Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạt Phong Hàn như quả bóng bị đá văng, dưới Luyện Khí Chi Kiếm ép đến bị đánh văng lùi.

Luyện Khí Chi Kiếm cắm quanh người hắn, đem hắn vây nhốt.

“ Đây.... là kiếm pháp gì?” Bạt Phong Hàn không để ý thương tích lẫn chiến bại, ánh mắt hắn lay động khi thấy được loại kiếm pháp của kẻ kia sở ra.

“ Luyện Khí Chi Kiếm” Thiên Trạch đưa tay ra quơ nhẹ, toàn bộ Luyện Khí Chi Kiếm như sương khói tan biến, sau đó hội tụ vào tay hắn.

“ Luyện Khí Chi Kiếm” Bạt Phong Hàn, Phó Quân Du niệm lại, ánh mắt rung động.

Thiên Trạch nói : “ bại dưới ta không là gì cả, cho dù là Thiên Nhân cũng phải chết, ngươi còn quá yếu.”

Bạt Phong Hàn nghe được lòng xao động, hắn yếu ư? hắn thật yếu ư? chặng đường đến Bắc Ly hắn chiến qua không ít cao thủ, đến cả Thiên Nhân cảnh cao thủ của Đột Quyết là Tất Huyền muốn giết hắn còn không được.

Nhưng hiện giờ bị người trước mắt đả bại, hơn nữa còn chịu không nổi một kích để lòng hắn tự tin trước đây phá vở.

“ Thiên Nhân cũng chết, ngươi lẽ nào đạt đến cảnh giới đó” Phó Quân Du nhìn Bạt Phong Hàn bị đánh bại, từ thất thần đi ra hỏi

“ Cái gì mà ngươi, gọi tỷ phu không thì anh rể.” Thiên Trạch cười nói

Phó Quân Du nghẹn, nàng nhất thời làm sao gọi được.

Phó Quân Sước đi đến nói : “ dù sư tôn có đến cũng chưa chắc là chàng ấy đối thủ”

Phó Quân Du nghe được không tin, sư tôn nàng mạnh mẽ thế nào nàng biết, tỷ tỷ lời này quá mức khó tin đi.

“ Được rồi! đừng nói đến chuyện đó! chúng ta vào thành tìm hai tiểu tử kia trước, Quân Du đem vũ khí thu lại đi, chỉ bằng chút công lực ít ỏi của muội còn không đủ ta xuất kiếm đâu” Thiên Trạch cười nói.

Phó Quân Du nghe xong cũng rõ ràng mình không phải là y đối thủ, Bạt Phong Hàn bản thân đánh chưa lại còn bị y nhất chiêu hạ gục, mình là đối thủ ư?

“ Cầm lấy, nhìn ở Quân Sước ta cho muội. Nhỏ máu lên đó” Thiên Trạch lấy ra một cái túi gấm cấp cho Phó Quân Du.

Phó Quân Du theo quán tính nhận vào tay, nhìn một lát liền ném lại : “ ai hiếm lạ đồ của ngươi”

“ Này là Du muội nói đấy nhé, đừng có xin lại à” Diễm Linh Cơ cười nói.

Thiên Trạch đem thu lại, cười nói : “ Sước nhi, nàng cũng thấy rồi đó, Quân Du không yêu thích à”

Phó Quân Sước muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng.

“ Cảm tạ tiên sinh hạ thủ lưu tình” Lúc này đã đứng dậy Bạt Phong Hàn từ trong thất bại đi ra, ôm quyền thi lễ.

Thiên Trạch không để ý hắn mà xoay người ngưng tụ cự kiếm.

Cùng thời gian này, trong thành, một tòa trang viện.

Một đám người không được vào trong đang chen lấn ở ngoài cửa xem nhiệt náo, đám người này ít ra cũng phải có tới cả trăm người.

Hơn ba chục đại hán vận thanh y võ phục đang đứng giữ gìn trật tự, không để những kẻ nhàn rỗi đứng làm tắc đường ngăn trở xe ngựa của khách nhân ra vào đại môn của trang viện.

Tường sau của toà trang viện rộng hơn trăm mẫu, có hai thân ảnh thiếu niên nhẹ nhàng nhảy qua tường cao, hạ thân xuống hậu viên không một bóng người rồi đi ra phía trước, thấy đại hoa viên phía trước đèn hoa sáng ngời, ánh nến rực rỡ như ban ngày, tỳ nữ gia bộc và tân khách đi đi lại lại nườm nượp như hội.

“Mẹ ơi! Đây là chuyện quái gì vậy? Dù là quân vương lão tử bày tiệc đãi khách cũng đâu đến nỗi hấp dẫn nhiều người đến xem như vậy?” Khấu Trọng nhìn người chen chúc kia kinh ngạc thốt lên.

Từ Tử Lăng vội hỏi một người : “Đằng kia đang có chuyện gì vậy?”

Người kia hai mắt sáng bừng lên, đem hết khí tức ra trút lên đầu hai gã: “Ngay cả Thạch Thanh Tuyền danh truyền thiên hạ đến mà cũng không biết, mau cút về bú tí mẹ đi”

Nói xong thì liền hậm hực bỏ đi.

Hai gã nghe mà ngẩn người ra.

Nên biết Thạch Thanh Tuyền là kỳ nữ tử danh trấn toàn quốc Bắc Ly, tiêu kỹ nổi danh đương thời. Từ khi còn ở Dương Châu, hai gã đã được nghe đến danh tiếng của nàng, chỉ là không biết nhân vật nào có thể mời nàng đến đây biểu diễn.

Nghe nói trước giờ nàng sống ẩn cư, không mấy ai từng được thưởng thức âm điệu ngọn tiêu của nàng, nhưng những người đã từng được nghe qua, không có ai là không phục đến sát đất cả".

Khấu Trọng huých cùi chỏ vào hông Từ Tử Lăng, cười hì hì nói: “Đêm nay không lo buồn chán nữa rồi, vừa có kịch xem lại vừa có rượu uống nữa”

Từ Tử Lăng cũng cảm thấy nóng người, cười theo nói: “Nếu như ngươi muốn uống rượu nữa thì thứ cho ta không tiếp được”

Khấu Trọng vội nói: "Không uống rượu nữa, không uống rượu nữa! Vào thôi! biết đâu mẹ cũng ở nơi này cũng nên".

Từ khi được mẹ nuôi đoạn hậu cả hai đào tẩu thoát thân, nhưng việc Từ Khấu đi cùng Phó Quân Sước cũng bị nhiều thế lực chú ý. Cả hai trong hai tháng này bị không ít thế lực Bắc Ly hoặc ngoài truy kiếm, lật nên không ít chuyện, đến nay thì đuổi đến đây.

Lúc này, Từ Khấu vuốt vuốt lại y phục cho phẳng, lần lần hòa vào đám đông, trong lòng hứng thú phi thường.

Khi hai gã chen được vào đại sảnh, không khí càng thêm nóng bức, ai nấy đều hưng phấn bàn luận về tiêu nghệ của Thạch Thanh Tuyền, kẻ dẫn đến phong ba, nơi tụ tập ở trang viện này, từ triều đường quan lại cho đến thế gia môn phiệt, hắc bạch hai phái các lộ anh kiệt đều tề tụ tại đây.

Thạch Thanh Tuyền là kỳ nữ tử danh trấn Bắc Ly, tiêu kỹ nổi danh đương thời.

Nghe nói trước giờ nàng sống ẩn cư, không mấy ai từng được thưởng thức âm điệu ngọn tiêu của nàng, nhưng những người đã từng được nghe qua, không có ai là không phục đến sát đất cả.

Sát tường đại sảnh có kê hơn chục chiếc bàn, bày đầy các loại điểm tâm ngon lành để mọi người tùy ý hưởng dụng.

Khấu Trọng kéo tay Từ Tử Lăng chen lấn giữa đám đông, thở dài nói: “Sớm biết có chỗ tốt thế này, vừa rồi không cần phải ăn tối nữa rồi”.

Từ Tử Lăng đột nhiên khẽ hô lên một tiếng, kéo Khấu Trọng nấp vào sau một trụ đá như muốn tránh mặt ai đó.

Khấu Trọng không hiểu chuyện gì, ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.

Từ Tử Lăng chỉ tay nói: “Ngươi nhìn đi!”.

Khấu Trọng thò đầu ra nhìn, chỉ thấy sáu bảy gã công tử quý phái đang vây quanh hai thiếu nữ tuyệt sắc nói nói cười cười là tương đối bắt mắt. Tinh thần phấn chấn lên cất lời nói: “Hai tiểu cô nương kia thật là xinh đẹp”.

Từ Tử Lăng tức giận nói: “Ta không phải nói bọn họ, nhìn xa một chút có được không? Còn nói là sẽ không dễ động tâm với nữ nhân nữa”.

Khấu Trọng lưu luyến dịch ánh mắt ra khỏi hai thiếu nữ tuyệt sắc, giờ mới thấy ba người đang ngồi trên ghế, còn những người khác đều đứng bên cạnh, hiển nhiên là địa vị cao quý hơn rất nhiều.

Người ngồi giữa râu tóc bạc trắng, khí độ uy mãnh, nhưng y phục lại rách rưới tả tơi. Tuy đang ngồi nhưng hai gã vẫn có thể cảm nhận được khí khái và thân hình hùng vĩ như sơn của lão.

Một người nữa thân vận trường bào, hai mai tóc lấm tấm bạc, gây cho người ta cảm giác tuổi tác y đã lớn, nhưng tướng mạo lại chỉ như một trung niên, khíp hái phong lưu thoát tục, thần thái phiêu dật.

Ngồi tiếp chuyện hai lão là một trung niên dáng vẻ như đại quan, khí phái phi thường, cũng đem cho người khác một ấn tượng tinh minh mẫn cán.

Khấu Trọng ngạc nhiên trong lòng, thầm nhủ ba kẻ này tuy cũng có chút khíp hái, nhưng không thể khiến Từ Tử Lăng kinh hãi như vậy.

Lúc này thanh âm của Từ Tử Lăng vang lên bên tai gã: “Đó không phải là Trầm Nãi Đường mà chúng ta đã gặp sao?”.

Khấu Trọng giật mình, vội lia mắt một vòng, tìm ra Trầm Nãi Đường đang đứng cách đó chừng hơn chục bước.

Không lâu trước hai người bị Đỗ Phục Uy bắt đi, trên đường đã gặp phải Trầm Nãi Đường và nhi tử của Lương Sư Đô là Lương Vũ Minh, hai bên đả phát sinh xung đột nên hai gã mới có cơ hội chạy thoát. Chuyện này hai gã đã sớm quên từ lâu, giờ thấy Trầm Nãi Đường, lập tức nhớ lại đứa cháu gái xinh đẹp Trầm Vô Song của lão.

Từ Tử Lăng thấp giọng nói: “Còn không mau chạy?”.

Khấu Trọng cười lạnh: “Tại sao phải chạy? Không nghe tiếng tiêu của Thạch Thanh Tuyền làm sao bỏ đi được? Huống hồ Trầm lão đầu kia có thấy chúng ta đâu? Lão quan kia hình như là chủ nhân chỗ này, không biết hai người kia là nhân vật thế nào?”.

Từ Tử Lăng tạm thời bỏ qua Trầm Nãi Đường, gật đầu nói: “Chỉ nhìn thái độ cung kính của những người khác với họ là biết không phải là hạng tầm thường rồi. Tuyệt đỉnh cao thủ cần phải có khí thế như vậy!”.

Chính vào lúc này, lão giả uy mãnh và nho sinh kia đều hình như đả phát giác ra có người đang nhìn mình, nhãn thần không hẹn cùng liếc qua mặt hai gã.

Hai gã giật mình đánh thót, vội thu mình vào sau thạch trụ.

Khấu Trọng thấp giọng : “Mẹ ơi! Cao thủ đúng là cao thủ! Không phải trò đùa đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK