Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch đưa mắt nhìn lão nhân cẩm phục vác vật thể lớn kia đến, bỗng nhiên sát ý như hồng thủy vở đê tuôn ra.

“ Sát ý đáng sợ quá”

“ Đây.... y rốt cuộc đã giết bao nhiêu kẻ mới có sát khí khủng khiếp như vậy?”

“ Ta nghe nói 290 vạn quân bốn nước đều bị y giết đấy”

“ Ma đầu.... đây mới là tuyệt thế ma đầu”

“ Đạo Thánh Thiên Trạch!!”

“A di đà phật! kẻ này không thể không trừ, bằng không thương sinh họa hại”

Sát khí khổng lồ của Thiên Trạch hiện ra khiến cho vô số kẻ kinh hãi giật mình.

Long Bố Thi không một chút biến sắc, mang vật thể kia đến trước Thiên Trạch cách ba mét đặt nó xuống, sau đó chắp tay thi lễ cúi đầu : “lão phu có chuyện xin thưa, Việt Đế có thể cho lão phu nói đôi ba câu”

Thiên Trạch ánh mắt chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nói : “ được, Bản Đế cho ngươi nói di ngôn”

Long Bố Thi nghe vậy đem tấm vải năm màu kéo xuống để lộ ra một cái quan tài chừng một trượng, rộng độ ba thước.

“ Muốn chết” Diễm Linh Cơ từ xa mà chứng kiến được, gương mặt âm trầm, sát ý tỏa ra khi thấy Long Bố Thi hé lộ tấm quan tài, nàng có thể hiếu y dụng ý là gì.

Phó Quân Sước : “ đúng là ngông cuồng”

Phó Quân Du : “ cổ quan tài này chuẩn bị cho ngươi thì hay hơn”

Thượng Quan Tuyết Nhi : “ Bất Tử Thần Long hôm nay liền không còn bất tử”

Âu Dương Tình : “ dám ngông cuồng như vậy chỉ là hắn có bản lĩnh đó ư? lại thêm một tên Bạch Tự Tại thứ hai”

Công Tôn Lan : “ bệ hạ chưa phải không giết qua Thiên Nhân, mà mới nhất chính là một tên ngông cuồng”

Diệp Linh : “ chàng ấy đã nổi sát ý, y không sống được”

Bách Độc Vương : “ Không biết lượng sức”

Vô Hoa : “ muốn giết y bằng Long Bố Thi còn chưa đủ”

Phượng Vũ : “ đúng là muốn tìm chết”

Bộ Bạch Tố Trinh : “ chỉ một cái chưa đến Thiên Nhân cũng dám làm càn”

Thạch Quan Âm : “ chỉ bằng một cái Thiên Nhân mà cũng muốn giết Việt Đế, thiên đại chuyện cười”

Lâm Cánh Duyên : “ Lâm lão đệ có phần hơi tự tin rồi, cháu rễ lão phu cũng không phải hạng dễ giết à”

Từ Tử Lăng : “ sắm quan tài chỉ là người nằm trong đó lại là chính ông đấy”

Khấu Trọng : “ không sai, kích cở này vừa vặn với ông ta”

“ Ha ha! lão Long thật đúng là có ý tứ”

“ Đem quan tài đến sao ta lại không nghĩ ra chứ?”

“ Bất Tử Thần Long là sợ Thiên Trạch không có đất chôn nên mới sắm một cái quan tài cho y đây mà”

“ Không hổ là đệ nhất dũng sĩ Hàn quốc”

“ Ta mà biết thế thì đem một cái theo”

“ Đã sớm chú ý lão Long đem theo vật kia ôm khư khư, hóa ra là có ý tứ này”

“ Chưa hẳn, đừng quên Đạo Thánh võ công thế nào?”

“Kiếm Thánh còn bị y giết, đến nay Thiên Nhân cao thủ bại dưới tay y còn thiếu ư? Bạch Tự Tại nghe đâu cũng là Thiên Nhân rồi”

“ Uk! Long Bố Thi cũng khó mà thắng được”

Theo Long Bố Thi mở ra quan tài, nghị luận khắp nơi vang lên.

Chỉ Giao sơn trang chổ.

“ Sư tôn vẫn luôn đem theo, hóa ra là quan tài. Lẽ nào sư tôn không tự tin cho nên chuẩn bị cho mình” Một đại hán áo đen râu ria xồm xoàm, mày rậm mắt to, vận võ phục và lưng đeo kiếm, ngưng trọng mà nói.

Bên cạnh y một thiếu phụ áo huyền nói vào : “ dù sư tôn đã đạt đến Thiên Nhân cảnh giới, nhưng tầng thứ này cũng phân chia cao thấp. Thiên Trạch thịnh danh võ lâm y thực lực cũng không phải là lời đồn thổi mới có, nhất là Luyện Khí Chi Kiếm của y ảo diệu vô song”

Đại hán râu xồm chính là Long Bố Thi cháu trai Long Phi, mà nữ tử bên cạnh y chính kết tóc thê tử Quách Ngọc Hà, cả hai vừa là người thân cũng là môn hạ của Bất Tử Thần Long, ngoài ra Long Bố Thi còn thu nhận ba cái đệ tử khác lần lượt là Thạch Trầm, Vương Tố Tố, Nam Cung Bình.

“ Luyện Khí Chi Kiếm là thế gian đến nay thiên hạ đệ nhất thần công, trong đó Tru Tiên của Thiên Trạch có thể ảnh hưởng tinh thần và đốt cháy huyết nhục. So với Thôi Hỏa kiếm pháp của Thủ Mộ phái, Hỏa Diễm đao của Mật tông.... còn muốn đáng sợ hơn” Thạch Trầm chen vào.

Nam Cung thế gia Nam Cung Bình nhập môn trễ nhất, nói : “ có lẽ sư tôn cũng không dám đoán mình có thể thắng được Thiên Trạch, đây có lẽ là trận kinh hiểm nhất của sư tôn đến giờ”

Lúc này, Long Bố Thi vận công, thanh âm vang vọng khắp nơi : “ Lão phu là Long Bố Thi, được giang hồ thương mến mà tặng cho cái danh Bất Tử Thần Long, hôm nay đến tham dự vào Trừ Ma đại hội, một là mong muốn chứng kiến thần công Luyện Khí Quyết, hai là vì một chuyện lỗi lầm mà khiến lão phu ân hận, đây là chuyện duy nhất mà cả đời này Long Bố Thi làm sai, là vì tin lầm kẻ tiểu nhân xém nữa đã ân hận day dứt cả đời”

Chúng nhân nghe được mà nhấc lên sóng gió, nghị luận sôi nổi khi Long Bố Thi nói.

“ Bất Tử Thần Long, ông ta chính là đại anh hùng của nước Hàn, lão hào kiệt cả đời quang minh lỗi lạc đó”

“ Là chuyện gì để lão Long phải ân hận day dứt thế?”

“ Rốt cuộc là chuyện gì? Ta biết lão ấy tính cách, lão rốt cuộc bị kẻ nào ám hại”

“ Lẽ nào là Thiên Trạch làm ra”

“Long huynh rốt cuộc là chuyện gì, xin nói ra đi cho chúng tôi rõ kẻ tiểu nhân hại huynh là ai?”

“ Long Bố Thi ông rốt cuộc là có ý gì?”

“ Chuyện thú vị rồi, bây giờ chuyển sang minh oan đại hội à”

“ Long Bố Thi cả đời hào kiệt, trước nay ghét ác như cừu, kẻ chết dưới tay lão đều là hạng gian ác, lão lại làm ra chuyện sai lầm ư?”

“ Khó nói, chung quy lão cũng là người, mà người thì khó mà thoát khỏi sai lầm”

“ Sư tôn đã làm sai chuyện gì sao ta không rõ?”

“ Cả đời sư tôn trước nay giết đúng người đúng tội, những kẻ chết đều là hạng đại gian ác cả, chuyện này....”

Long Bố Thi lại vận khí nói tiếp : “ vì tin lời kẻ tiểu nhân mà lão phu đã hóa đi công lực của người ta. Khổ nổi kẻ tiểu nhân này quá gian trá, hắn lại là danh môn thế gia có tiếng tốt trong võ lâm. Mà nhân chứng thì không còn, mà người lão phu làm hại lại là người có tiếng xấu trong chốn võ lâm. Mà thực tế là vì bị kẻ gian ác kia làm hại....”

Chính lúc này, Long Bố Thi đang nói khiến cho quần hào sôi nổi nghị luận, cổ quan tài ở chổ y đã bị Thiên Trạch nhiếp đến.

Nhất thời chúng nhân chú mục, nhiều kẻ muốn hô lên nhưng quá nhanh không thể nói.

Long Bố Thi biết nhưng không cản lấy.

“Ah!” vài cái không nhịn được kinh hô lên, một tiếng “cách” rất khẽ, nắp chiếc quan tài thần bí nọ từ từ bật lên, từ bên trong một bàn tay trắng nõn chầm chậm dưa ra.

“ Có người trong đó”

“ Lẽ nào chính là người Long Bố Thi làm hại”

“ Quỷ ư?”

“ Quỷ cái đầu ngươi, là người sống đấy”

“ Chuyện này....”

“ Nữ nhân bị Long Bố Thi làm hại, tiếng xấu lẽ nào là ả dâm nữ kia”

“ Không thể nào đâu....”

Chúng nhân sôi trào khi thấy quan tài xuất hiện một cánh tay trắng nõn kia.

Tiếp theo xuất hiện một làn tóc mây, sau đó là một gương mặt trắng bệch, nhưng dung mạo lại là một cái mỹ nhân tuyệt sắc.

Mỹ nhân tuyệt sắc trong quan tài đã chầm chậm đứng lên, thân hình mảnh mai quyến rũ của nàng được quấn trong chiếc áo bào trắng, phất phới tung bay theo gió, người nàng cơ hồ cũng đung đưa, song đôi mắt sáng ngời lại vô cùng kiên định

Mặt nàng trơ lạnh và nhợt nhạt, thậm chí đôi môi đào nhỏ nhắn cũng chẳng có chút sắc máu.

Thiên Trạch không chút bất ngờ, tay nhẹ đưa ra, nồng đậm sinh mệnh chi khí tràn vào người nữ nhân này.

Sắc mặt nhợt nhạt đó mỗi lúc một tốt lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK