Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại qua hai ngày.

Một cái trống vắng quan lộ.

Đường bên hai cái thân ảnh tại dưới sắc trời đêm dừng lại nghỉ ngơi.

Bếp lửa bập bùng đang thiêu nướng không ít xiên thịt nướng, tiếng mở cháy cùng hương thịt hòa quyện với hương rượu bay đi.

Bên bếp lửa là Thiên Trạch đang hưởng dụng thịt nướng cùng rượu ngon.

Cách một đoạn một mét là một cái nữ nhân ngồi một bên, bỗng nhiên bụng lại réo lên vài thanh âm bất nhã.

Mai Ngâm Tuyết xấu hổ muốn chết, muốn kiếm mặt chôn đi.

Nàng giống như Kinh Nghê lần mò theo tung tích của Đạo Thánh, cũng là vì muốn giết hắn rửa nhục.

Chỉ là lại lần nữa thất bại, và lại rơi vào tay hắn như bây giờ.

“Có muốn ăn không? Tuyết Tuyết” Thiên Trạch cười nói.

Mai Ngâm Tuyết nghe cái tên khốn kiếp kia còn gọi mình tên đáng thẹn kia, biết hắn trêu chọc mình tuyệt không nhận thua, quật cường nói : “ có chết ta cũng không ăn đồ ăn của ngươi, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi”

“ Tốt! nhớ lấy lời này, để xem nàng chống cự được bao lâu nữa” Thiên Trạch cười nói, tiếp tục hưởng thụ lấy thức ăn.

Mai Ngâm Tuyết vốn nội công thâm hậu nhịn ăn hai tuần một tháng cũng không vấn đề, tiếc là đánh qua một trận không còn khí lực nào cả, nàng quả thật đói bụng lắm rồi nhưng vì mặt mủi, tuyệt không khuất phục kẻ kia.

“ Nàng thật không muốn ăn ư? thật thơm, thật hương! Chậc chậc! rượu này cũng không phải bình thường đâu, nếu như nàng há miệng xin ta ta sẽ đồng ý” Thiên Trạch lại trêu đùa, đem thức ăn cùng rượu đến trước mặt Mai Ngâm Tuyết, đưa qua trước mặt nàng khiêu khích.

“ Mơ tưởng” Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng đáp lại.

Thiên Trạch tiếp tục ăn cùng khiêu khích.

Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng nói : “ sĩ có thể sát bất khả nhục, ngươi muốn ép ta tự sát”

“ Ta không giết nàng lẽ nào cũng là tội sao? Nàng vô lý quá đi, người đến giết ta là nàng đấy, ta chỉ trừng phạt nàng một chút để nàng khắc sâu giáo huấn, nếu còn tìm ta nữa ta sẽ trừng phạt thêm” Thiên Trạch nói

Mai Ngâm Tuyết nói : “ ta chết còn không sợ lẽ nào sợ mấy cái trừng phạt này, ngươi không giết ta thì ta cũng sẽ giết ngươi mà thôi”

Thiên Trạch đem tay đưa đến sờ một bên má : “ dung mạo xinh đẹp như vậy, lại đang độ tuổi xuân, nàng thật cam lòng chết ư? chúng ta cũng cộng ẩm vu sơn nhiều đêm, làm sao ta nở giết nàng chứ”

“ Phi!” Mai Ngâm Tuyết tức, thẹn phun một bãi nước miếng, đánh không lại có thể chết không thể nhục được.

Thiên Trạch mặt trầm lại, nói : “ nàng muốn chết”

“ Có bản lĩnh giết ta đi” Mai Ngâm Tuyết không chút nào sợ đáp lại.

Thiên Trạch vươn tay điểm lấy huyệt đạo cùng phong bế á huyệt, nói : “ nàng muốn chết ta không cho nàng chết, để nàng vì hành động này mà thật sâu nhận thức”

Nói xong hắn liền đem Mai Ngâm Tuyết trong đêm rời đi.

“ Hắn muốn làm gì?” Mai Ngâm Tuyết không thể cụ cựa cùng nói ra, đối với tương lai sắp tới ẩn ẩn có chút hoang mang.

Thiên Trạch trong đêm ngự kiếm mà đi, chừng hai mươi phút tìm được một cái tòa thành, không cần biết là thành gì là thế lực nào chiếm cứ lẫn thân phận lộ ra, lập tức cướp vào bên trong.

Rất nhanh Mai Ngâm Tuyết liền biết Thiên Trạch muốn làm gì, bởi tại trên không ngang dọc nàng thấy được hắn mang nàng đến một cái tòa lâu, từ bên trong truyền ra tiếng cười đùa, dù là đêm tối nhưng bóng người không ít.

“ Đồ khốn!” Mai Ngâm Tuyết trong đầu chửi ầm lên, giận giữ cùng bi phẫn sinh ra, nàng biết nơi này là nơi nào, là một cái chốn thanh lâu, hắn đem nàng đến đây mười phần là muốn để nàng chịu nhục.

Mai Ngâm Tuyết đôi mắt đỏ hồng, sát ý tỏa ra khiến cho nhiều cái khách nhân lẫn thanh lâu kỹ nữ run lẩy bẫy.

Chốn phong nguyệt này gọi Di Tình viện, là tòa thanh lâu nổi danh nhất nước Ngụy tại đất Quan Trung.

Rất nhiều nam tử yêu thích tìm đến chốn phong nguyệt này.

Mà tại Di Tình viện nổi danh nhất, tuyệt không ai qua Âu Dương Tình, hai năm nay vẫn chiếm vị hoa khôi, rất nhiều nam nhân đến đều muốn điểm danh.

Nghe nói Âu Dương Tình bản lãnh lớn nhất, chính là đối với người nào đều như thế.

Dù là hòa thượng, lão đạo, vẫn là đàn ông xấu xí, hoặc là ăn mày đi nữa, chỉ cần ngươi có tiền, nàng liền sẽ đem ngươi trở thành làm trên thế giới anh tuấn nhất người, nhiệt tình lấy lòng đãi ngộ.

Dung mạo của nàng không tính đẹp, trắng bóc gương mặt bên trên có hai cái dễ nhìn lúm đồng tiền, mái tóc như thác nước, một đôi mắt tràn đầy nhu tình mật ý, chỉ cần bị đôi mắt này trông thấy, chắc chắn sẽ có loại phơi phới cảm giác, phảng phất đã trở thành thiên hạ may mắn nhất nam nhân.

Âu Dương Tình nụ cười rất mê người, để cho người ta cảm thấy ở trên người nàng tiêu bao nhiêu bạc đều không oan uổng.

Mà thực tế Thiên Trạch càng rõ ràng.

Bởi hiện giờ Âu Dương Tình đang dùng cái nụ cười cùng thái độ thân thiết kia nhìn hắn, so với tình lang nhiều năm mới tụ lại cũng không khác gì là bao, càng không để ý đến bên cạnh hắn còn một cái nữ nhân.

“ Tiên sinh! Ngài là lần đầu đến chổ của Tình nhi sao?” Âu Dương Tình như chim sẽ nép vào người, một bộ phong tình quyến rũ, lại nói : “ ngài còn đêm theo thê thiếp à, thật là khiến Tình nhi bất ngờ”

Thiên Trạch trực tiếp nói : “ ngươi nếu đêm nay khiến ta vừa lòng, ta có thể đem ngươi thoát khỏi nơi này.”

Âu Dương Tình nụ cười lập tức lại biến thành loại kia nụ cười mê người, đem tay rót rượu rồi nói : “ tiên sinh là muốn chuộc Tình nhi ư?”

Ưa thích cũng là diễn, chán ghét cũng là diễn, nàng đang diễn một cái tham tiền hoa khôi, cuộc đời của nàng cũng là đang diễn trò. Mà tại cái chốn phong nguyệt đầy lời giả dối này, chỉ có đeo lên một tấm mặt nạ mới có thể sinh tồn tốt hơn được.

“Nàng không phải muốn chết ư? ta vốn tha cho nàng một mạng, cuối cùng lại muốn chọc giận ta, ta phải trừng phạt nàng thật nặng mới được”Thiên Trạch không nói mà đêm Mai Ngâm Tuyết y phục cởi xuống, nhìn đôi mắt tức giận cùng chứa đầy bi thương kia, lạnh lùng nói.

Mai Ngâm Tuyết ánh mắt đỏ bừng tràn ra nước mắt, vừa bi phẫn cho mình sắp đến chịu cảnh ô nhục mà không thể phản khàng, lại vừa giận vừa hận tên kia hơn, muốn đem y chém thành trăm ngàn mảnh.

“Tiên sinh, người thật là nóng vội nha! Đêm xuân còn dài, chi bằng để Tình nhi trợ hứng một chút” Âu Dương Tình trên mặt lại như cũ mang theo nụ cười ấm áp, nhưng trong lòng đã gấp cũng đối với kẻ trước khẩn trương.

Thanh lâu cho tới bây giờ cũng là tin tức linh thông chỗ, long xà hỗn tạp đều đến chổ này vui chơi, từ phú thương bình thường cho đến giang hồ.... đều có cả.

Âu Dương Tình nghe qua không ít Đạo Thánh, hôm nay đến liền nhận ra cái tên này, y phục hoa lệ mang theo binh khí bất mắt, một tấm mặt nạ vàng che kín. Ngoại hình bên ngoài quý khí vô cùng, lai lịch người này thần bí, võ công càng thần bí.

“ Không cần! nàng cũng thoát y đi” Thiên Trạch đem y phục mình thoát ra.

Mai Ngâm Tuyết đủ các cảm xúc ngổn ngang đan xen trong lòng.

Còn Âu Dương Tình cũng không khác, nàng cũng đang gấp, trong đầu suy tư dùng cái gì biện pháp lưu lại thân thể hay là cùng y một chổ vui sướng.

Không sai là bảo trụ lại xử nữ thân. Khó ai có thể nghĩ hoa khôi ở Di Tình viện vẫn là một cái thanh bạch cô nương.

Âu Dương Tình là một cái rất có thủ đoạn nữ nhân, từ trước đến nay tìm đến nàng nam nhân đều bị nàng đùa bỡn xoay quanh, cuối cùng khi trở ra cũng không chiếm được thân thể của nàng, cho dù là hạng xổ xàng hay là giang hồ đi nữa.

Nhưng đêm nay thì khác, Đạo Thánh là nàng khách nhân. Cái tên bá đạo hung hăn nhất trong giới trộm, cũng là kẻ sở hữu tài phú cùng võ lực mạnh mẽ nhất gần đây.

“ Dạ!” Âu Dương Tình khẽ cắn môi, trong ngắn ngủi quyết đoán, nàng đêm nay muốn ủy thân cho cái nam nhân này, nàng nhẹ thổi đi nến đèn.

Y phục cởi xuống, lỏa lồ thân hình hiện ra.

“ Kỳ thật cũng không tệ!” Âu Dương Tình mặt cũng đỏ lên khi thấy được y phục của y cởi xuống, u ám quang cảnh nàng thấy được hình thể cường tráng của y, quả thật cái vóc dáng này để nhiều cái nữ nhân tâm động, nàng nhìn cũng không khác gì.

Rất nhanh sau đó, trong gian phòng lại truyền lên từng tiếng đỏ mặt tía tai. Mà chốn phong nguyệt này, thanh âm này cũng không lấy gì lạ.

Một đêm xuân tình bắt đầu mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK