Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời vừa ra đám người cũng liền im lặng xuống.

Bình thường rượu trong nhà của Đế Thiên An đều là tuyệt thế rượu ngon, mỹ thực để bọn họ khó mà kìm được cái bụng. Đêm nay rượu cùng mỹ thực lại càng so với hằng ngày còn hơn xa mấy lần, bọn họ dại gì mà rời đi chứ.

“ Thiên An là do cái đám người kia! Đám bọn họ kẻ nào cũng ôm mục đích mà đến cả, một đám thô bỉ thì làm sao mà hiểu được phong nhã. Làm sao hiểu được ngắm trăng đối nguyệt, mỹ nhân hầu rượu, có bao lý thú chứ ” Lục Vân con mắt giảo hoạt đảo một cái, nhảy lên vai của Đế Thiên An mà nói.

Đám người nghe được Lục Vân chửi xéo mình mà gân xanh bạo phát, nhưng tức không thể làm gì được.

Đế Thiên An lại từ nội thiên địa của mình lấy ra một vò rượu khác, lại nhỏ hơn nhiều so với vò rượu ở gần A Lam, nói : “Mỹ nhân như rượu ngàn năm ủ, ngắm nàng chưa uống lòng đả say”

Tùy Phong Khởi Vũ gương mặt vẫn như thường không chút nào biến hóa, có chăng đôi mắt lại thoáng qua lay động, ngoài mặc thì trấn định nhưng trong lòng có chút đắc ý vui mừng.

Dù sau nàng cũng là nữ nhân, một cường giả mạnh mẽ như Đế Thiên An trước mặt nhiều người tán thưởng nàng dung mạo, cũng để cho nàng nho nhỏ lòng hư vinh được thỏa mãn.

“ Hắn…” Khổng Tước chợt thấn thần, bởi câu nói của kẻ này lại vô tình trùng hợp với nhiều năm trước Thái Cực trêu chọc nàng.

Đế Thiên An lại nói : “Mỹ Nhân Túy này là do Bản Đế tự tay ủ xuống rất ít khi đem ra. Hôm nay trời đẹp, lại gặp được hiếm thấy mỹ nhân tề tựu đúng là cảnh đẹp ý thơ!”

“ Ực!!!” Đám người lại nuốt một ngụm nước bọt khi vò rượu nhỏ kia mở nắp, một luồng sương khói như mộng như ảo đan xen nhiều màu sắc thoát ly ra, một luồng hương thơm ngào ngạt lan đi sốc cào khoang mũi của từng người.

“ Rượu này!” Tâm Nguyệt Quy thầm kinh hô, cảm nhận nguyên thần tham lam muốn đem vò rượu kia đoạt lấy, nàng có thể khẳng định bản thân nếu uống lấy thứ rượu kia nguyên thần bị tổn thương của nàng có thể được tẩm bổ.

Vốn nàng còn tưởng bản thân mình đả mất mạng rồi, nhưng lại không hề, cho dù có rơi vào tay của những Kẻ Đọa Lạc vẫn không bị giết. Bởi có người bảo trụ cho nàng, thậm chí còn đem nguyên thần lung lay sắp đổ giữ lại.

“ Ực!” Tâm Nguyệt Quy thầm nuốt nước bọt, cố kìm nén lấy tâm tình của mình lại, dù sau hiện tại nàng thân là tù binh chứ không còn là Tế Sư cao cao tại thượng của Thần tộc như trước.

“ Sưu!”

Lục Vân chính là người đầu tiên phóng nhanh đến, muốn đem cái vò rượu kia uống sạch. Bởi năng lượng tinh thuần nồng đậm bên trong vò rượu nhỏ kia để cho Lục Vân không cưỡng lại được.

“ Nên có chừng mực! cảnh đẹp như vậy! không nên phá hỏng tâm tình của Bản Đế” Đế Thiên An thúc dục không gian chi lực, trực tiếp giam cầm Lục Vân lại, khiến cho đầu hỏa điểu bị đính ở không trung, cái miệng mở ra không cách nào đem vò rượu đoạt lấy.

“ Không gian chi lực mạnh quá!” Nghịch Thiên Nhi Hành đám người thầm hô lên.

Bọn họ là Minh tộc đối với không gian chi lực có nhận biết, lại là cường giả của Minh tộc cho nên mẫn cảm hơn. Rõ ràng phát hiện ra được không gian lực lượng quanh thân Bất Tử Điểu so với lân cận còn dày đặc hơn.

Có thể khống chế không gian tinh diệu, giam cầm Bất Tử Điểu trong nháy mắt, thủ pháp này bọn họ làm không được.

Mà theo lời hắn nói, vò rượu nhỏ lăng không mà rót vào giữa không trung trống rỗng, trong ánh mắt của nhiều người một cái chung rượu được ngưng hiện, đựng lấy dịch tửu như sương khói kia.

Các chung rượu khác biệc nhau, phân hướng về mỗi nữ nhân khác nhau.

“ Thơm quá! Thơm quá! Thiên An ca ca! cho đệ một chung đi!!”

“ Đúng vậy! một chung thôi!”

“Nương! Thơm quá! Con muốn uống một ngụm!”

“ Khụ khụ! Huynh đệ! Có thể cho lão già ta một chung không?”

Gấp gáp nhất không ai khác là Lục Vân, bên tai nghe đám người xin xỏ, hiện giờ nó mong nhất chính là chạy đến chổ của Bạch Thái uống ké, nhưng mà bản thân lại bị giam cầm ở không gian, vội hô lên : “ Thiên An thả ta ra đi, Thiên An sao ngươi lại cho cái tên tù binh kia uống chứ! Thật là phí phạm! không được bản thần điểu không chấp nhận được!”

Tâm Nguyệt Quy cũng không ngờ bản thân mình lại được phân cho một chung rượu, cũng như đám nữ nhân khác ở nơi này, khẻ cười nói : “ đây là rượu ngài ấy cấp cho ta! Tâm Nguyệt Quy cảm tạ ngài tặng rượu! Mỹ Nữ Túy đúng là khiến người mê say! Chỉ ngửi thôi cũng khiến người mê mẩn rồi!”

“ Hừ!!” Lục Vân hừ lạnh tràn đầy khó chịu.

Đế Thiên An nói tiếp : “ Mỹ Nữ Túy trước giờ Bản Đế chỉ tặng mỹ nhân! Mỹ nữ như ngọc, nhất tiếu khuynh thành, nhất vũ khuynh tâm, nhất nộ say lòng, mỹ nữ tâm tuế nguyệt khó phai. Bọn các ngươi thì hiểu được cái gì? Rượu này Bản Đế cất cho mỹ nữ cũng cho Bản Đế uống!”

Đám người nghe được, gương mặt lúng túng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những chung rượu khác biệc bất đồng trên tay Khổng Tước, Bạch Thái, Lưu Nguyệt và Tùy Phong Khởi Vũ mà không ngừng nuốt nước bọt.

Đế Thiên An đã nói như vậy rồi! bọn họ chẳng lẽ còn không biết xấu hổ mà đòi uống mỹ tửu kia chứ. Không uống được cho nên chỉ có thể tiếc nuối nhìn những nữ tử kia đem mỹ tửu uống đi.

“ Nói đúng lắm! cái đám thô bỉ này thì có thể hiểu được gì chứ!” Lục Vân con mắt thoát lên vẻ giảo hoạt, nói : “ cho đám này uống mới chính là lớn nhất vũ nhục. Thiên An bản thần điểu chính là đệ nhất mỹ nhân trong giới thần cầm. Ngươi cũng phải cấp cho ta một chung! Không được phụ lòng mỹ nữ!”

“ Mỹ nữ! Đồ không biết xấu hổ!” Na Tra mắng lấy khi nghe Lục Vân lấy cớ.

Càng làm cho đám người im lặng không biết nói gì vậy mà Đế Thiên An lại gật đầu.

“ Vậy mà cũng được!” Thiết Huyết Vô Song nhịn không được thốt lên.

Lúc này Tâm Nguyệt Quy cũng đả không đợi kịp được nguyên thần tham lam, đem chung rượu lên mà uống lấy, cả người liền run lên nhẹ nhẹ tràn đầy thư sướng, cơ thể nàng vốn đả chịu thương giờ đây đang được tẩm bổ lại.

“ Sao lại cho cái con dâm đãng kia uống chứ!” Phục Hy gương mặt nhìn chằm chằm Tâm Nguyệt Quy mà chán ghét, trong mắt của hắn đứa trưởng nữ này thà không có còn tốt hơn.

Vì quyền lực hại cha hại em, còn cả vô số người khác chịu độc thủ của ả. Tâm như rắn rết nữ tử, khi y bị giữ lại hắn cũng muốn tự tay thanh trừ giết chết đứa con gái của mình, song Đế Thiên An lại đứng ra bảo hộ cho Tâm Nguyệt Quy.

“ Ân!!!” A Lam, Bạch Thái, Tùy Phong Khởi Vũ, Khổng Tước nhịn không được mà cất lên một tiếng ngân nga, đôi mắt lim dim đắm chìm trong thư sướng, cơ thể lẫn linh hồn của mình được bồi bổ lấy.

Lục Vân vừa thoát ra, vỗ cánh bay đến vò rượu ở không trung, hỏa vũ lấp lóe bập bụng, không chút giữ lại gì liền há miệng hút ra dịch rượu, một hơi hút sạch.

Cả thân hình Bạch Thái khẽ run lên, đôi mắt nhắm nghiền cả người lọt vào trong thư sướng, không tự giác cả người dựa vào người Đế Thiên An như cá không xương một dạng, đắm mình trong thư thích.

Đám người ở gần có thể cảm nhận rõ được dao động năng lượng từ cơ thể Bạch Thái lẫn những nữ tử khác toát ra, khí tức của nàng đang kéo lên.

“Rượu này đều là kỳ trân dị bảo do Bản Đế tinh chế! Uống một vò không chỉ tẩm bổ nguyên thần, còn bổ trợ tu luyện thọ mệnh tăng thêm 200 năm. Nhất là phàm nhân mà nói chính là một bước lên trời, từ nay cánh cửa tu luyện rộng mỡ.” Đế Thiên An một tay vuốt ve gương mặt Bạch Thái cười nói.

“ 200 năm thọ mệnh!!” Phục Hy cả kinh thốt lên.

Phải biết Thần tộc so với con người sống dài lâu gấp 3 lần, mà một vò Mỹ Nhân Tửu lại giúp tăng thêm 200 năm thọ mệnh. Làm sao mà hắn không kinh ngạc cho được.

Mà nào chỉ hắn những người khác cũng khiếp sợ lẫn thèm thuồng lấy, và càng thêm nể phục thủ đoạn thần sầu của y.

“ Quá mê người mỹ vị! nguyên thần của ta dường như mạnh mẽ hơn một chút! Hơn nữa cơ thể so với trước càng thêm cường!” Tâm Nguyệt Quy từ trong thư sướng tỉnh lại mà thầm nói.

Nàng thân là Tế Sư của Thần tộc, mỹ tửu uống qua không ít, nhưng có thể tẩm bổ nguyên thần bồi bổ thể chất. Và tăng cường thần nguyên cho nàng thì nàng cũng đã từ chổ Thái Cực có được không ít rượu, nhưng mỹ vị mê người như hiện giờ thì lại không thể.

“ Hừ! cái đồ chết bầm hỏa điểu cũng thôi! Lại còn thêm cái ả tù binh kia nữa” Na Tra khó chịu thấy rõ ra, cầm trên tay mình rượu trái cây uống, thần sắc tràn đầy tiếc nuối lẫn bất mãn với hai kẻ kia.

“ Ukm! Chẳng có một chút phong độ gì là viễn cổ thần cầm cả!” A Xuyên ở gần Na Tra nhỏ giọng chen lời.

Tiểu Hổ nói : “ thúc ấy rốt cuộc còn bao nhiêu đồ tốt chứ!”

“ Khà khà!!” Lục Vân rung lắc thân hình, tràn đầy hưng phấn bay đến gần Đế Thiên An dùng đầu chim thân mật cọ xát vào, làm nũng : “ Thiên An ca ca! Mỹ Nữ Tửu còn không, người xem Bạch Thái cùng Lục Vân uống còn chưa đủ”

“ Nguyên thần của ta so với trước còn thêm mạnh hơn” A Lam thầm nói, ánh mắt nhìn về Đế Thiên An tràn đầy tò mò.

Cái gả này như một cái hắc động thâm uyên tràn đầy huyền bí, cứ mỗi lần nàng tưởng giải hắn một tầng thì lại thêm một tầng khác hiện ra.

“Lục Vân! ngươi lại lấy ta làm đệm nữa rồi!” Bạch Thái nhẹ quở mắng nói.

Đế Thiên An nhìn gương mặt kiều diễm ửng hồng của Bạch Thái, đem tay vươn ra kéo lấy thân hình của nàng vào lòng, khiến Bạch Thái xẩu hổ hơn, thẹn thùng vùng vẩy thoát ly ra.

“ Ca! mau buông ra!” Bạch Thái thẹn thùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK