ôm ở trước ngực, nói: " Cái này là ta khổ cực hết sức bằng bản lĩnh mới lấy được, hơn nữa đã có lão đại đáp ứng cho ta rồi"

Yên Đan mày nhíu lại khi nghe Thiên Minh lời nói, đem tay đặt lên vai hắn nói :"Có thể có được Phi Công, liền đại biểu ngươi cùng nó hữu duyên. Muốn xông qua nguy hiểm trùng điệp cấm địa cơ quan, xác thực không dễ dàng .Thiên Minh, nếu có người khi dễ bằng hữu của ngươi, ngươi hội làm thế nào đâu?"

"Đương nhiên là liều mạng cũng muốn bảo vệ bọn hắn!" Thiên Minh trả lời

"Ta cùng giống như Thiên Minh quyết phải bảo vệ, cho dù nỗ lực lại lớn đại giới, đối với tàn hại Mặc Gia ắt phải khiến chúng nợ máu trả bằng máu" Yên Đan nhìn về phía Vệ Trang tức giận.

"Ngươi muốn làm đối thủ của ta?" Vệ Trang hỏi.

Yên Đan lạnh băng trả lời : "Chúng ta cho tới bây giờ liền là đối thủ "

"Có thể thoát chết dưới Sa Xỉ kiếm ngươi là người thứ hai " Vệ Trang mở miệng.

"Năm xưa nhát kiếm đó đúng là hung hiểm cùng cực " Yên Đan đại não nhớ lại năm xưa mình chịu lấy Hoành Quán Bát Phương của Vệ Trang hung hiểm.

Vệ Trang cười nhạt nói "Ngươi cho rằng lần này vận khí còn sẽ tốt như thế sao?"

Yên Đan nói : "Ồ, ngươi nghĩ như vậy thật sao?"

Vệ Trang hỏi : "Còn có tốt hơn giải thích sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK