Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Thiên Trạch chủ động đến Hầu phủ.

Triệu Mục hay tin đón tiếp Thiên Trạch vẫn là ở hậu viện.

Khách sáo đôi câu qua đi Thiên Trạch lại đã tọa.

“ Không biết tiên sinh đến chổ của bản hầu là việc gì?” Triệu Mục dò hỏi

Thiên Trạch nói : “ nghe nói Liên Tấn chạy đến chổ Hầu gia nương nhờ rồi”

“ Đều không qua được mắt tiên sinh” Triệu Mục cười nói : “ y hôm qua chạy đến chổ ta cầu cạnh, ta lại hợp ý y tài năng, cho nên nhận vào”

Thiên Trạch nói : “ ta muốn mệnh hắn”

Triệu Mục không quá bất ngờ, nói : “mạng của Liên Tấn cho tiên sinh cũng không phải không được, chỉ là cứ như vậy mà đưa ra cũng không được, môn khách của ta sẽ rét lạnh lòng khi hay tin bản hầu vì một cái còn chưa rõ địch hay bạn mà đưa mạng thuộc hạ ra”

Lời đã hết ý cũng đã nói ra, sẵn tiện việc Liên Tấn hắn cũng dò hỏi luôn cái tên này.

Đổi lại trước kia hắn còn chờ đợi, nhưng từ việc Thiếu Nguyên Quân cho đến Ô gia thì hắn đã khẳng định y chính là Thanh Y Lâu lâu chủ người. Bởi chỉ có kẻ như thế mới dám phách lối như vậy.

Mà một cái lâu chủ của Thanh Y Lâu hắn cũng đem chiêu mộ tâm tư trừ đi, thay vào đó là hắn muốn cùng cái tổ chức sát thủ này qua lại. Trong tối có thể giúp hắn giải quyết nhiều cá nhân khó giải quyết.

“ Thanh Y Lâu không quan trọng ai là bằng hữu, chỉ quan trọng kẻ nào ra giá cao mà thôi. Mà Hầu gia đích xác là một khách hàng tiềm năng” Thiên Trạch nói

Triệu Mục hiểu, đối phương đã đồng ý cùng hắn qua lại, cười nói : “ nếu lâu chủ đã nói thế, bản hầu cũng không vì một tên môn khách mà hủy đi chúng ta quan hệ, Liên Tấn đầu sẽ được ta chuyển đến cho lâu chủ”

Thiên Trạch nói : “ Hầu gia lấy lễ chiêu đãi, thành ý để ta vừa lòng, so với các khách hàng khác sẽ ưu tiên cùng giảm giá cho Hầu gia. Vô luận là ai? vô luận kẻ nào? chỉ cần Hầu gia điểm danh tử, Thanh Y Lâu ta sẽ giải quyết cho”

“Hay lắm” Triệu Mục cười vui.

Hắn tuy quyền khinh Triệu quốc thế lực mạnh mẽ nhất nước Triệu, song trong nước tại triều đường còn không ít thế lực mạnh mẽ chèn ép hắn. Mà giang hồ lại không thiếu các môn phái lớn mạnh.

Có Thanh Y Lâu đánh tiếng quan hệ, thanh hung khí này tuy không thể thu vào tay nhưng có thể sử dụng, đây là một chuyện vô cùng tốt. Bỏ tiền triệt hạ đối thủ mà tránh hy sinh thế lực của mình, cũng là một lựa chọn không tồi.

“ Vậy chúc cho ta cùng lầu chủ hợp tác thông thuận” Triệu Mục cầm chung rượu lên khách sáo nói.

“ Dự hầu gia cát ngôn” Thiên Trạch đem chung rượu nâng lên uống lấy.

Triệu Mục uống xong rồi nói : “ chẳng dấu gì lâu chủ, trong triều không ít kẻ khiến ta không vừa mắt, nhưng khổ nổi thuộc hạ không đủ năng lực, nay lâu chủ cùng ta đã hợp tác rồi, mối bận lòng này cũng khiến ta được cởi xuống”

Thiên Trạch nói : “ Hầu gia chờ đã.... hãy xem cái này”

Lời dứt Thiên Trạch cơ thể trong bay ra hai cái quang cầu một trắng một vàng.

Triệu Mục nghi hoặc không rõ nhưng lâu chủ Thanh Y Lâu để hắn chú ý, nhìn hai quang cầu một trắng một vàng hiện ra, lấy hắn kiến thức liền nhận ra : “ Âm dương! Không là Thiên Trạch đồ”

“ Ukm!” Thiên Trạch nhẹ gật đầu.

Triệu Mục vẫn còn chưa rõ ý đồ của người này là gì, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ xem kẻ này muốn nói gì.

“ Vù vù”

Tinh khí dao động, cuồng phong hiện lên.

Qua đi một năm rưỡi thời gian, có Long Mạch hổ trợ cùng bản thể trợ giúp, pháp bảo Thần Ma Thái Cực Đồ của Thiên Trạch tại nửa tháng trước đã khôi phục và được trả lại cho hắn.

Lúc này, Thần Ma Thái Cực Đồ hóa lớn, rồi trong nháy mắt tỏa ra lực hút khổng lồ đem Thiên Trạch cùng Triệu Mục dời đi mất.

“ Sưu! Sưu! Sưu!”

Ngay khi bóng ảnh Thiên Trạch cùng Triệu Mục biến mất, năm cái thân ảnh trong tối nhảy ra ngoài, bọn họ là thuộc hạ đắc lực nhất được Triệu Mục bố trí, đề phòng có sinh biến thì ra hộ chủ.

“ Ta không cảm nhận được khí tức của chủ nhân cùng y” cầm đao lão nhân nói.

“ Hẳn là vì nó” một cái cầm kiếm trung niên nhân ngưng trọng nhìn về Thần Ma Thái Cực Đồ rồi nói.

Ba cái khác gật đầu âm thầm cảnh giác, thử thả lực lượng thăm dò.

“ Vụt!”

Trong cái sát na, lực hút khổng lồ tỏa ra, năm cái thân ảnh trong nháy mắt bị dời đi.

“ Lâu chủ.... đây là....?” Triệu Mục dò hỏi, mặt ngoài trấn định không có gì khác nhưng tay thì nắm chặt bên hông bội kiếm.

“ Đây là một cái không gian riêng, rất nhiều kẻ hiếu kỳ ta cướp tiền giấu nơi nào?” vừa nói đôi mắt hắn mở ra cùng với đó ngoại hình cũng thay đổi.

Triệu Mục đồng tử mở lớn ra, nhìn đôi mắt kia, hắn giờ đã rõ kẻ này là ai, rít lên căm giận : “ Đạo Thánh!”

“ Đạo Thánh cũng chỉ là ta một thân phận!” Thiên Trạch nói.

Triệu Mục nhảy lùi về sau mấy trượng đề phòng.

Chỉ thấy đập vào mắt Triệu Mục đó là thanh phượng trâm bay lên cao rồi đột nhiên bắn ra thành tám chùm, tạo thành một cái bát quái lồng trụ giam giữ.

“Các hạ muốn gì?” Triệu Mục dò xét, lực lượng trong người đã vận lên sẵn, tùy thời có thể phản kích.

Mà lời hắn vừa dứt, năm cái thủ hạ được Thiên Trạch dời vào sau cũng cướp đến, đứng trước Triệu Mục hộ chủ.

“ Chủ nhân, người mau rời đi! để chúng ta yểm hộ” năm cái cùng nói

Thiên Trạch cười nói : “ từ khi các ngươi vào đây thì đã không có đường ra rồi”

Lời dứt, một ngọn núi theo hắn ý niệm bay lên cao, rồi áp xuống sáu người.

Cả sáu người đồng tử co rút, không nói một lời đều khinh thân thoát khỏi cái ngọn núi kia đè xuống, dưới khí thế Thái Sơn áp đỉnh kia bọn họ không đở nổi.

“ Tranh!”

Vừa chạy, Triệu Mục rốt cuộc cũng xuất kiếm ra võ.

Đây là một thanh màu trắng kiếm khá tao nhã, là một thanh danh kiếm cực kỳ nổi danh ở đất Triệu, Thanh Nguyệt.

“ Ầm! Ầm”

Thanh Nguyệt kiếm được Triệu Mục sở ra, một đường kiếm khí màu lam dài mấy chục trượng bắn đến lồng kết giới, kiếm khí tràn đầy tà tính nhưng uy lực cường đại công kích lấy lồng kết giới.

Nhưng một kiếm này cũng không đánh vở được lồng kết giới, chỉ để lại phản chấn.

“ Oanh!”

Một ngọn núi rốt cuộc đè xuống đất, trực tiếp đem ba tên đè chết ngay.

Hai tên khác thì may mắn sống sót khinh thân trốn về hai góc khác nhau.

Thiên Trạch nhẹ nhàng cười, lại điều khiển ngọn núi bay lên.

Một màn này khiến cho ba tên còn lại sống sót tê cả da đầu, ngọn núi kia đã không phải huyễn cảnh gì cả mà là chân thật.

Triệu Mục nhìn ngọn tiểu núi ép đến mình, hắn không muốn chết, liều mạng khinh thân né đi, kiếm Thanh Nguyệt không ngừng tản ra kiếm khí bá đạo chém lên ngọn núi kia.

Tuy nhiên kiếm khí mãnh liệt đến mấy lại chỉ cắt được một ít đá vụn vở trên núi mà thôi.

“ Ầm!”

Triệu Mục trong gang tấc dịch thân né đi được núi lớn đè xuống, Thiên Trạch cướp đến ngay khi hắn né đi, bồi một cước đá hắn văng đi.

Một cước này khiến Triệu Mục thụ thương, rơi xuống đất vội bình ổn thân hình, sau đó khinh thân né đi mấy chục thanh kiếm phóng đến.

Hai tên môn khách nóng lòng hộ chủ nhảy đến trợ giúp, huy kiếm huy đao tản ra cường liệt đao khí kiếm khí công kích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK