Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh cả ba người đã có cho mình kế hoạch liền thẳng đến Ma điện.

“ Công Mộ bất đạo, phá hưởng công thành. Công Mộ người Lâu Mãn Phong, bái công Ma đường” Lâu Mãn Phong đi đến cửa điện chắp tay thi lễ.

Lời hắn vừa dứt cửa đá theo cơ quan thôi động mà mở lên.

Linh Ma nằm dài trên vị trí quen thuộc của mình, ánh mắt đảo về phía cửa khi từ xa thanh âm vọng lại. Đập vào mắt nàng chính là một tuấn lãng nam tử đi vào bên trong, cũng không trực tiếp đóng cửa ngay mà chậm rãi thưởng thức chung rượu trên tay.

Linh Ma chậm rãi cất lời, ngữ khí có mấy phần xem thường không đặt nam nhân phía trước vào mắt : “ Vốn tưởng rằng đêm nay hẳn xong rồi. Không ngờ người nạp mạng lại nhiều như vậy”

“ Đó là do người đáng chết vẫn chưa chết” Lâu Mãn Phong chậm rãi đáp, trên tay cơ quan quạt phe phẫy, đối với nữ nhân tràn đầy cám dỗ mị hoặc phía trước không có bất cứ động dung ham muốn nào.

“ Nói hay lắm, vậy thì kẻ nào đáng chết đây?” Linh Ma thâm ý hỏi ngược lại.

Lâu Mãn Phong đáp : “ chắc chắn không phải là tại hạ”

Nghe được lời này, Linh Ma liền hiểu ra lời ám chỉ của y còn không phải nói mình, thân ảnh đứng dậy tay vươn lấy chiếc chuông, chậm rãi đi xuống, trên tay còn nhiều thêm một cây nhang, trong quá trình di chuyển tiếng chuông lại ngân vang.

Linh Ma đi đến cấy lư hương rồi bỏ que nhang vào đó.

“ Ta cảm thấy ngươi không đi tới 10 bước, ắt sẽ chết” Nhìn que nhang đã đốt, Linh Ma vuốt ve cái chung của mình, cất lời.

Nhìn thấy Linh Ma giơ chung mà lên, Lâu Mãn Phong cũng không thể đứng im, lập tức đề thân lao nhanh đến.

“ Leng keng!!!!”

Cừu Ngự Linh lập tức lắc chuông ngọc, thanh thúy ngân vang khắp đại điện, một bên lắc chung một bên đếm lấy : “ 1, 2, 3 , 4, 5,6…”

Ngay ở nhịp đếm thứ 5, vốn đang chạy nhanh đến Lâu Mãn Phong liền dừng lại, đầu óc có phần choáng nhẹ.

Hiện tại dựa theo tốc độ di chuyển đã đến giữa điện, lùi lại đã không thể chỉ có thể tiến lên mà thôi. Lâu Mãn Phong cũng biết nguy hiểm như thế nào, nhưng hắn không thể không tiến, đề thăng tốc độ.

“Ha ha ha ha” Cừu Ngự Linh nhìn thấy cất lời cười vang, tiếng cười dứt lại tiếp tục đếm số : “…7, 8, 9”

Còn chưa đến 10, Lâu Mãn Phong đã không thể chịu được, đầu óc quay mòng mòng không thể đứng vững, cuối cùng ngã xuống đất.

Cừu Ngự Linh nhìn thấy lại cười lớn đắc ý, cuối cùng thôi lắc chung cất bước đi đến vị trí của Lâu Mãn Phong, trên tay tiểu đao lấy ra đặt lên ngực Lâu Mãn Phong, cất lời thương tiếc : “ đáng tiếc quá, thêm một gương mặt anh tuấn mà, thật là không nỡ mà”

Chính ngay lúc này, nấp ở bên ngoài Lạc Thời Thu cùng Hàn Thiên Lạc đề thân xông vào bên trong.

Đây là kế hoạch bọn họ chế định ra. Lâu Mãn Phong trước tiên vào làm mồi dụ, đợi khi nàng ta lơ là hai người vào sau lập tức chế phục.

“ Đừng qua đây, trầm hương có độc” nằm ở dưới mặt đất, nhất thời không thể thoát thân ra được, Lâu Mãn Phong đã biết rõ ám thủ của Linh Ma, vội nhắc nhở.

Có điều đã muộn, Lạc Thời Thu cùng Hàn Thiên Lạc nhận được cảnh báo quá muộn, cuối cùng giống như Lâu Mãn Phong lung lay lảo đảo, sau đó ngã xuống bên dưới.

“ Ha ha ha ha” Cừu Ngự Linh lại cất lên một tràng cười vui vẻ khi nhìn hai tên ngất dưới mặt đất, một tay giữ tiểu đao, cười nói : “ người đời đều tưởng rằng ta dùng tiếng chuông giết người. Nhưng có ai ngờ được, mê hương mới là bí mật giết người của ta, ha ha ha ”

Chết trên tay nàng không ít nhân sĩ võ lâm, nhưng chỉ có kẻ chết mới rõ ràng vì sao họ chết. Còn người sống chỉ đối với nàng nhận định, đó là võ công của Âm Ma đảo, dùng lấy âm công giết người.

Không một chút lo sợ bí mật bị phát hiện, bởi cả ba tên này hiện giờ đã là cá nắm trên thớt khi bất cẩn hít phải hương độc do mình bố trí. Cừu Ngự Linh bỏ qua Lâu Mãn Phong lại đi đến Hàn Thiên Lạc.

Cừu Ngự Linh như mèo vờn chuột nhìn hai người gần mình, cười nói :“ Kẻ nào đáng chết nhỉ, ha ha ha”

Tiếng cười dứt cúi người chuẩn bị đâm một đao xuống Lạc Thời Thu.

Chính ngay lúc này, ở phía sau lưng Lâu Mãn Phong lại có thể bật dậy, từ ống tay áo của hắn lại dài ra hai cái lưỡi đao màu trắng, đồng thời lao nhanh đến vị trí của Linh Ma.

“Keng keng keng!!”

Cừu Ngự Linh bị động tĩnh phía sau chú ý, vừa quay đầu thấy được Lâu Mãn Phong lao đến, trong cơn nguy khốn dùng tiểu đao cản lại. Tiếng kim loại chói tai phát sinh đi kèm với hoa lửa bắn ra.

Chỉ thấy dưới lưỡi đao của Lâu Mãn Phong thanh đoản đao của Cừu Ngự Linh liền bị cắt ngọt, theo quán tính lưỡi đao văng mạnh về trước và găm mạnh vào thảm dưới.

Lâu Mãn Phong phóng thân mà qua cũng tiếp đất.

Một kích bất ngờ của Lâu Mãn Phong tuy hiểm độc, nhưng Cừu Ngự Linh cũng nhờ cảnh giác mà thoát chết trong gang tấc. Tuy nhiên bả vai cũng bị lưỡi đao cắt một cái.

“ Ngươi không trúng độc của ta?” Cừu Ngự Linh cánh tay giữ đao run rẩy rồi thả ra, xoay người tràn đầy nghi hoặc không rõ, dò hỏi.

Lâu Mãn Phong đứng lên từ tốn nói : “ tỷ tỷ của ngươi Cầm Ma giết người không phải tiếng đàn. Mà là 72 móng gãy trên cổ cầm. Trước đây ta cũng chỉ suy đoán. Bây giờ xem ra võ công của Âm Ma đảo. Sợ đều la hữu danh vô thực mà thôi”

Vì chỉ là suy đoán cho nên Lâu Mãn Phong cũng không dám chắc, cho nên cũng không có nói điều này cho Lạc Thời Thu cũng Hàn Thiên Lạc biết. Cho đến khi đi vào bên trong trực tiếp phát giác ra bất thường, hắn liền tương kế tựu kế mà xuất ra.

Chỉ có khi Linh Ma đắc ý nhất thời điểm mới để lộ ra sơ hở chí mạng. Cũng chính là thời điểm mà Lâu Mãn Phong có thể giết Linh Ma dể nhất.

“Sưu!!”

Lâu Mãn Phong khẽ khom người hai chân xúc thế, sau đó bắn mạnh về phía Linh Ma, hai thanh song đao gắn trên cổ tay hắn nhắm về yết hầu của Cừu Ngự Linh mà đến.

Hoàn toàn không có bất cứ thương hoa tiếc ngọc chi tâm.

“ Keng!!”

Trong sát na ngắn ngủi, ngay khi song đao chỉ còn cách Cừu Ngự Linh vài tấc, một cái bóng người từ một phương nhanh di chuyển đến, trường kiếm trên tay y xuất ra kịp thời đem song đao hất ngược ra.

Lâu Mãn Phong dưới lực đạo kia lại bị bức lui, cả người nương nhờ lực đạo thuận thế lộn một vòng trong không trung, sau đó tiếp đất. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn liền phát hiện được là ai cứu Cừu Ngự Linh, chính là Mộ Dung Diệp.

Thoát chết trong gang tấc, Cừu Ngự Linh cả cơ thể như không xương dựa vào Mộ Dung Diệp như tình nhân âu yếm, ánh mắt trong vẫn còn chưa hết sợ hãi.

Linh Ma sau một hồi ổn định lại tâm tình, quay người nhìn về Lâu Mãn Phong nhưng nàng không chú ý đến ngoại hình, mà là hai thanh đao trên tay y, hai thanh đao này nàng nhận ra lai lịch, vội nói cho Mộ Dung Diệp : “ hắn có Quỷ Thủ đao”

Không sai! Hai thanh đao trên cánh tay của Lâu Mãn Phong chính là thập đại Thánh Khí của Mộ phái một trong, Quỷ Thủ đao.

Mộ Dung Diệp một tay gạt đi Linh Ma, cất bước đến trước vài bước, đem trường kiếm của mình nâng lên, yêu thích vuốt ve rồi nói : “ Dưới Thôi Hỏa kiếm không ai sống sót, trong Quỷ Thủ đao khó toàn mạng, thì ra là Quỷ Thủ đao đã thất truyền hơn ba trăm năm, không ngờ đã rơi trên tay của ngươi.”

Quỷ Thủ đao thần binh lợi khí, Mộ Dung Diệp cũng không nghĩ đến mình bị Lâu Mãn Phong qua mặt, trong người hắn còn dấu một thanh binh khí không thua kém gì trên tay hắn Thối Hỏa kiếm.

“Nếu đã như vậy, giữa chúng ta đã định sẵn một trận chiến như này.” Lâu Mãn Phong nâng đao chỉ về Mộ Dung Diệp, quyết tuyệt muốn chiến.

“Đấu với ngươi, hừ” Mộ Dung Diệp không có ý định cùng Lâu Mãn Phong quyết chiến, cất lời nói rõ giữa hắn và y cách biệc : “Sinh tử của ngươi chỉ ở ta một ý niệm, cùng ngươi một trận chiến có ý gì.”

Hắn không phải là kẻ hữu dũng vô mưu, cũng không phải là kiếm khách đao khách si cuồng khao khát lợi hại cao thủ so đấu. Lâu Mãn Phong là quân cờ trong tay hắn bày bố, có tư cách gì cùng hắn tử chiến.

Lại thêm Phá Mộ Lệnh nhất thiết phải lấy ra. Mộ Vương Thành hao phí 10 năm bố cục, Mộ Dung Diệp càng không phải hạng ngu ngốc, chỉ vì nhất thời mà làm hỏng đại cục.

“Ngươi!!” Lâu Mãn Phong nộ hỏa dâng lên mà không thể phát tiết, kẻ phía trước này quá vô sỉ lấy tính mạng trên dưới Vô Tình Cốc để ép hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK