Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng đao kình vô thượng lại tiêu tan trong chốc lát, chỉ thấy rèm cuốn trước kiệu vén lên, chính là sư phụ của Linh Quân Bá Dung, là y trong phút nguy khốn ra tay giải trừ, cứu hai đệ tử mình một mạng.

Lúc này người cảm thấy trong lòng kinh hãi nhất hẳn là võ tăng vốn cầm giới đao, hắn biết hòa thượng say xỉn này từ trước tới giờ luôn là người bọn họ khinh thường nhất, mỗi ngày không nghiên cứu Phật pháp, không tu luyện võ đạo, cả ngày say xỉn

Ma Kha Tôn Giả tiền nhiệm còn nói hắn là người có thiên phú Phật pháp nhất trong trăm năm qua của Đại Phạm Âm tự, thế nhưng nếu không nhờ Pháp Lan Tôn Giả bênh vực cho vị tiểu sư đệ này, e rằng hắn đã sớm bị đuổi khỏi cửa chùa. Thế nhưng cảnh giới tiện tay vung thanh giới đao đó, rõ ràng bản thân mình có tu luyện mấy chục năm nữa cũng không cách nào đạt được.

“ Ông... ông... sao ông” võ tăng nắm phá giới đao kinh hô

Hòa thượng say rượu quay lại, tay kia đạp lên cái đầu trọc của hắn : “ ông cái gì mà ông, gọi sư thúc”

Bị đau hòa thượng sờ đầu, lúng túng hô : “ sư... sư thúc”

Sau khi múa đao có vẻ men rượu trên người hòa tượng say xỉn đã tan đi, không còn bộ dáng say khướt lúc vừa rồi, cất bước đi đến sư huynh của mình, nhìn y lắc đầu nói : “Sư huynh, đừng có lắc đầu nữa, cái gì nên tới thì không tránh được, trốn không được gì giết sạch là được.”

Linh Quân và Bá Dong vội lui về sau, một màn vừa rồi mà võ tăng này thể hiện ra biết được y thân thủ còn hơn cả mình, chỉ e có thể chặn lại y chỉ có sư phụ mình.

“Lui xuống đi.”

Linh Quân Bá Dung nghe xong “ Dạ” một tiếng rồi lui về sau.

“Chúng ta tới đây vốn là để tìm người, hôm nay ngươi đã tự tìm tới, không cần phải đánh nữa.” Người trong kiệu bước ra mang theo thanh trường kiếm màu xanh ngọc, giống như bộ y phục trên người y.

Sải bước đến gần đám hòa thượng, vừa đi vừa nói : “ chúng ta đả 12 năm không gặp rồi nhỉ Pháp Diệp tôn giả, hay nên gọi ngươi là Toái Không đao Vương Nhân Tôn”

Toái Không Đao một đao phá vỡ bầu trời mênh mông, được xưng là bá đao vừa xuất, đao ý qua ba ngày vẫn lưu lại khí tức, mười hai năm trước đây được liệt vào một trong ba thanh đao của thiên hạ, cùng nổi danh với với Côn Ngô Đao của trưởng lão Tuyết Nguyệt thành Diệp Mộ Bạch.

Hòa thượng say xỉn kia vác thanh giới đao lên vai kia chính là 12 năm trước danh vang giang hồ Vương Nhân Tôn, nhìn người đến, hắn nhận ra kẻ này, nói: “Hóa ra là tên nam không ra nam nữ không ra nữ nhà ngươi. Chưởng Hương đại giám Cẩn Tiên công công”

Hàng năm khi hoàng đế Bắc Ly cúng tế, sau lưng hắn sẽ có bốn thái giám, một người trong đó cầm bảo kiếm trấn quốc, một người cầm ngọc tỷ truyền quốc, một người cầm điển tịch luật pháp, người cuối cùng bưng lư hương thanh hoa. Mỗi người đều có quyền lực rất lớn, hơn nữa đều là cao thủ đại nội nhất lưu.

Thái giám chưởng hương trên danh nghĩa là giám thị chùa chiền của hoàng gia, nhưng vị trí Hồng Lư Tự Khanh quản lý sự vụ Phật giáo, Đạo giáo đã để trống nhiều năm, thời gian vừa qua vẫn luôn do hắn kiêm nhiệm. Chùa chiền trong thiên hạ đều nằm trong giám thị của thái giảm chưởng hương.

Cẩn Tiên công công đích thân chạy đến Vu Điền quốc là hắn vì Vô Tâm hòa thượng mà đến, không muốn để y chạy trở về Thiên Ngoại Thiên. Mười hai năm trước hắn cũng từng gặp Vô Tâm tại Hàn Thủy Tự, cùng gặp gỡ Vương Nhân Tôn.

Hắn chạy đến nơi này, Đại Phạn Âm Tự nơi là vì kiếm lấy Vương Nhân Tôn, bởi vì hắn biết Vô Tâm hòa thượng sẻ chạy đến nơi này. Mười hai năm trước Toái Không đao cùng với Diệp Đỉnh Chi là huynh đệ kết nghĩa, song khi y dẫn quân đông phạt Thiên Khải, Vương Nhân Tôn bị sư môn ép vào chính tà chi phân mà ra tay với huynh đệ kết nghĩa của mình, nhiều năm nay mượn rượu mà tỉnh tỉnh mê mê.

So với Toái Không đao Vương Nhân Tôn thì Chưởng Hương đại giám Cẩn Tiên công công thanh danh lớn hơn rất nhiều. Không chỉ là nhân vật trong triều đình, hắn từng rất nổi danh trên giang hồ.

Tay phải sát sinh, một kiếm vừa xuất, gió tuyết khô héo. Tay trái từ bi, niết nhẹ phật châu, hồn bay phách diệt.Khi còn là thiếu niên ngũ đại tổng quản từng nhận lệnh rời khỏi hoàng cung xông xáo giang hồ, mỗi người đều có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn giang hồ.

Hắn chính là Phong Tuyết kiếm - Thẫm Tịnh Chu mười bảy tuổi mới bước chân vào giang hồ, một mình khiêu chiến ngũ đại kiếm phái.

Đầu tiên là trong hai trăm chiêu chiến thắng chưởng môn Cô Ảnh Kiếm phái Trác Tự Tại và chưởng môn Vân Tê Kiếm phái Dịch Thủy Hồng, sau đó lại dùng ba trăm chiêu đánh bại các chủ Thiên Kiếm các Hạ Khôi.

Khi khiêu chiến Thương Lôi Kiếm Hiên Phó Thanh Phong, Phó Thanh Phong được xưng khoái kiếm đệ nhất thiên hạ, chưa bao giờ quyết đấu dùng quá mười kiếm, nhưng mới xuất tới kiếm thứ tám đã bị đánh bay Kinh Lôi kiếm trong tay.

Chỉ khi đến chỗ tông chủ Thiên Thủy Kiếm tông Tiêu Xuân Thủy, Thẫm Tịnh Chu đánh đến năm trăm chiêu vẫn ko cách nào thủ thắng, bèn thu kiếm rời đi. Thế nhưng Tiêu Xuân Thủy thành danh đã hơn hai mươi năm, Trầm Tĩnh Chủ chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi.

Lúc đó toàn bộ Giang hồ đều lan truyền truyền thuyết của hắn. Có người nói tuy hắn là nam nhưng gương mặt có phong thái của thiên nhân, khi xuất kiếm áo bào trắng bay phất phơ, sương khí tung hoành, không biết có bao nhiêu thiếu nữ hoài xuân trong phòng ấm ái mộ hắn.

Từng có một bài thơ tả hắn: ‘Như có tiên nhân từ trời xuống, một kiếm xuất ra gió tuyết khô.’ Thế nhưng hắn chỉ xuất hiện trên giang hồ ba năm sau đó biến mất, cũng không ai nghe được tin tức của hắn.

Lúc này, trên nóc một đỉnh chùa cao lớn trong Đại Phạn Âm Tự có một nhóm bốn người một thú đang quan sát trận chiến bên dưới, nhóm người này chính là một đường từ Mỹ Nhân Trang đến Vu Điền Quốc, được giang hồ các đại thế lực truy đuổi, rồi đi lạc gần đến Mộ Lương thành.

Một trận lộn xộn đánh nhau xong Tiêu Sắt lẫn Vô Tâm đều xuất thân đi cứu lấy Lôi Vô Kiệt, tên này chỉ có đi gánh nước thôi cũng đụng phải cuộc nói chuyện của đại tướng quân nước Nam Quyết khi liên hệ cùng với Xích Vương Tiêu Vũ, cho nên xảy ra một trận chiến đến khi hai người này đuổi kịp cứu hắn về.

Một tiếng trước, đám người Đế Thiên An đi theo chỉ dẫn của Tiêu Sắt khi hắn từ sư phụ mình biết được đường đến Vu Điền quốc.

“Hòa thượng, ngươi muốn đến Đại Phạn Âm Tự tìm người, không có tiền cũng không sao, Tiêu Sắt ta có thể cho ngươi vay. Chỉ cần sau chuyện này ngươi trả lại gấp đôi là được, đương nhiên nếu không có tiền thì ta chịu thiệt một chút, có thể đem bí tịch ra bù lại cho đủ. Nhưng nếu ngươi còn không biết cả đường đi nữa thì chúng ta chẳng có cách nào cả. Nếu hai người chúng ta là người biết đường đã chẳng gặp phải các ngươi.” Tiêu Sắt lười biếng vừa đi vừa nói trên đường phố, sau đó dựa người vào một cái sạp ven đường, dáng vẻ không muốn đi nữa.

“Đánh nhau thì ta còn biết, chứ đường thì không biết.” Lôi Vô Kiệt cũng bất đắc dĩ gãi đầu một cái, nếu không phải không biết đường, hắn đã chẳng chạy tới quán trọ nhỏ của Tiêu Sắt trong ngày tuyết lớn khắp trời đất, cũng chẳng nhầm hướng hai lần liên tiếp sau đó khiến cho không tới được Tuyết Nguyệt thành.

“Không sao, ta đi hỏi người khác là được.” Vô Tâm lại chẳng hề hoảng hốt, xoay người lại gặp được một người qua đường, lể phật mở miệng hỏi: “ vị thí chủ nảy, xin hỏi....”

Lại thấy người nó hoảng hốt xua tay, vừa lắc đầu rồi đi, không chút để ý đến hắn.

Tiêu Sắt nhìn Lôi Vô Kiệt chạy đi khắp các gian sạp qua lại, còn Đế Thiên An thì nhắm mắt dưỡng thần cùng với sủng thú của mình không xa, còn đang bận trêu chọc một cô gái khá xinh đẹp bán hàng, khiến cho cô gái này mặt đỏ hây hàm xuân, bắt đất dĩ dời mắt đi.

Việc Vô Tâm bị xua đuổi, hắn cũng thấy, châm chọc nói : “Tây Vực có ba mươi hai Phật quốc, cũng có khoảng bảy tám loại ngôn ngữ bất đồng, thế nhưng cái tiếng quan thoại Trung Nguyên mà ngươi nói lại càng ít người biết.”

“ Vậy thì phải làm sao đây.” Vô Tâm cất lời, chợt thấy trong quán rượu bên cạnh xuất hiện một hòa thượng, trong lòng sáng tỏ, nói : “Ta muốn tới Đại Phạm Âm tự, đi theo hòa thượng này chẳng phải được rồi ư.”

Tiêu Sắt lại nói : “Vu Điền là Đại Phật quốc, cơ hồ trăm bước là có một cái chùa, đi theo hòa thượng là có thể tới Đại Phạm Âm Tự của ngươi?”

Lôi Vô Kiệt ánh mắt chú ý, rồi kinh ngạc : “ wow, hải lượng nha, hòa thượng của Vi Điền quốc này còn biết uống rượu”

Đừng nói đây là Phật quốc Tây Vực mà việc khổ hạnh là phổ biến, cho dù trong đất Trung Nguyên, hòa thượng cũng không được phép ăn thịt uống rượu. Ít nhất có vài chỗ còn có lời giải thích “có thể ăn thịt tam tịnh”, nhưng rượu thì lại phạm vào giới luật thanh quy của Phật môn.

“Một vò rượu này ở Tuyêt Lac sơn trang của ta giá trị ba lượng bạc.” Tiêu Sắt tặc lưỡi lắc đầu.

“ Ba lượng bạc, vậy thì mua được bao nhiêu Tào Lão Thiêu” Lôi Vô Kiệt than thở

Lúc này Vô Tâm đi đến gần con mắt mở lớn, dung mạo biến sắc khi thấy được hòa thượng kia ngửa đầu uống rượu, hắn đến nơi này một mục đích khác chính là tìm kẻ này. Lại không ngờ được mình lại gặp y ở đây, kẻ này suốt 12 năm qua hắn không cách nào quên được y, rồi nói : “ tìm được rồi”

Chợt nhiên một vụ sấm động vang rền nổ ra, làm cho những người ở đây chấn kinh cả lên. Vốn uống rượu say khướt Vương Nhân Tôn cũng tỉnh lại, y nhận ra tiếng nổ này là Định Châu Hàng Ma Thần Công, tại Vu Điền quốc này có thể sử ra công lực như vậy chỉ có Đại Phạn Âm Tự.

Vương Nhân Tôn bên tai nghe được xì xào thanh âm, lại thấy được phương hướng Đại Phạn Âm Tự giữa ban ngày lại bắn ra quang mang như pháo hoa đốt, tung người một cái đã nhảy lên nóc nhà, chẳng qua lảo đảo như lúc nào cũng có thể ngã, nhưng rất nhanh y thân ảnh đả đạp lên các mái nhà tung người dẫm lên các mái ngói nhà chạy đi.

“Cao thủ nha” Lôi Vô Kiệt trầm trồ nói lên.

Vô Tâm mủi chân điểm nhẹ thả người đuổi theo sau.

Lôi Vô Kiệt hô lên :“ Hòa thượng, hòa thượng, ngươi đi đâu vậy”

“Chạy không?” Tiêu Sắt đi đến bên cạnh hỏi.

Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu cái rụp: “Chạy!”

Nói xong liền chạy đi một hơi, men theo con đường bám theo : “ chờ ta với”

“ Đồ ngu” Tiêu Sắt lắc đầu thở dài mắng, rồi lớn tiếng : “ ta không hỏi ngươi chạy đua với bọn hắn. Ta hỏi ngươi có muốn chạy trốn không”

“ Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì” Đế Thiên An xoay người đi lại một tay vỗ lên vai của hắn, một bước bước ra thân ảnh như chỉ xích thiên nhai cự ly mấy chục mét được rút ngắn, để lại từng cái bóng ảnh tản ra lam xanh khí bụi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK