Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một giờ sau, một tòa cung điện khác.

Doanh Chính sắc mặt nghiêm trọng đi tới, tay nâng lấy một thanh đoản kiếm, đi theo phía sau đại Tần đế quốc kiếm thứ nhất khách Cái Niếp.

Kiếm khách, thoải mái phiêu dật, chỉ là giờ khắc này, ở đây tất cả mọi người chú ý tới Kiếm Khách kiếm dính đầy máu tươi.

"Cái tiên sinh, nhớ kỹ ngươi đã từng cùng quả nhân nói qua, cái này Tàn Hồng sát khí quá nặng, như đả thương người trước thương tổn chính mình"

"Là"

"Này quả nhân đem một thanh này Tàn Hồng đúc lại , có thể hay không tiêu trừ sát khí?"

"Có thể "

"Tốt. Truyền chỉ, mệnh khắp thiên hạ nhất lưu chú kiếm sư đều đến đây Hàm Dương, đem một thanh này Tàn Hồng nấu lại đúc lại, đúc thành ngày sở hữu công tượng đều muốn trọng thưởng!"

"Là" trả lời lại là Triệu Cao.

"Cái kia không biết Đại Vương coi là, đúc lại chi kiếm, lấy như thế nào tên." Lý Tư thận trọng câu hỏi.

"Tiên sinh nghĩ sao?" Không có trả lời Lý Tư lời nói, mà chính là nhàn nhạt hỏi đến Cái Nhiếp.

"Uyên Hồng" nhàn nhạt hai chữ. Lại là càng thận trọng.

" Uyên Hồng (cầu vồng) " Tựa hồ chỉ là nhàn nhạt lặp lại Cái Nhiếp lời nói, nhưng mọi người ở đây đều là minh bạch Doanh Chính đối cái này hai chữ rất hài lòng.

Lệ phi cung.

Vân Lệ mỉm cười nhìn trên trời này thê mỹ ánh trăng, vẫn đứng, một mực nhìn lấy, tựa hồ đang đợi cái gì.Trên bầu trời, một viên sao băng kéo lấy loá mắt đuôi cánh xẹt qua có màu xanh lam bầu trời, nàng cười, cười rực rỡ như vậy, đẹp tuyệt nhân gian

“Kha lang, chờ ta "

Chỉ thấy màn che vải lụa bị một ngọn nến dẫn đốt, sau đó nhanh chóng bành trướng lan sang các kiến trúc khác.

“Thiên Minh, hài tử của ta, xin ngươi đừng trách cứ mẫu thân, tương lai đường, chỉ có dựa vào chính ngươi, mặc dù chỉ có một mình ngươi, mẫu thân hi vọng ngươi có thể kiên cường đi xuống, mẫu thân hội ở trên trời nhìn lấy ngươi, nhìn lấy ngươi cười, nhìn lấy ngươi khóc, nhìn lấy ngươi một trưởng thành, thành làm một cái cùng phụ thân ngươi đại anh hùng”

Vân Lệ ngồi bên trong tòa cung điện bốc cháy, theo thời gian trôi qua lửa càng ngày càng mạnh, nhiệt độ càng ngày tăng lên trí nhớ càng ngày càng mơ hồ, mông lung nàng phảng phất lại trở lại buổi đầu gặp gỡ nam nhân kia.

Mông lung, hắn phảng phất trông thấy, cái kia mang theo cười, vĩnh viễn bất cần đời nam nhân kia, hắn muốn dẫn nàng qua một chỗ, một cái không có chiến tranh, không có có cừu hận, không có giết hại địa phương, ở nơi đó bọn họ có thể tướng mạo tư thủ vĩnh viễn không chia lìa.

Đột nhiên, chỉ thấy quanh thân Vân Lệ không gian trở nên vặn vẹo, vặn xoắn hết thảy mọi thứ, cơ thể của nàng cũng trở thành dị dạng, cơ thể giống như xoắn ốc một dạng, theo không gian dị thường xuất hiện, cả thân ảnh bằng máu thịt lại quỷ dị tiêu thất, nói đúng hơn là bị cái không gian vặn vẹo kia nuốt mất.

Khi thân ảnh tiêu biến không gian cũng trở lại bình thường, khác chăng nơi mà Vân Lệ ở đã có một thân ảnh nữ hài khác. Là một cổ thi thể đã chết từ lâu thế vào, cùng trong tòa cung điện bốc cháy này một chổ.

Chưa tới nửa giờ sau, đại hỏa đả lan khắp tòa cung điện nguy nga lộng lẩy này, cuồn cuộn khói đen tràn ngập, dẫn tới phụ cận hoạn quan, cung nữ vội vàng cứu hoả. Có điều đến khi hỏa hoạn kịp thời dập tắc thì mấy năm nay một mực sủng ái vương phi Vân Lệ cũng đã hương tiêu ngọc vẫn.

Đợi đến sau một canh giờ, tin tức đến Tần Vương Chính trước mặt.

“Khởi bẩm vương thượng,” một tên hoạn quan cả người run quỳ gối Tần Vương trước mặt, âm thanh run rẩy bẩm báo, “Lệ phi nương nương tẩm cung cháy, Lệ phi nương nương bị thiêu chết.”

“Đùng”

Nghe được hoạn quan bẩm báo, Tần Vương Chính thân thể có chút chá một cái, trong ánh mắt xẹt qua một tia sắc bén cùng chán chường.

“Truyền lệnh xuống, đem Lệ Phi nương nương an táng ở Vương lăng bên trong, quả nhân muốn nàng vĩnh viễn bồi tiếp!” Trầm mặc hồi lâu, Tần Vương phương giơ lên một cái tay, như thế nói.

Có thể người xung quanh rõ ràng năng lực cảm giác được, ở Tần Vương cử động bên trong, ẩn chứa một luồng không nói ra được vô lực.

Phảng phất, cái này mãi mãi cũng sẽ không bị người đánh bại Vương giả, giờ khắc này cũng lần thứ nhất thử nghiệm đến thất bại tư vị.

“Vâng, vương thượng.” Hoạn quan trong lòng bay lên một luồng sống sót sau tai nạn cảm giác, nhanh chóng đáp ứng một tiếng, lui ra đại điện.

“Đùng”

Đợi đến hoạn quan rời đi, Tần Vương Chính hai tay phát lực, trong tay trúc tử chế ra thành bút lông phát xuất một tiếng vang giòn, tự nhiên trong bẻ gẫy, một đôi vốn là sáng sủa óng ánh, phía trên thế giới này không có cái gì năng lực giấu được con mắt của hắn bên trong xẹt qua một tia tuyệt vọng.

Doanh Chính lẳng lặng trải qua chết đi Kinh Kha cùng Lệ phi, biểu hiện trên mặt dị thường phức tạp, đối với Lệ phi, Doanh Chính một mực sủng ái thương yêu, đối với từ nhỏ không có huynh đệ đám tỷ tỷ Doanh Chính tới nói, Lệ Cơ xuất hiện, để Doanh Chính tuổi thơ, không toàn bộ đều là thống khổ. Ba người một đoạn gặp gỡ khi trên đường tháo chạy từ Triệu thông qua đất Ngụy về Tần.

Hắn biết rõ nữ nhân này không phải là Lệ Cơ lúc nhỏ của mình từng gặp, hắn chỉ muốn đem nàng làm vật thay thế cho nữ nhân kia. Doanh Thiên Minh không phải là con hắn, hắn đương nhiên biết chứ .

Vì nàng hắn cho xây lên cung A Phòng đồ sộ, việc nàng mang thai làm sao qua mắt được hắn, nhưng thương ai thương cả đường đi hắn đem Thiên Minh xem như là con ruột mình mà đối đãi. Vì nàng hắn không truy sát Kinh Kha, một mực chở che lục cung tranh đấu. Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không chiếm được trái tim của nàng.

Không biết trôi qua bao lâu màn đêm vẫn u tối mịt mù, cả người Doanh Chính không một tiếng động lặng im như pho tượng, cho đến khi một đạo thanh âm nữ tử vang lên phá vở không gian tĩnh mịch này : “ Bệ hạ... không biết ngài cho gọi Nguyệt Thần có chuyện gì”

Doanh Chính từ trong trầm tư tỉnh lại, ánh mắt vẫn nhìn về bên cạnh mình bé trai chỉ ba tuổi đang say giấc ngủ một cách hồn nhiên, không hề hay biết rằng mẫu thân của mình đả mất đi sinh mạng, không còn trên cõi đời này nữa. Đứa trẻ này chính là Kinh Kha cùng Lệ phi cốt nhục, là đại Tần thập cửu công tử -Thiên Minh.

Doanh Chính chậm rãi dời mắt nhìn sang Nguyệt Thần, mở miệng nói :“Âm Dương gia am hiểu nhất thần bí khó lường Âm Dương Thuật, hôm nay quả nhân gọi ngươi tới là để hỏi ngươi Âm Dương Gia có thủ đoạn gì đem phong ấn ký ức của đứa bé này, nhưng không thể tổn thương nó”

Mặc dù là hỏi nhưng ngữ khí lại trái ngược như mệnh lệnh một dạng, mà không phải là có được hay không. Lệ Cơ cùng Kinh Kha chết đi để cho hắn bị đả kích, hắn không muốn nhìn đứa bé này dù hắn có là bạo quân một lời đồ diệt bao nhiêu sinh mạng, không một chút nhíu mày hay để tâm đến.

Nhưng đứa bé này hắn quả thật không hạ thủ được, hắn muốn đem đứa bé này phong ấn ký ức lại đem hắn đi một nơi xa vĩnh viễn không nên ở Hàm Dương, tốt nhất là không nên xuất hiện trước mắt hắn lần nữa.

Nguyệt Thần đưa mắt nhìn đến đứa bé, yên lặng một hồi gật đầu nói: "Âm Dương Gia
có một tuyệt học gọi là Phong Miên Chú Ấn, có thể phong ấn đứa bé này ký ức, nhưng sẽ không làm thương tổn đến đứa bé này. Chịu đến sự kích thích sẻ khiến dứa nhỏ này nhớ đến ký ức, Phong Miên Chú Ấn sẻ phát tác làm cho toàn thân hết sức nóng bỏng, khó chịu khó nhịn, nhưng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng"

Ngừng một hồi nàng tiếp tục nói : “ Phong Miên Chú Ấn thuộc về Dương Mạch Bát Chú trong Âm Dương Cấm Thuật, đối nghịch hoàn toàn cùng với Âm Mạch Bát Chú - Lục Hồn Khủng Chú. Chỉ cần sử dụng Lục Hồn Khủng Chú liền có thể triệt tiêu còn có thể cho đứa nhỏ này cơ duyên”

Doanh Chính nghe xong Nguyệt Thần lên tiếng nói ra Phong Miên Chú Ấn mọi thứ liền lạnh giọng phân phó : “ Làm đi”

Nguyệt Thần tay vươn ra nội lực cấp tốc thoát ly đem thân ảnh Thiên Minh đang ngủ say hấp đến bên cạnh mình, sau đó từ lòng hai bàn tay như lửa xanh ngọn lửa một dạng hướng về Thiên Minh cổ nhỏ tiến nhập vào bên trong thân thể.

Thân hình Thiên Minh có phần run lên nhưng nhanh chóng an tĩnh lại. Cứ như thế càng nhiều ngọn lửa màu xanh dung nhập vào Thiên Minh liên miên bất tận, trên tay của Nguyệt Thần không ngừng kết ấn.

Theo hai tay của Nguyệt Thần dừng lại chân khí thu hồi thì chú ấn cũng đã hoàn thành, ngay ở trên cổ Thiên Minh xuất hiện một cái hình trái tim ấn ký như vật sống một dạng thỉnh thoảng nhảy lên, sau đó dần mờ nhạt đi lẫn yên tĩnh lại.

“ Bệ hạ đã hoàn thành” Nguyệt Thàn chậm rãi nói lên, thấy Doanh Chính vẫn không nói gì nhìn về Thiên Minh liền biết chuyện còn lại không còn của mình, thân ảnh chậm rãi lui đi biến mất hoàn toàn trong đêm tối.

Ngay khi Nguyệt Thần rời đi một lúc từ bên trong đêm tối một thân ảnh hắc y che kín không rõ dung mạo hiện ra, đi đến bên cạnh Thiên Minh ôm lên thân hình hắn rồi nhanh chóng hòa vào đêm đen biến mất.

Để lại một mình Doanh Chính ở lại nơi này với màu đêm tịch liêu. Đột nhiên từ người Doanh Chính một hắc khí màu đen nhânh chóng thoát ra hóa thành long ảnh lượn lờ trong gian phòng, đối mắt nhìn nhau một hồi sau đó thân ảnh hắc long hóa thành cơn gió nhanh chóng biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK