Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại gian phòng mà Lý Tịnh chuẩn bị cho mình, Cơ Xảo đã không nhẫn nại được, trực tiếp tẩy rửa đi, ở liên tiếp thay đổi ước chừng có bảy bồn nước ấm sau, Cơ Xảo mới cảm giác nghe không đến trên người xú vị.

Tắm rửa xong, thay quần áo mới, Cơ Xảo mới đi ra chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng là Lý Tịnh cũng đã ở trong thư phòng chờ đợi hắn.

Khi nhận được Cơ Xảo thảm cảnh, Lý Tịnh liền chạy nhanh đuổi tới nơi, rốt cuộc Cơ Xảo là vì hắn quặng mỏ mới bị như thế đại nạn, về tình về lý hắn đều hẳn là lại đây thăm một chút, nhìn xem Cơ Xảo tình huống.

Lý Tịnh sống đến hiện giờ chút tâm tư của Cơ Xảo hắn cũng nhìn thấu, việc Cơ Xảo chủ động nhận án tra bắt quái thú ăn thịt người là có nguyên do cả. Cũng là muốn tranh thủ hắn hảo cảm mà thôi, để cho bản thân mình nguyện ý dạy dỗ hắn.

Cơ Xảo thông qua Quỷ Mộc bức bách Lý Tịnh đi vào khuôn khổ, chứ không phải là Lý Tịnh nguyện dạy. Cho nên quá trình dạy có thật tâm truyền thụ hết hay không, làm sao Cơ Xảo có thể dám chắc được chứ.

Hắn muốn học được chân chính bản lĩnh, mà không phải bị Lý Tịnh tùy tiện dạy một ít hoặc tìm lý do đuổi khéo đi, giải quyết ăn thịt quái người chính là đánh tốt quan hệ với Lý Tịnh.

Trò chuyện một hồi, Cơ Xảo cũng khéo léo đề cập đến vấn đề Luyện Khí Thuật với Lý Tịnh, muốn từ hắn học được bản lãnh sau đó bắt lấy quái ăn thịt người, lập lại an bình cho hầm mỏ Bắc Sơn.

Với việc này Lý Tịnh cũng gật đầu đồng ý, dù sau hắn đả nhận lời dạy dỗ, cộng thêm Cơ Xảo là vì chuyện hầm mỏ mới bị tiểu tử Vũ Canh thiết kế hố, liền trong đêm truyền nghề cho y.

“ Phừng! phừng phừng”

Trước ngực Lý Tịnh giữa lòng hai bàn tay, khí thoát ly ra ngoài hình thành một cơn lốc nhỏ cố định xoay chuyển theo quỹ đạo nhất định, rồi cho đến khi Lý Tịnh buông tay thì luồng xoáy khí chậm rãi tiêu tán.

“ Thấy được chưa?” Lý Tịnh hỏi

Quỳ ngồi cách Lý Tịnh không xa, Cơ Xảo đôi mắt nhìn chăm chú gật đầu : “ ukm”

Lý Tịnh lại nói : “ cái gọi là khí. Đạo luyện khí chính là khống chế cái vô hình khiến cho nó thành hình. Tùy theo tố chất của mỗi người luyện khí, khí được ngưng tụ thành nhiều hình dạng khác nhau, có thể là kiếm khí cũng có thể là đao khí. Nếu luyện đến đăng phong tạo cực, thì luyện khí cũng có thể giống hệt với vật thể thật.”

Cơ Xảo đợi Lý Tịnh nói xong, tiếp lời : “ con có nghe nghĩa phụ nói qua, nhưng bí ẩn bên trong nghĩa phụ cũng không biết”

Lý Tịnh không quá ngạc nhiên, đáp : “ ư! Thần tộc sinh ra đả có sức mạnh to lớn thì không cần phải nghiên cứu thuật luyện khí của con người.”

Lý Tịnh lại nói tiếp : “ Sự thật là luyện khí người đạt đến cao phong thì có thể đối địch được với “thần công”, nhưng rất là ít. Vì người tu luyện phải có tâm nhãn có thể nhìn thấy được những thứ người kế bên không thể nhìn thấy, nhưng khi thì ở đâu cũng có.... hoàng tử điện hạ có được tố chất này không, thì phải từ từ mà quan sát luyện tập mới biết được”

“ Xin sư phụ chỉ giáo” Cơ Xảo lên tiếng.

Lý Tịnh nói : “ha ha! đừng có gấp! Con sẽ ở đây một thời gian mà ! ta đả gặp qua phụ hoàng con mấy lần. Trong lòng rất tôn kính ông ta, cho nên ta sẽ dạy dỗ con hết sức có thể, yên tâm”

“ Đồ nhi xin cảm tạ sư phụ” Cơ Xảo vui mừng đáp lại.

Lý Tịnh gật đầu gương mặt tươi cười nhưng trong lòng lại sầu lo.

Dù sau hắn còn giấu diếm một chuyện, đó là sự tồn tại của một vị ở dưới lòng đất sâu bên dưới. Chuyện này hắn không có bẩm báo cho Thần Tộc, một khi sự tình vở lở ra cũng không biết là họa hay phúc.

Bởi hắn từng thấy Phục Hy xuất hiện cùng những người kia, làm tay sai cho Thần Tộc cho nên Lý Tịnh cũng rõ vài chuyện, chẳng hạn như trong mắt Thần tộc những kẻ gọi là Đọa Lạc chịu Thần tộc truy sát, mà Phục Hy là một trong những người đó.

Nhận dạy Cơ Xảo cũng là một trong những đường lui để lại của hắn sau này, nếu tình huống xấu nhất, hắn có thể thông qua Cơ Xảo bảo lưu cho mình và Na Tra một đường.

Cùng thời gian, Địa Cung bên dưới.

“ Ha ha ha!” Vũ Canh tràn đầy sảng khoái cất tiếng cười vang, rồi nói : “ tên rắm thối Cơ Xảo đó vẻ mặt thật đặc sắc, hẳn là rất thích món quà của ta tặng cho”

Trêu chọc Cơ Xảo xong xuôi, Vũ Canh một mạch chạy xuống địa cung bên dưới tụ tập cùng đám bạn mình bên dưới mà chém gió, kể lại đặc sắc phút giây.

“ Ngươi cũng thật độc! cho hắn nguyên một cái thùng phân” A Kim cười hắc hắc, một tay tán dương khen.

Khương Thượng cũng vui vẻ khi nghe được, rồi cất lời : “ nhưng ngươi cũng chọc hắn rồi, chỉ e sau việc này hắn càng muốn truy bắt chân tướng. Tốt nhất thời gian này nên dừng đưa người đi”

Lưu Si nói : “ sợ cái gì chứ! mấy năm qua chúng ta học cũng được không ít bản lãnh, bằng thân thủ chúng ta hiện giờ giải quyết bọn họ dễ dàng mà thôi”

Khương Thượng tiếp lời : “ ta là sợ các ngươi gây ra động tĩnh, dẫn đến nơi này lộ ra thì không hay đâu?”

Vũ Canh cười nói : “ yên tâm đi!”

A Kim nói : “ nếu bọn họ dám đến, liền có đi không về rồi! Đế Thiên An đại ca mà giận lên Quỷ Mộc đại thần gì đó cũng bị giết thôi”

A Thạch im lặng một bên nói : “ ta thấy hay là đứng nháo chuyện lớn thì hơn”

“ Ta thấy A Thạch nói không sai!” Khương Thượng gật đầu, nghiêm nghị nói : “ hôm nay ngươi vì sảng khoái nhất thời làm cho Cơ Xảo ghi hận. Chúng ta có thể sinh sống thuận lợi ở đây là nhờ Đế Thiên An đại ca, nếu sự việc vở lỡ ảnh hưởng đến việc chữa thương của y thì không tốt. Chưa kể còn có Na Tra và Lý Tịnh đại nhân”

Vũ Canh nghe xong trầm ngâm lấy, những lời của Khương Thượng nói chẳng sai.

Khương Thượng nói tiếp : “ Đại ca có ân với chúng ta, chưa từng xem chúng ta là nô lệ thấp hèn, tuy trong mắt đại ca quan tâm chỉ có Bạch Thái, nhưng chúng ta có thể hưởng dụng rất nhiều đồ tốt lẫn học được nhiều thứ là do Đế Thiên An đại ca cấp cho cả. Ngươi nếu muốn tiếp tục việc của ngươi, tốt nhất đừng dẫn lửa đến nơi này!”

A Thạch im lặng trong suốt cuộc trò chuyện, gãi đầu tiếp lời : “ ta có thể trợ giúp cho ngươi, nhưng Khương Thượng nói đúng, chúng ta nợ ân của Đế Thiên An đại ca!”

“ Ta đã biết!” Vũ Canh trầm mặc gật đầu, rồi nói : “ xem ra đêm nay ta không nên trêu chọc cái tên kia”

A Kim nói : “ ngươi nếu không trêu chọc hắn, đợi hắn học xong thuật Luyện Khí rời đi, thì chúng ta vẫn an ổn ở nơi này có thể đưa thêm nhiều người thoát đi. Hiện giờ ngươi muốn đưa kẻ khác đi, cần phải cẩn thận”

Cái hang mà Vũ Canh đào không chỉ có mỗi hắn, còn có công sức của những kẻ ở bên cạnh này phụ giúp vào.Trải qua 4 năm thời gian, chung đụng dưới địa cung quan hệ của cả bọn cũng tốt rất nhiều, cùng chung một hoàn cảnh cho nên cả bọn trở thành bằng hữu, tin cậy lẫn nhau.

Ngày hôm sau, Triều Ca ngoại thành.

Nguyên bản trong sáng không trung đột nhiên âm trầm xuống dưới, nồng đậm mây đen nhanh chóng từ bốn phía hội tụ mà đến, chỉ chốc lát sau liền che lấp khắp không trung, nghe trên bầu trời nổ vang tiếng sấm.

“Vừa rồi không phải còn không thấy mây đen sao?”

“ Thời tiết quỷ quái gì vậy?

“Đột nhiên liền mưa rồi!”

“Nhanh kiếm chổ núp mưa thôi! Triều Ca cũng sắp đến rồi nếu nhiễm mưa không khéo bị cảm mất! ta không muốn bị bệnh khi gặp lại người nhà đâu”

Một nhóm bốn người nhìn sắc trời biến hóa trên cao mà to nhỏ bàn tán, hiện thực trời sắp đổ mưa bọn họ cần thiết phải nhanh một chút tìm được một cái tránh mưa địa phương mới được.

Đoàn người vội vàng nhanh hơn tốc độ, chuẩn bị mau chóng thoát ly khu rừng, sáu người tuổi tác chênh nhau, già nhất tầm năm mươi trẻ thì mười bảy mười tám, điểm chung đó là ở vai bọn họ có một cái vết cháy bỏng văn tự.

Là dấu hiệu nô lệ đặc trưng ở Bắc Sơn hầm mỏ, những kẻ này được Vũ Canh chọn lọc, thông qua bí đạo của Vũ Canh đào ra ngoài mà chạy thoát khỏi ngục tù Bắc Sơn.

“Ào ào ào!!”

Không quá vài phút, liền từ trên bầu trời mây đen từng giọt mưa nặng hạt không ngừng trút xuống dưới, hơn nữa còn có càng ngày càng nghiêm trọng tư thế.

Mưa càng lúc càng lớn, mà bốn người một mạch chạy nấp dưới các tán cây che nấp, cũng nhiễm một ít nước mưa. Tầm mười phút cả nhóm người đả tìm được một cái tiểu sơn cốc mà trú ẩn.

Bởi vì cơn mưa lại bên người đều là san sát cây cối, cho nên sáu người đều không rõ ràng nhìn đến phía trước cảnh tượng, nhưng sơn cốc hoang vắng không một bóng người, thế nhưng có một bóng người chậm rãi đi tới.

“Chờ đã, hình như có người!”

“Đã xảy ra cái gì?”

“Phía trước giống như có người”

“ Cái gì! lẻ nào là võ sĩ đuổi đến ư!”

Nơi này chính là tới gần Bắc Sơn quặng mỏ rừng rậm, rời xa thành trì, có thể nói cơ hồ không có khả năng sẽ có người trải qua nơi này được, phía trước lại có người khiến cho sáu người nghi thần nghi quỷ, tâm lý ai cũng khẩn trương.

Có tật giật mình, bọn họ thân là nô lệ chạy trốn chính là tội chết, cho nên bọn họ tâm lý lo sợ là chuyện hiển nhiên.

Nhưng khi quan sát thấy được chỉ có một thân ảnh liền để cho bọn họ thở phào một hơi nhẹ nhỏm.

Sơn cốc bên trong.

Có một đầu tóc ngắn lạnh lùng thiếu niên, phía sau lưng cõng một thanh quái dị trường kiếm, đôi tay thượng lại mơ hồ lóe lên điện quang.

Kẻ này không ai khác chính là Lôi Bộ đại thần Truy Nhật.

Truy Nhật cất bước lạnh lùng đi qua đám phàm nhân, mà đám người kia ai nấy cũng mang theo tâm lý khẩn trương đi qua.

Truy Nhật cất bước đi qua đám người đột ngột dừng chân, mày nhíu lại, giữa lúc đám người kia thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng : “ đợi đã”

Một đạo thanh lãnh thanh âm truyền đến, nghe được thanh âm đám người tức khắc cứng lại, hô hấp có phần tăng nhanh.

Có sự can thiệp của Đế Thiên An nguyên tác đả bị ảnh hưởng, vốn A Thạch; Bạch Thái; Khương Thượng thông qua bí đào mà rời khỏi Bắc Sơn hầm mỏ, để rồi đụng gặp Truy Nhật tại sơn cốc, nhưng giờ đây bọn họ vẫn yên ổn ở Bắc Sơn hầm mỏ.

Thay vào đó là một nhóm bốn người thay vào vị trí của họ, vốn Truy Nhật cảm ứng được hơi thở Thần tộc mà Vũ Canh lưu lại trên người Bạch Thái mà nghi ngờ, còn bây giờ cả bốn người đều không có chút xíu nào dị dạng, nhưng vì tâm lí khẩn trương lo sợ dẫn đến Truy Nhật có chút hiếu kỳ gọi lại đám người này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK