Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại Bách Việt nội loạn phát sinh trước đó, Đế Thiên An đem đất phong giàu có Thiên Hạ Vô Song Thành ngắn ngủi quật khởi. Tài trí của hắn cũng để cho không ít người kiêng kỵ, nhất là thái tử Thiên Trạch ổn thỏa ngôi vị này.

Việc Đế Thiên An phát thiệp mời hậu duệ của chư vị công tử lẫn vương tôn đến Thiên Hạ Vô Song Thành, ẩn ý phía sau là gì? Có phải là lôi kéo quan hệ hay không? Muốn thông qua hài tử truyền lấy tin tức?

Lúc đó Thiên Trạch thái tử chi vị ổn định, xử lý sự vụ ổn thỏa, mặc dù tài trí so với thập công tử không bằng nhưng y ở ngôi chính thống. Con trưởng chi vị tương lai là Bách Việt chi vương, cho nên lời mời của Đế Thiên An rất nhiều bị bỏ qua.

Tuy nhiên cũng có một số ít vương thất nhận lời mời, tuy nhiên người đến đều là không được xem trọng hài tử, mẫu thân xuất thân thấp hèn hoặc không được sủng ái.
Song không ai nghĩ đến, chỉ mấy tháng sau đó nội loạn Bách Việt bùng nổ như hồng thủy vở đê. Sau đó Hàn Sở liên quân đánh vào Bách Việt, không có ai nghĩ đến những hài tử không được xem trọng lại thoát qua một hồi gió tanh mưa máu, còn lại đều cùng với đô thành chết trận.

Kinh Vân là một trong những hoàng thất Bách Việt may mắn đó, luận vai vế giống như Mộng Dao gọi hắn một tiếng Thập ca, là hậu duệ của ngủ đệ Việt vương Minh Hầu, tại đô thành Bách Việt lại cùng với Mộng Dao và Mị Thu hỗn lăn lộn một thời gian, xông ra ba người danh vọng.

“ Đơn đấu! Được thôi! Hôm nay ta rất rảnh có muốn luận bàn một chút không?” Đế Thiên An tươi cười, đem hai tai quyền đầu bóp nhẹ, răng rắc khớp xương vang lên.

“ Phụ vương! Giết gà cần gì dao mổ trâu! Để con ứng chiến cho” trưởng nam Nhất Nam chủ động xin giết giặc.

“ Đánh còn không lại đệ còn muốn đấu! Tránh ra đi! Để đệ lên trận!” Hỏa Lân lên tiếng.

Long Vũ cũng phụ họa vào : “ để muội! lần trước muội bị thúc ấy lừa, hôm nay giải quyết luôn đi”

“ Là muội mới đúng! Kinh Vân thúc! Đến có bản lĩnh cùng con đấu một ván cờ” Diễm Phượng tuyệt không thua anh chị mình, xin góp vào : “ để muội rửa sạch sỉ nhục”

“ Bọn nhóc con!” Kinh Vân bị khí, cái đám nhóc con này đúng là không xem hắn vào mắt mà, mấy lần trước hắn đều nhường cho cái đám tiểu bất điểm này, không nghĩ đến cái đám này muốn đem hắn làm đá mài chân à.

“ Lấn người quá đáng! Mấy lần trước là thúc đây nhường đám bé con các ngươi! Ta không trổ tài bọn nhóc các ngươi xem ta dể ăn rồi!” Kinh Vân quyết lần này ăn thua đủ với cái đám cháu này : “ được! hôm nay ta cho các ngươi biết thế nào là Vân thúc uy vũ, đánh cho các ngươi khóc sướt mướt”

Mấy cái hài tử nghe được mà càng khí, chiến ý sôi sục hơn.

“ Phốc xuy!” Biểu hiện của Kinh Vân cùng đám công tử công chúa khiến cho thiếu nữ ở phía sau Kinh Vân phá lệ cười lên, nhưng ngay sau đó biết mình thất lễ, ngượng ngùng cuối đầu xuống.

“Hiếm lắm Vân thúc các con mới dẫn bằng hữu đến, bọn các con cũng phải chừa chút mặt mủi chứ!” Đế Thiên An từ sớm đã chú ý đến nữ tử đi cùng Kinh Vân vào đây, tuy từ thế giới khác trở về nhưng thông qua phân thân truyền tải ký ức, mọi chuyện lớn nhỏ tại đô thành lẫn thế giới này hắn đều rõ cả.

“ Vân ca! vị bằng hữu của ngươi thật xinh đẹp à! Không phải là Cướp từ chổ nào đến đó chứ?” Mộng Dao tiếu ý cất lời, có một cái chị dâu nắm giữ tình báo nàng hiển nhiên biết chuyện xấu của Kinh Vân.

Trong đám hoàng thất sót lại, Kinh Vân tính cách để Mộng Dao ưa thích. Niên kỷ hắn lớn hơn nàng bốn tuổi, nhưng khi chung đụng lại rất hợp. Cho đến khi Mị Thu tìm được yêu thương người, Kinh Vân cũng tham dự vào triều chính mà ít gặp gở.

“ Khục khục!” Kinh Vân ho khan lên, hiển nhiên hắn nghe được Mộng Dao cố ý nhấn mạnh từ Cướp, cất lời : “ cái gì cướp chứ! Đây là bằng hữu ta gặp được tại Cối Kê!”

Hồ Mỹ Nhân đám người tin hắn mới lạ, có điều trở ngại mặt mủi cô nương kia bọn họ cũng không có bóc trần mà thôi, chỉ ồ lên một tiếng nhỏ.

“ Dân nữ Vân Chi tham kiến Thánh Vương! Tham kiến vương hậu! các vị vương phi cùng hoàng tử công chúa!” Vân Chi bình ổn lại tâm tình của mình, cúi đầu hợp tay thi lễ đám người.

“ Không cần đa lễ! hôm nay không có Thánh Vương chẳng có vương phi vương hậu gì cả, chỉ là người một nhà tề tụ thôi!” Đế Thiên An cười nói : “ Kinh Vân mắt cao hơn đầu, có thể đem hắn thu phục ngoan ngoãn như vậy, đệ muội này ta nhận”

Vân Chi cảm xúc vừa mới đè nén xuống như hồng thủy vở đê, mặt đỏ như táo chín, nhất là ríu rít bên tai nghị luận của công tử công chúa khiến nàng xấu hổ hơn. Bây giờ nàng hối hận ngày hôm nay đi cùng với Kinh Vân đến nơi này.

“ Thập ca! gì mà thu phục chứ! Là ta nhường nàng ấy” Kinh Vân mặt cũng đỏ lên, hướng về đám nhóc kia đang ồn ào : “ tiểu hài tử mù cái gì nói bậy!”

“ Xì!” đám hài tử nhẹ bỉu môi xem thường.

Mộng Dao cười nói : “ chống chế cho ai xem. Chuyện của Vân ca chúng ta đều biết cả rồi, ta đáng tính viết thoại bản đây”

“ Mộng Dao nói không sai à! Bách Việt Tam Kiệt một trong nhận lệnh đến Cối Kê trị chính, trên đường gặp gỡ ý trung nhân. Vương thất công tử cùng với thôn dã cô nương tu thành chính quả, thoại bản một khi ra nhất định được trong thành đón nhận” Hồ Mỹ Nhân đều giọng nói, con mắt tươi cười nhìn Kinh Vân.

Đối với không lâu trước cái tên tiểu tử này có gan trêu chọc nàng một câu, nàng không đáp lễ đúng là không phải mà. Vừa hay Mộng Dao đưa ra chủ ý, nàng cũng hợp thêm chút dầu cho thêm tí lửa.

Diễm Linh Cơ cũng góp thêm tí dầu : “ Chuyện này giao cho Mộng Dao đi! Nhưng mà ta không tin tưởng lắm muội ấy tay nghề, Tú Nương tỷ giúp một hai, cần phải minh xác thông tin à, có như vậy thoại bản mới lay động lòng người được”

Kinh Vân bây giờ hối hận khi mở miệng trêu chọc hai đại tỷ phía trước, thương tâm khổ sở mà nói : “ Linh Cơ tỷ, Tú Nương tỷ, Mỹ Nhân tỷ xin ba vị giơ cao đánh khẽ.”

“ Phốc xuy!” Lần này không ít tiếng cười vang lên, bầu không khí phá lệ hài hòa vui tươi

Đế Thiên An ầm ừ một tiếng, rồi nói : “ nếu không phải chúng ta tình cờ đụng phải đệ, chỉ e đệ muội không biết bao giờ mới gặp đấy.”

Ánh mắt rơi vào cái xinh đẹp cùng anh khí cô gái hài lòng, chuyện của hai người hắn từ Tú Nương biết rõ. Trước đây xem qua một vài cẩu huyết ngôn tình, không nghĩ đến hôm nay lại đụng phải.

Kinh Vân là vương thất thân phận, nhận mệnh của phân thân hắn điều đến Cối Kê quản lý. Tại quản hạt địa phương phát hiện ra có một chi sơn tặc trong địa bàn, hắn từ nhỏ lớn lên tại đô thành Bách Việt, dưới bồi dưỡng của Đế Thiên An tâm cao khí ngạo nào đem cái chi sơn tặc này vào mắt.

Thế là mang theo quân đội của mình đến chiêu hàng, nếu hàng không được chính dùng đại pháo công hãm. Song khi mang quân đến lại đụng phải Vân Chi đón đường, lấy nữ tử chi thân đơn độc cùng hắn đàm phán, dưới khích kế tướng cùng hắn so tài một phen.

Cứ tướng ăn chắc ai nghĩ đến lại bị Vân Chi dùng mê hương ám thủ đánh bại, nguyện đánh cược Kinh Vân không muốn cũng thực thi ước định trước đó. Hắn hậm hực nhận lời Vân Chi lên trại, trở thành nô bộc cho nàng mấy ngày cơm nước giặt giũ…

Giữa hai người ma sát qua lại không ít, cuối cùng lại thắt cùng một chổ. Mà sơn tặc đã sớm thức thời quy hàng, và được Kinh Vân ổn thỏa sắp xếp cùng hổ trợ cho đám người tẩy trắng, làm ăn chính quy.

“ Thập ca! Thiên Võng của Tú Nương tỷ đến chuyện nhỏ của đệ còn biết. Đệ không tin mọi người không biết đệ ở chổ này. Thập ca! đệ không nghĩ ca vì hồng nhan tiếng cười lại đem đệ bêu xấu. Đúng là hôn quân! Rét lạnh thần đệ tâm”

Đổi lại quốc gia khác Kinh Vân nào dám nói mấy lời kia, nhưng mà nhiều năm tại đô thành Bách Việt hắn đối với Đế Thiên An rất giải. Mấy lời này hắn không một chút sợ nào, thoải mái mà nói ra.

Không có giận giữ, cũng chẳng có sinh khí, ngược lại đám hồng nhan bên cạnh Đế Thiên An còn phá lệ cười thêm một ít.

“ Chớ tự mình đa tình! Hôm nay ta dẫn mấy chị dâu mới của ngươi đi dạo! Chuyện xấu của đệ còn ít ư? Ta đẩy đệ đến Cối Kê để đô thành yên ổn đi tai họa chổ khác. Không nghĩ đến chỉ được mấy tháng là chạy về.” Đế Thiên An một bộ ghét bỏ nói

Kinh Vân thâm thụ đã kích, loạng choạng lùi về sau thêm vài bước, bày ra một bộ thương tâm khổ sở, hành động của hắn càng làm cho đám người cười lớn.

“ Đừng làm trò! Ta còn không biết đệ ư! Gọi đệ đến là tiện thể xem một chút đệ muội, Minh Châu có nhận ra cô nương này không?” Đế Thiên An quay sang Hồ Oánh hỏi.

“ Hả?” Kinh Vân nghe xong giật mình, hắn không rỏ còn có chuyện này : “ Oánh tỷ cùng với Vân Chi nhận biết ư?”

Tú Nương cười nói : “ muội ấy đến đô thành học tập nhiều năm, tính ra là một cái Quốc Tử Giám học sinh à”

Khi Kinh Vân thất thủ nàng liền chú ý đến Vân Chi, qua rà soát lại bất ngờ phát hiện ra được đệ muội này lại là Quốc Tử Giám học sinh.

Minh Châu nhẹ lắc đầu, nàng quả thật không nhớ đến đã gặp qua Vân Chi, dù sao Quốc Tử Giám chiêu học sinh quá nhiều.

Vân Chi uyển chuyển lên tiếng : “ Bệ hạ mở Quốc Tử Giám, nữ tử có thể tự do đến dự học! Vân Chi nghe được tin nên muốn đến nơi này học tập! Nhờ tích lũy kiến thức quý báu ở đây khiến cho cuộc sống tại trại trên trôi qua tốt. Lúc đó thân phận Vân Chi không tốt, cho nên không dám khai thật”

Năm xưa Việt vương Vô Cương chết trận, Việt quốc sụp đổ và bị Sở quốc thôn tính, không ít Việt dân ly tán trong chiến loạn, có người chạy nạn qua nước khác, có người tìm kiếm mảnh đất an lành sinh sống, hoặc chấp nhận làm dân của Sở quốc.

Hay giống như Vân Chi người lên núi làm sơn tặc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK