Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thả ra hai tiễn, Thiên Trạch không có tiếp tục tấn công mà là khống chế Ngọc Long Tọa từ trên cao hạ xuống bên dưới, nhưng đến mặt đất ba mét liền dừng lại.

Ngay lập tức, đám võ quan trong triều nhảy đến bao vây.

Cự ly gần đám người thấy rõ được sự xa hoa lẫn uy nghiêm của Ngọc Long Tọa, có thể nói thiên hạ này tôn quý nhất chổ ngồi không ngoa, đồng thời cả hai người an tọa trên chân thật dung mạo cũng nhìn thấu.

Nam nữ đều như tiên đồng ngọc nữ, khí chất bất phàm một luồng vô danh áp lực đè nén lên lòng đám người.

“ Các hạ là ai? vì sao lại hành thích quân vương Bắc Ly!” Tiêu Nhược Phong lớn giọng tuyệt không sợ hãi, ngữ khí chất vấn nói, trên tay y lúc này đã lượm lên một thanh đoản kiếm của một tên cấm quân đã chết.

“ Thích sát ư? chủ nhân nhà ta hôm nay đến để tặng quà cùng mượn một thứ mà thôi” Diễm Linh Cơ yêu kiều nói.

“ Chủ nhân! Tặng quà! Mượn đồ!” Tiêu Nhược Phong đại não cấp tốc phân tích, thông qua lời nói hắn cũng nắm bắt được nhiều thứ, từ mối quan hệ của hai người cho đến mục đích của họ đến.

Nhưng mà thật như vậy ư? Tiêu Nhược Phong không cho rằng như vậy? Bởi ngoại hình của nam tử kia, dù chưa gặp qua nhưng hắn đã nghe đồn thổi về y, Thiên Cung mới hiện kia lại là một kẻ mà hắn cùng Bắc Ly không nguyện ý hy vọng nhất.

Nguồn cơn của 60 vạn quân Bắc Ly chết trận, Xích Mi Long Xà- Thiên Trạch.

“ Hủy điện các của quả nhân, chỉ là muốn mượn đồ ư? Thật cho rằng Bắc Ly không người” Tiêu Nhược Cẩn lúc này bình ổn thân thể, quân vương giận giữ nói.

Thiên Trạch khộng một chút để ý, đem chung ngọc rượu uống.

“ Xin hỏi tôn giá muốn tặng quà gì, muốn mượn đồ gì?” Tướng quốc Đổng Chúc một đời thăng trầm tư lịch sâu dày, mặc dù Ngọc Long Tọa cùng hai tiễn chi uy làm rung động lòng người, song lão thấy qua liền ổn định tâm tình, dù đã đoán ra thân phận nhưng lão không thể thừa nhận y là Việt Đế, cất lời dò xét cùng kéo dài thời gian.

“Chủ nhân nhà ta phí tâm tặng quà, lặn lội đường xa đến Thiên Khải hy vọng các ngươi sẽ ưa thích à” Diễm Linh Cơ kiều mị cất lời, phong tình vạn chủng.

Tiêu Nhược Phong tiếp lời : “ Xin mời nói rõ”

Chỉ thấy Thiên Trạch vung tay ra, như pháp thuật một dạng, một cái thủ cấp vươn vấn huyết tanh nồng vươn vấn, gần chục cái đầu rơi lăn lốc dưới mặt đất.

“ Trên đường đến đô thành, Bản Đế thuận tay giết 40 vạn quân của Trình Lạc Anh và 160 vạn quân Bắc Ly đóng trên thổ địa làm quà gặp mặt, không biết Tiêu Nhược Cẩn có thích hay không?” Thiên Trạch ngữ khí nhàn nhàt nói.

Mấy cái đầu cực kỳ quen thuộc với triều thần Bắc Ly, một trong đó là không lâu trước ở Bình Thanh điện nhận lệnh quân vương điều binh Lạc thành, thống soái 40 vạn quân nam chinh Bách Việt tướng quân Trình Lạc Anh.

Trình tướng quân thủ cấp ở đây, kết hợp với lời nói của Thiên Trạch, Lạc thành 40 vạn đại quân chỉ sợ bị y đồ lục.

Mà cả thảy mười bốn cái đầu khác kia chính là các đại tướng chiếm giữ các đạo cánh quân trên đất Bắc Ly, không phải là giả mà hoàn toàn là thật.

Nếu như vậy, thêm 200 vạn quân Bắc Ly mất đi, đây đã lên con số 260 vạn quân, đây đã là con số cực kỳ không nhỏ, cực kỳ chấn động ảnh hưởng đến Bắc Ly quốc lực.

“ Dường như bọn họ không thích, có lẽ là quà quá ít còn chưa đủ động tâm” Diễm Linh Cơ kiều mị nói.

“ Ra thế à! hay là giết thêm 140 vạn sinh mạng nữa gọp lại đủ 500 vạn, tin tưởng các ngươi sẽ hài lòng” Thiên Trạch một bộ vở lẽ ra nói.

Bắc Ly mặc dù có gần 790 vạn hùng binh nhưng binh lực phân tán, 260 vạn quân đã là một phần ba binh lực của Bắc Ly, nếu như tiếp tục bị thương vong xuống chính là tràng tai nạn với Bắc Ly, bởi các nước chung quanh sẽ bỏ qua được cơ hội hiếm có này ư?

“ Ngươi quá khinh cuồng ngạo mạn rồi!” Tiêu Nhược Cẩn đè lại lửa giận cùng sợ hãi, bước lên trước nói : “ giết Bắc Ly quân sĩ cùng trọng thần, thích sát quân vương, dù ngươi có vũ lực mạnh mẽ đi nữa nhưng đối mặt với một quốc chi lực, ngươi cho rằng có thể như trước”

“Bản Đế biết ngươi không tin tưởng, cho nên không phải đã đến tận đây chứng minh hay sao? ngươi yên tâm, Bản Đế nhất định sẽ khiến Thiên Khải so với Tân Trịnh và Cô Tô thêm náo nhiệt hơn”Thiên Trạch lạnh lùng nói, lại đem trường cung kéo lên một tiễn kéo lên.

“ Bệ hạ, mau di giá, nơi này nguy hiểm” Tuyết U Tuyền khẩn trương nói, hai tiễn kia quá đáng sợ dù hắn toàn thân công lực cũng không ngăn nổi.

Đám võ tướng thấy Thiên Trạch động tác, lập tức không nói một lời nhảy lên, xuất ra công lực muốn trước cầm tên ngông cuồng này xuống.

Bất quá khí bọn họ cướp đến, Thiên Trạch không có dời đi, nháy mắt tỏa ra thần lực trong người, một luồng kim quang bạo phát.

“ Bành!!”

Kim quang hình thành lồng cầu, đem toàn bộ võ tướng đánh đến chấn văng ra.

“ Ở trong này! Bản vương chơi đùa với đám nhãi nhép này một chút” Thiên Trạch dặn dò Diễm Linh Cơ sau đó phiêu bồng đi ra Ngọc Long Tọa.

Hắn vừa đi ra, Diệp Khiếu Ưng liền nhảy cướp đến, trên tay đôi đao lấy từ binh sĩ chết từ trên cao chém xuống.

Thiên Trạch chẳng buồn né tránh.

Diễm Linh Cơ không một chút để ý, cả người nằm dài trên Ngọc Long Tọa mắt phượng nhìn xuống bên dưới.

“ Đang!!”

Kim thiết chói tai vang lên, đôi đao của Diệp Khiếu Ưng bị Thiên Trạch một tay vung lên cản lại, đao kình từ người y không một chút ảnh hưởng đến hắn.

“ Sưu!! Sưu!”

Mười mấy cái võ tướng lập tức tranh thủ cơ hội này sử ra tuyệt học của mình, đao quang kiếm ảnh chưởng chỉ.... từng đạo mãnh liệt sát chiêu ép đến.

Thiên Trạch vẫn đứng im bất động chờ đợi.

“ Không ổn! Mau lui!” Tiêu Nhược Phong nhìn thấy khóe môi Thiên Trạch nhích lên độ cong, ẩn ẩn cảm thấy không đúng vội hô một tiếng.

“ Vù vù vù”

Từ cơ thể Thiên Trạch kim sắc chi khí không ngừng đổ ra, trăm thanh cổ đồng đại kiếm nháy mắt ngưng tụ, lao đến Tiêu Nhược Phong đám người.

“Đang! Đang! Đang”

Đinh tai nhứt óc kình khí vang lên, luyện khí đại kiếm bất ngờ tập kích, song đám người Tiêu Nhược Phong cũng không phải là kẻ bình thường, kịp thời phản giác mà vận khí chống đở.

Còn chưa có dừng lại, đại kiếm như vô cùng vô tận không ngừng hiện ra, không phải ở từ Thiên Trạch nữa mà là trên trời rơi xuống, khiến đám người Tiêu Nhược Phong thụ động né đở.

“ Có thể chết dưới Luyện Khí Thuật của ta ngươi cũng nên vinh hạnh” Thiên Trạch khống chế một thanh đại kiếm, bắn mạnh đến Tiêu Nhược Phong.

Tiêu Nhược Phong vung kiếm đánh bật đi các thanh kiếm rơi xuống mình, vừa ổn định được thân hình thấy được một thanh kiếm khác bắn đến, kiếm này khí thế so với những thanh kiếm kia còn mạnh, lập tức vận khí vung một kiếm.

Một kiếm này khác biệt với những kiếm trước, một kiếm này chỉ có hoàng tộc Tiêu thị mới có, một kiếm vừa ra cực nặng sát phạt chi khí tản phát.

Một kiếm này gọi Phá Phong.

Năm xưa Bắc Ly khai quốc hoàng đế Tiêu Nghị sáng chế rà Liệt Quốc kiếm pháp, là thế gian nặng sát phạt kiếm, kiếm pháp hết sức cương liệt. Kiếm pháp chia làm bốn chiêu lần lượt là :Tuyệt Sinh, Phá Phong, Kinh Long, Toái Thiên.

Nhưng mà không phải là thiên phú thật tốt không luyện được. Tiêu thị đời này trước chỉ có Tiêu Nhược Phong sẽ, thế hệ này chỉ có ngươi sẽ. Lang Gia Quân luyện đến Phá Phong cảnh.

“ Xuy xuy!”

Gió từ đâu tới?

Bởi vì gió bị kiếm xé ra!

Tiêu Nhược Phong trực tiếp thẳng vào Phá Phong, kiếm khí kiếm ý dày đặc sát phạt sở ra, song đồng thời cùng lúc thanh kiếm trên tay Tiêu Nhược Phong cũng gãy vụn, bởi nó không chịu nổi được một chiêu này.

“ Phanh!”

Luyện khí chi kiếm xé đi kiếm khí cùng kiếm thế của Phá Phong, thiểm điện lăng lệ đâm đến Tiêu Nhược Phong yết hầu.

Bất quá, Tiêu Nhược Phong không chết, Tề Thiên Trần đã xuất thủ ngăn cản, y đẩy ra một chưởng tạm ngăn.

Tiêu Nhược Phong tạm thời thoát hiểm.

“ Hừ” Thiên Trạch hừ nhẹ, lại động ý niệm, luyện khí kiếm bị Tề Thiên Trần đánh bay lại quỷ dị đổi hướng, thân kiếm cứng rắn lại cong mềm chuyển đầu, sau đó vẻ lên đường cong đâm đến Tiêu Nhược Phong.

Lần này không chỉ một thanh mà mười mấy thanh một lúc, bốn phương tám hướng mà đến Tiêu Nhược Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK