Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn xung quanh, đủcác loại thực vật, thiên hình vạn trạng, tựa như thiên đường của các loài thực vật. Mà những thực vật này đều là hết sức quý hiếm.

Độc Cô Bác phát hiện ra nơi này, thông qua nó mà kiềm chế độc tố trong người, còn mượn nó mà đột phá lên. Trong thời gian đó trồng không ít dược vật ở đây, ngoài ra còn những linh dược do thiên nhiên uẫn dưỡng mà thành.

Đối với người thường mà nói những thứ này có thể tranh đoạt đỏ mắt, nhưng với hắn có một cái Dược Giới trong nội thiên địa, những thứ kỳ hoa dị thảo do Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn dưỡng dục này còn không hợp mắt hắn.

“ Đóa hoa này xem cũng được” Đế Thiên An đi dạo trong cái dược viên do Độc Cô Bác trồng lên, quan sát một hồi ánh mắt bị thu hít một bông hoa.

Độc Cô Bác lúc này tâm tình vô cùng vui vẻ, bởi độc tố ngấm tậm xương tủy của hắn đả giải quyết, hơn nữa còn cả cháu gái của hắn vấn đề cũng bị giải quyết đi, thậm chí hồn lực còn đột phá lên.

Thử hỏi hắn không vui vẻ không được, ánh mắt nhìn về nam tử phía trước, thủ đoạn của hắn đề cho bản thân hắn sợ hãi. Độc tố vây khốn dày vò mình, đứng trước hắn lại giống như trẻ con chơi bùn một dạng.

“ Đây là Tương Tư Đoạn Trường Hồng” Độc Cô Bác thấy ánh mắt Đế Thiên An nhìn bông hoa đó cười nói.

Đóa hoa màu trắng nhìn thoáng qua thì thấy cũng bình thường, kích cỡ lớn chừng bàn tay người trông giống như đoá mẫu đơn.

Cũng không có lá cây, ở phía dưới rể cây có một tảng đá lớn, tảng đá đen xì toàn thân. Ở phía trên đóa hoa mầu trắng còn được hoà phối với vài vết màu đỏ kinh người, đỏ tươi như máu.

Nhìn qua khiến cho người ta cảm giác vài phần kinh tâm động phách - Tương Tư Đoạn Trường Hồng chính là thần phẩm chí bảo trong các loại tiên phẩm dược thảo của Đấu La đại lục.

“Tương Tư Đoạn Trường Hồng” Đế Thiên An nghe xong, nói : “ danh tự không tệ”

Có cả một câu chuyện liên quan tới loài hoa này.

Trong truyền thuyết xa xưa, rằng đã rừ rất lâu trước kia, có một thiếu niên, trời sinh bản tánh điềm đạm, tập trung toàn bộ tinh lực của hắn vào một khu vườn hoa bằng gỗ, khu vườn viên mãn tràn ngập các loài hoa với hàng vạn mầu sắc khác nhau.

Hắn bình thường hay ngắm hoa mà ngâm thơ, nâng chén mà thưởng nguyệt, chỉ cần một nhánh hồng tàn mà rơi rụng là hắn liền đau thương vô hạn, lệ mãi tuôn rơi, thu gom các cánh hoa lại mà đào đất mai táng.

Thường ngôn truyền rằng tình hắn yêu hoa đến đã khiến cho thiên địa cảm động, tiên hoa trên trời đã cảm động mà lén xuống phàm trần mà sống cùng hắn như vợ chồng gắn bó như cá với nước không lìa.

Ai ngờ rằng là mỹ cảnh không kéo dài, thiên thần phát hiện ra, liền rất là tức giận, cho rằng tiên phàm không xứng đôi, bèn ra lệnh đem Tiên Hoa tái hồi thần giới.

Thiếu niên nọ từ khi mất đi tình lữ, cả ngày thở ngắn, than dài, buồn bã u sầu mà sinh bệnh vì vậy mà khuôn viên sụp đổ, hoa cỏ rã rời.

Vườn hoa bỗng chốc trở thành một mảnh thê lương.

Một ngày bỗng có một vị lão già tóc trắng tới và nói cho hắn biết là cây hoa mẫu đơn mầu trắng trong hoa viên mà hắn yêu mến kia chính là hóa thân người vợ yêu dấu của hắn, chỉ cần đem hoa hủy đi thì hoa tiên sẽ mất đi tiên thể mà giáng hạ phàm trần cùng hắn kết thành vợ chồng nhưng ngàn vạn lần không thể hủy đi khí hoa. Nói xong liền hóa thành một trận gió nhẹ bay đi.

Thiếu niên đột nhiên tỉnh ngộ, thầm hối tiếc là chính mình đã đối xử lạnh nhạt với vườn hoa, liền bắt đầu chăm sóc vườn hoa trở lại, hắn mặc dù yêu mến ái thê, nhưng cũng không có nhẫn tâm đem hoa mẫu đơn đốt đi mà trái lại, lại càng trân trọng hơn.

Ngày đêm nhìn hoa mà lệ rơi ròng ròng, lệ khô tan nát cõi lòng, tương tư đoạn trường mà chết, lúc hắn lâm chung thì máu của hắn đã rơi trên cánh hoa, cái huyết tí mầu đỏ sẫm kia chính là tâm huyết của gã thiếu niên nọ.

Hoa vật phi phàm rất kén chọn chủ nhân, lúc hái cần thật tâm nghĩ tới tình nhân yêu mến, tình ý chân thành, phun một búng máu tươi vào cánh hoa, nếu như hơi có chần chừ thì ngay cả hộc máu mà chết, cũng đừng mơ tưởng gì đến việc hái xuống nữa.

Hoa sau khi gỡ xuống, chỉ cần ở bên cạnh chủ nhân thì sẽ vĩnh viễn không phai tàn. Hoa cắm trên đá Ô tuyệt nếu như mạnh mẽ mà dứt ra thì dược lực của tương tư đoạn trường hồng này cũng đồng dạng hoàn toàn biến mất.

Độc Cô Bác nhìn Đế Thiên An gật gù, rồi nói : “ lão phu sống đến giờ, mới biết cái gì là thiên tài trong thiên tài, còn có một tò mò, cậu rốt cuộc là Phong Hào Đấu La cấp mấy”

“ Phong Hào Đấu La cấp 99 ta muốn giết cũng không phải là không giết được” Đế Thiên An nói xong chậm rãi đi.

“Hô” Độc Cô Bác hít sâu một hơi, dù bị thủ đoạn của y chấn trụ biết y mạnh mẽ, nhưng nghe lời này hắn hô hấp cũng gấp gáp lên.

Phong Hào Đấu La cấp 99 chính là đỉnh cao của Kim Tự Tháp trên đại lục Đấu La, mà trong miệng người kia lại có thể giết, nói như vậy y thực lực cùng cấp hẳn còn trên hơn.

Cái trước không nói, cái sau, Độc Cô Bác biết rõ sau cấp 99 còn không phải là 100 ư, mà đến cấp độ này chính là “ thần”.

Đêm tối buông xuống, Lam Phách học viện.

Không chỉ cần qua ngày hôm nay thôi, Lam Phách học viện cũng không còn, mà đổi tên thành Sử Lai Khắc học viện.

Đây chính là viện trưởng Nhị Long của Lam Phách lên tiếng, ngay khi nhóm người Phất Lan Đức đi vào, sau khi gặp gỡ liền không do dự chuyển nhượng cho Phất Lan Đức, đồng thời trở thành phó viện trưởng của Sử Lai Khắc.

Cái thao tác này cũng làm cho các đạo sư của Lam Phách cũng như Sử Lai Khắc người đầu óc mê man lên. Bọn họ trong một ngày bị kích thích không chút nhẹ nào, nhưng nhanh lặn đi khi biết Nhị Long, Phất Lan Đức và Ngọc Tiểu Cương chính là Hoàng Kim Thiết Tam Giác vang danh một thời.

Lúc này, Đường Tam thủy chung đi theo phía sau Ngọc Tiểu Cương, cái gì cũng không có hỏi, chỉ lẳng lặng làm bạn với sư phụ mình. Hắn có thể cảm giác được, tâm tình của đại sư rất phức tạp.

Vào lúc này, lựa chọn để cho sư phụ một chút yên tĩnh so với việc gạn hỏi sự tình hẳn là tốt hơn rất nhiều.

Tiến vào trong rừng, nhiệt độ so với bên ngoài rõ rang là thấp hơn vài phần. Không khí nhẹ nhàng khiến cho Ngọc Tiểu Cương tinh thần rung lên, tựa hồ ngay cả tâm tình cũng trở nên thư thái vài phần.

Dừng chân, chuyển hướng nhìn về phía Đường Tam, nhàn nhạt nói: “Tiểu tam, người có phải là muốn hỏi, ta cùng với Nhị Long cuối cùng là có quan hệ như thế nào, tại sao lại phải giống như bây giờ, tại sao sao ta phải tránh nàng suốt 20 năm có phải không?”

Đường Tam gật đầu, hắn quả thật muốn biết vì sao viện trưởng của Lam Phách xuất hiện cùng với Phất Lan Đức và sư phụ mình từng là Hoàng Kim Thiết tam giác vang danh giới hồn sư, nhưng sư phụ lại muốn chạy trốn khỏi Nhị Long, trốn một lần 20 năm không gặp.

Đại sư thở dài một tiếng: “Ta nói cho ngươi nghe chuyện xưa vậy.”

“Hơn 20 năm trước, một gã thanh niên xuất than từ danh môn, bởi vì bản thân võ hồn sinh ra biến dị khác thường mà thay đổi, không có năng lực kế thừa võ hồn truyền thừa của bổn môn mà bị gia tộc sở viện bài xích.”

“Vì để chứng minh bản than mình, hắn khổ học và nghiên cứu thật sâu về phương diện hồn sư, mong có một ngày có thể bằng vào hiểu biết để cho thế nhân chấp nhận chình mình. Trong khi hắn ở bên ngoài, gặp một hồn sư trẻ tuổi cùng chí hướng, hai người quyết định cùng nhau đặt chân vào hồn sư giới.”

“Có một ngày, khi bọn họ liệp sát hồn thú tại một mảnh hồn thú sâm lâm thì gặp một cô gái xinh đẹp. Với tính cách hoạt bát sang sảng, cô gái rất nhanh thu hút sự chú ý của hai gã thanh niên. Ba người trở thành bạn tốt của nhau. Đội ngũ vốn chỉ có hai người giờ cũng gia tăng trở thành ba người.”

“Theo thời gian, hai gã thanh niên đều nảy sinh tình cảm với cô gái có vũ hồn hỏa long. Nhưng vì tình cảm huynh đệ, ai cũng không muốn để người khác nhận ra. Nhất là gã thanh niên, vì võ hồn bản thân biến dị mà không thể trở thành cường đại nên càng chôn chặt tình cảm tận sâu trong đáy lòng.”

“Bởi vì ba người trong lúc phối hợp mà ngẫu nhiên phát hiện chuyện ngoài ý muốn, có thể thi triển một loại võ hồn dung hợp kĩ cường đại. Bằng vào thực lực của bản thân, bọn họ dần dần khẳng định thanh danh của Hoàng Kim Thiết Tam Giác trong giới hồn sư.”

Nói đến đây, Ngọc Tiểu Cương thở dài một tiếng : “cảm tình là phải theo thời gian mà tích lũy. Che giấu càng sâu, đôi khi ngược lại càng làm tình cảm gia tăng mãnh liệt. Tuổi của ba người dần tăng lên, theo đó tình cảm càng sâu sắc.”

“Rốt cuộc có một ngày, người thanh niên thực lực không hề tầm thường không dằn được sự hành hạ của nội tâm, đem tình cảm nung nấu bấy lâu hướng tới cô gái thổ lộ. Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là: đối với bọn họ, cô gái vốn biết cả hai đều có tình cảm với chính mình. Nhưng lại sợ nói ra lựa chọn của mình sẽ khiến người kia bị tổn thương nên vẫn im lặng.”

“Lời thổ lộ của thanh niên đã khiến cô gái không thể trốn tránh được nữa. Cô gặp mặt cả hai người thanh niên và nói ra người mình thích chính là thanh niên có vũ hồn biến dị khiến thực lực thấp kém nhưng bằng vào nghị lực và cố gắng phi thường đã nắm được những tri thức và lí luận vô cùng to lớn.”

“Ngươi hẳn là đoán được, cô gái đó chính là Nhị Long, mà hai gã thanh niên chính là ta và Phất Lan Đức. Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ vẻ mặt Phất Lan Đức lúc ấy cực kì thất vọng, còn tim mình thì đập rất nhanh. Trong khoảnh khắc đó, ta đột nhiên cảm giác được một niềm hạnh phúc chưa từng có.”

“Nhưng ta và Nhị Long đều không muốn thương tổn Phất Lan Đức. Nhất thời, cả ba người đều trở nên trầm mặc. Sự việc cứ như vậy trôi qua được vài ngày, không khí ảm đạm và chán nản khiến ta có chút cảm giác hít thở không thông.Rốt cuộc, Phất Lan Đức đã chấp nhận. Vốn là người lớn tuổi nhất trong số chúng ta, hắn nói muốn ba chúng ta kết thành huynh muội, mà Nhị Long chính là đệ muội của hắn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK