Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như nói Lý Tư trước đó chỉ là muốn phân hoá Nho Gia, như vậy giờ khắc này thì có hủy Diệt Nho gia ý nghĩ, hắn tuy tài hoa xuất chúng nhưng lòng dạ nhỏ hẹp.

Hàn Phi cái này một mực đặt ở Lý Tư người ở phía trên, khi xuất đạo Hàn Phi trở thành Hàn Vương cao cao tại thượng còn hắn chỉ là một văn thần của Doanh Chính.

Tuy không có xảy ra việc Hàn Phi đi sứ Tần rơi vào tay hắn độc thủ. Lý Tư hiện tại không hiểu rõ lẫn không minh bạch, hắn lấy thân phận bình dân leo lên Tướng quốc nước Tần. Hàn quốc cũng bị diệt vong dưới vó ngựa của đại Tần, hiện giờ công thành danh toại Tuân Tử vì cái gì còn đối hắn như vậy.

Lý Tư chấp niệm, ngoại trừ phát dương quang đại Pháp Gia bên ngoài, chính là chiến thắng Hàn Phi cái này địch nhân của mình. Giống như Cái Nhiếp và Vệ Trang hai người cũng đồng dạng là túc địch trời sinh.

Hai người cơ hồ là đồng thời đi vào Nho Gia, đồng thời hiện ra thiên phú, cũng cơ hồ là đồng thời từ bỏ Nho Gia chi đạo, chuyển tu Pháp gia, càng là đồng thời rời đi Tiểu Thánh Hiền Trang, đi vào thiên hạ.

Thế nhưng là từ bắt đầu đến cuối cùng, Hàn Phi một mực áp chế Lý Tư, vô luận là hình dạng, tài học, xuất sinh, Lý Tư chưa từng có thắng qua Hàn Phi.

Bất quá Hàn Phi xuất sinh đem Hàn Phi cho hại, sinh ra ở thất quốc nhỏ yếu nhất Hàn quốc, điều này cũng làm cho biểu thị Hàn Phi từ vừa mới bắt đầu cũng chưa có lựa chọn nào khác, chỉ có thể lựa chọn Hàn quốc, mà Lý Tư không giống nhau, cho nên hắn lựa chọn mạnh nhất đại Tần.

Đáng tiếc Tuân Tử một câu, để Lý Tư nhiều năm như vậy cố gắng hóa thành hư không, Lý Tư vì cái gì chấp niệm đánh bại Hàn Phi, trả không được liền là vì chứng minh mình mạnh hơn Hàn Phi, hướng ai chứng minh, ngoại trừ Tuân Tử, còn có thể là ai.

Đồng dạng là Pháp Gia, Hàn Phi cho dù chết, Tuân Tử đều thừa nhận cái này đệ tử, mà Lý Tư cái này đại Tần hoàng đế bệ hạ đời thứ nhất, lại bị trục xuất sư môn, cái này thật sự là một loại châm chọc.

Nếu như Hàn Phi là Nho Gia, Lý Tư bị trục xuất sư môn cũng sẽ không thái quá tại để ý, có thể nếu đồng dạng là Pháp Gia, lại có loại này khác nhau đãi ngộ, Lý Tư tâm lý khẳng định chịu không được.

"Khụ khụ." Sở Nam Công trùng điệp ho khan mấy tiếng, hắn đương nhiên nhìn ra được Lý Tư sở quẩn. Tu vị cao thâm đại hiền chi trí sống nhiều năm như vậy đã sớm nhìn hiểu nhân tình thế thái.

"Vị Tuân Khanh này thật to gan, đến thừa tướng đại nhân cũng không chịu nể mặt, thật là...." Công Tôn Linh lung ở một bên đổ dầu vào lửa nói.

Lý Tư cũng nhanh chóng tỉnh lại lập tức mở miệng nói: "Làm phiền, đa tạ."

Theo Lý Tư, cái này đồng tử lập tức xoay người lại tiến vào bên trong.

"Lý đại nhân, xin lượng thứ vị sư thúc của chúng tôi" Phục Niệm lập tức đối Lý Tư nói xin lỗi, Tuân Tử có thể cái gì đều mặc kệ, muốn nói cái gì, liền nói cái gì, thế nhưng là hắn cái này Nho Gia chưởng môn, lại không thể như thế tùy tâm sở dục, thân phận của Lý Tư, đã chú định không thể bị khinh thị.

"Xem ra ta tính khí của thầy vẫn chẳng thay đổi chút nào" Lý Tư cất lời hỏi han : "Dạo này ông ấy có khỏe không?"

"Tuân sư thúc,ngày thường vẫn vùi đầu vào thư tịch,không bước chân ra khỏi nhà, dù là tại hạ và sư đệ cũng đã lâu rồi chưa gặp ông ấy" Phục Niệm lập tức mở miệng nói.

Lý Tư gật đầu nhìn phía trước cảnh sắc lại nói : "Ta biết Tuân Khanh yêu thích vun đắp vườn tược, trong khu vườn này cây cỏ u nhã tựa như được chăm sóc hằng ngày”

"Tuân sư thúc niên kỷ đã cao, mấy năm nay chăm sóc vườn tược đã giao cho đệ tử chăm lo rồi" Phục Niệm bình tĩnh nói.

"A, là như thế này a." Lý Tư quay đầu nhìn chằm chằm Phục Niệm một chút.

Vừa rồi Lý Tư cùng Phục Niệm nói chuyện với nhau nhìn như bình thường, nhưng là trong đó sát cơ chập trùng, trong đó hung hiểm, có thể so với tuyệt đỉnh cao thủ so đấu.

Tuân Tử là lấy bế quan lý do không gặp Lý Tư, cho nên Lý Tư hỏi Tuân Tử thân thể, còn có chung quanh nơi này nghề làm vườn, nếu như Phục Niệm trả lời hơi có sai lệch, đã nói lên Tuân Tử không có ở bế quan, lừa gạt Lý Tư sai lầm, thế nhưng là rất nặng a.

Nếu không thấy Tuân Tử, Lý Tư bọn hắn đành phải quay trở về khi trước đại sảnh, nhan đường cùng Trương Lương lúc này rốt cuộc thở dài một hơi, vừa rồi nếu quả thật đánh nhau, có thể gặp phiền toái.

Có thể nhìn bên này Tề Lỗ Tam Kiệt đều ở, thế nhưng là Lý Tư bên kia, Sở Nam Công, Tinh Hồn, Công Tôn Linh Lung đều không phải là dễ trêu.

Đừng nhìn Công Tôn Linh lung bình thường xoay xoay làm dáng, võ công của nàng thế nhưng là tương đối cao, nếu đánh thật, Trương Lương không nhất định có thể thắng.

Chưa kể một bên Tinh Hồn có thể là hộ pháp pháp sư đế quốc đâu phải chuyện đùa, còn một bên nhân vật thần tiên Sở Nam Công đây.

Nhìn bề ngoài giống như một bộ già lọm khọm gió thổi một cái là ngã nhưng ba người cũng không bị vẻ bề ngoài đánh lừa. Có thể nói tổ ba người này mà Lý Tư mang đến chính là hố cha không thôi, vẻ ngoài cực kỳ lừa người đây.

Tinh Hồn giống như thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, Công Tôn Linh Lung một nữ tử béo mầm đõng đảnh, Sở Nam Công lão già ốm yếu.

Nhưng mà chiến lực của họ có thể nói là mạnh khủng khiếp, trong đó đáng sợ nhất chính là Sở Nam Công. Hắn ngoài cái danh vị đệ nhất hiền giả của Sở quốc ra còn che dấu một thân phận mà không ai biết được, Âm Dương Gia Nam Công tề danh với Đông Quân Diễm Phi.

Bên trong khuôn viên của Tuân Tử, một gian biệt viên thông thoáng có một nhóm người đang có mặt ở bên trong này, tụ tập lại với nhau.

Nếu Lý Tư có mặt ở nơi này có thể sẻ giật mình kinh ngạc không thôi, chính là người hắn muốn ghé thăm Tuân Tử Tuân Khanh của Nho Gia, mà một người nam tử khác chính là túc địch trời sinh của hắn Pháp Gia Hàn Phi.

“ Nhanh lên, nhanh lên, sắp hết giờ rồi” Hàn Vĩ gấp gáp lên tiếng thúc dục Tuân Khanh phía trước.

“A” Tuân Tử nhìn về đồng hồ cát sắp chảy xuống liền nói “ là phòng thứ nhất lửa cháy dử dội”

“ Hahaha” Hàn Vĩ cười lớn lên, sau đó vội che miệng mình, mà bên kia Hàn Phi cũng nhanh chóng vạch lên tờ giấy trắng một vạch, trên đó có kẻ hai một bên là Nhân Long Tam Hiệp bên còn lại là Tuân Khanh.

“ Không đúng ư?” Tuân Khanh cũng không có phản bác gì cả, trầm tư một lát thì vở lẻ ra được nói : “ ta lại thua rồi”

“ Là phòng thứ ba, có con hổ nào bị bỏ đói hai năm mà còn sống không chứ” Thiên Kỳ lên tiếng giải thích, sau đó chen đến bên cạnh Hàn Vĩ nói : “ Bây giờ đến lượt ta”

Thì ra không chỉ có Thiên Minh và Thiếu Vũ đến Nho Gia mà còn có cả Nhân Long Tam Hiệp cũng đến nơi này, mà người dẫn đường lại là Hàn Phi hắn cũng muốn đến thăm ân sư của mình.

Có thể nói khi mới gặp Tuân Tử cũng bất ngờ không thôi, đệ tử yêu còn sống trên đời làm cho hắn vui mừng, đồng thời cũng hiểu rỏ được mọi chuyện năm nào.Còn xuất hiện màn tỉ thí này chính là Nhân Long Tam Hiệp muốn khiêu chiến với đương đại Nho Học đại sư.

“ Đúng vậy, người bình thường vào căn phòng thứ nhất lửa cháy không sẻ bị hỏa diểm thiêu chết, phòng thứ hai một tên sát thủ võ công cao cường cũng chết, chỉ có phòng thứ ba là nhốt một con hổ đói hai năm, nếu tĩnh tâm suy nghĩ có thể nhìn ra nhưng lại bị thời gian sở khốn” Tuân Tử vuốt râu thầm nghĩ trong lòng, nhìn nữ hài phía trước liền đem tay hành lễ, hiện giờ hắn đã bị mấy câu đố mẹo của đám tiểu quỷ này đánh cho choáng váng lên.

Thiên Kỳ cũng học theo động tác Nho Gia, đưa hay tay về phía trước hai ngón tay cái thẳng lên, khóe miệng nhếch lên nói: “ Tuân Tử, con có ba đề mục, đề mục thứ nhất con gà có trước hay trứng gà có trước; đề mục thứ hai con gì sáng đi bằng bốn chân, trưa là hai chân, tối là ba chân; đề mục thứ ba là: vì sao khi thả đồ vật xuống nước một cân sắt lại chìm, một cân gỗ lại nổi”

“ Ngài có một canh giờ giải đáp nha” Xích Vũ đem chiếc đồng hồ cát lớn hơn xoay ngược lại, sau đó cười khúc khích với đồng bọn của mình, sau đó lấy ra một bộ cờ cá ngựa chơi lấy.

Hàn Phi nhìn ân sư lâm vào trầm tư xoắn xuýt lắc đầu không thôi, đối với ba đề mục này hắn đương nhiên là biết đây.Hắn cũng bị đám tiểu quỷ này đánh bại, nhất là trước kia khi đến Bách Việt hắn còn bị đám con lớn của Đế Thiên An cho trêu chọc không ít.

Trở lại với Tuân Tử lúc này trong đầu là một mảnh suy tư :“ con gà có trước mới có trứng gà, nhưng mà trứng gà lại nở ra con gà. Mưa bắt đầu từ đâu đây, con gì mà buổi sáng đi bốn chân trưa lại hai chân đến tối lại ba chân , sắt là vật nặng rơi xuống nước là chìm, gỗ nhẹ là nổi”

“ Khà khà, Thiên Kỳ ngươi một lúc ra ba đề mục như vậy, có khi nào ông ta ngốc luôn không” Xích Vũ đem con xúc xắc thả xuống, sau đó cầm trong tay quân cờ cá ngựa di chuyển.

“ Ai biết chứ, dù sao cũng không liên quan đến ta đây” Thiên Kỳ đáp trả tiếp nhận quân xúc xích gieo xuống, sau đó mắt sáng lên khi thấy con xúc xích như mong đợi, đem quân cờ của mình đá đi quân cờ chắn lấy phía trước.

“ A” Hàn Vĩ gương mặt thương tâm không thôi, sau đó lại lên tiếng nhìn Xích Vũ nhỏ giọng nói : “ Nghe nói hắn là đương thời Đại Nho đây còn nữa là sư phụ của phụ thân ngươi, không phải bị Nhân Long Tam Hiệp chúng ta đánh cho không một mảnh giáp”

“Lần này Nhân Long Tam Hiệp chúng ta phải ra oai phủ đầu” Xích Vũ một bên nhỏ giọng lên tiếng : “ Lăng Sương tỷ tỷ nói, lão già này rất tốt đùa”

Thời gian tiếp tục trôi đi giới hạn thời gian dành cho Tuân Tử cũng nhanh chóng trôi qua.
Tuân Tử lúc này thật sâu hoài nghi nhân sinh của mình, cho dù hắn kiến thức hơn người cũng bị ba tên tiểu quỷđánh cho liển xiển lấy, nhìn tờ giấy một bên hắn có chút im lặng,

Sau đó nhìn về phía ba đứa trẻ đang chơi quên cả trời đất lại nhìn qua Hàn Phi nói : “ hậu sinh khả úy, lão phu bội phục, ta nhận thua đây phiền tiểu hữu giải đáp”

Thiên Kỳ cũng nhanh chóng đi lại phía trước đối diện với Tuân Tử, đồng thời cũng giải thích đáp án cặn kẻ cho hắn, từng đề mục. Mất hơn mười phút giải thích thì nàng cũng giải đáp được đáp án của mình.

“Vòng tuần hoàn.... Nhiệt độ, bốc hơi, ngưng tụ vòng tuần hoàn của nước.... trọng lượng riêng của một chất.... diệu tai diệu tai” Tuân Tử tỉnh tâm suy ngẫm những lời giải thích của Thiên Kỳ, sau đó nhanh chóng chắp tay hành lễ với Thiên Kỳ, dù sao những kiến thức này cực kỳ cao thâm.

Hàn Phi một bên nâng chén rượu nhìn qua phương viên cửa trúc, việc Tuân Tử không để Lý Tư vào còn khí hắn một trận. Chính là bao che cho Hàn Phi hắn đây, chỉ cần Lý Tư biết được Hàn Phi còn sống nhất định sẽ là một hồi sóng gió. Thậm chí là tai ương với Nho Gia, có điều hắn cũng hiểu rõ lòng dạ người sư đệ của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK