Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại một lần nữa Tề Thiên Trần kịp cứu Tiêu Nhược Phong, y như thuấn di xuất hiện ở bên cạnh rồi dịch thân mang đi vị vương gia này, thành công trong sợi tơ kẻ tóc cứu y thoát chết.

“ Hừ!” hai thương không thành Thiên Trạch động nộ, lập tức sử ra đại lượng Luyện Khí kiếm, Luyện Khí Chi Kiếm như mưa trút xuống bên dưới.

“ Sưu! Sưu!”

Chính ngay lúc này, từ phía sau Thiên Trạch hai đạo thân ảnh một nam một nữ tại không trung ngự binh mà đến.

Một người mang mặt nạ quỷ quái ngự một thanh côn, tóc trắng.

Người còn lại mặc một bộ hồng y như lửa, dung mạo hết sức xinh đẹp trên tay là một thanh đoản kiếm chấn minh không ngừng.

Hai người này chính là Thiên Khải Tứ Thủ Hộ.

Đông phương vị Thanh Long Sử, Lý Tâm Nguyệt.

Nam phương vị Chu Tước Sử, Tư Không Trường Phong.

Tây phương vị Bạch Hổ Sử, Cơ Nhược Phong.

Bắc phương vị Huyền Vũ Sử, Đường Liên Nguyệt.

Năm đó Lang Gia Quân tập kết bốn vị tuyệt thế cường giả hợp thành Thiên Khải tứ thủ hộ, giúp Minh Đức Đế lên ngôi, bảo hộ Bắc Ly.

Mặt nạ quỷ ngự côn chính là Bạch Hổ chính vị Bách Hiểu đường đường chủ Cơ Nhược Phong. Còn nữ tử chính là Thanh Long chính vị, thê tử của Bắc Ly đại tướng quân Lôi Mộng Sát thế gia đúc kiếm Kiếm Trủng truyền nhân Lý Tâm Nguyệt.

Động tĩnh mà Thiên Trạch gây ra tuyệt không nhỏ, cho nên khi biết Thiên Trạch đi đến Bắc Ly hoàng cung, Lý Tâm Nguyệt lập tức vào cung.

Mà Cơ Nhược Phong thì là từ Bách Việt quan chiến trở về, giống như Vũ Văn Hóa Cập còn chưa nghỉ ngơi thì phải lao lực vào cung hộ giá.

“ Vù vù!”

Cơ Nhược Phong vừa cướp đến đám người chứng kiến tràng cảnh, không nói một lời huy Vô Cực côn.

Một côn đánh ra không bờ không bến, vô cùng vô tận, không có điểm cuối.

Côn ảnh ngập trời, côn ý thao thiên.

Tề Thiên Trần cũng ra tay, hắn vẫy cây phất trần trong tay, phất trần kia như con chim trắng đột nhiên giương muôn vàn cánh chim, mỗi cánh chim vừa sắc bén lại vừa nguy hiểm chống đở đến mưa kiếm trút xuống.

Lý Tâm Nguyệt tại rốt cuộc xuất kiếm, kiếm tâm quyết thế không thể đỡ, chung quanh mười trượng người, kiếm khí mãnh liệt như sôi trào.

Vũ Văn Thương sở ra Huyền Băng Kính toàn thân công lực, quyền kình lạnh lẽo đóng băng một vùng.

Tuyết U Tuyền xuất kiếm, kiếm vẻ một vòng cản lại từng thanh đại kiếm trút xuống, hộ giá quân vương.

Đại tổng quản Cẩn Tuyên công công xuất thủ, hộ giá.

.............

“ Bành! Bành! Bành!!”

Chói tai thanh âm liên miên không dứt, các lộ cao thủ sở thi thủ đoạn chống lại mưa kiếm trút xuống.

Ba phút qua đi, mưa kiếm đã dừng, đại địa đại kiếm cắm đầy, hố lớn hố nhỏ xuất hiện khắp nơi.

Thiên Trạch bất động một chổ, đưa mắt quan sát đám người, ánh mắt cao ngạo trong đó hiện lên giận giữ cũng bất ngờ. Bởi hắn không ngờ một đòn toàn phần công lực của mình sử ra lại chỉ giết được vài người, còn rất nhiều kẻ sống sót.

“ Rầm! rầm! rầm!”

Từ xa tiếng bước chân cùng hộ giáp va chạm, đại lượng Cấm Vệ Quân từ các nơi đổ đến.

“ Ngưng khí thành binh, luyện khí chi đạo của Việt Đế thật khiến bần đạo bội phục” Tề Thiên Trần lúc này quan sát chiến trường hổ lốn đại kiếm cắm khắp nơi, mở miệng lên tiếng, hắn hiện giờ là muốn đem sát tâm của vị này dần dần hạ xuống, mà tốt nhất là muốn cùng y giao tiếp cái đã cùng nhắc nhở hai người mới đến.

“ Xích Mi Long Xà! Ngươi chính là Thiên Trạch” Lý Tâm Nguyệt nghe qua quốc sư nói liền đoán ra thân phận của người này.

“ Không sai! Bản Đế chính là Xích Mi Long Xà, Đại Việt chi chủ! Thiên Trạch” mở miệng thừa nhận, Thiên Trạch ánh mắt ngạo nghễ nhìn xung quanh, không để mắt đám người đuổi đến.

“Chủ nhân ngài tặng quà nhân gia cũng đã nhận rồi, nhưng nhìn ra người ta không mấy yêu thích lắm” Diễm Linh Cơ trên Ngọc Long Tọa mở lời góp vào.

“ Giết! quả nhân muốn hắn chết!” lúc này Tiêu Nhược Cẩn con mắt đỏ hồng giận giữ, bởi hắn được hai đại cao thủ ở bên hộ giá bảo toàn mạng sống, nhưng văn thần võ tướng trong triều không ít kẻ không có cơ may đó.

Mấy trăm quan viên hai phần ba đã chết, đây là một tổn thất vô cùng nặng nề với Bắc Ly, thân làm Bắc Ly chi chủ hắn làm sao chấp nhận được.

“ Giết Bản Đế! Bằng các ngươi cũng xứng!” Thiên Trạch lạnh giọng ngạo nghễ nói.

Cơ Nhược Phong đi đến trước nâng côn lên, cất lời : “ ngài từ khi vào đất Bắc Ly một đường sát lục, bây giờ muốn nguy hại Bắc Ly chi chủ khiến cho thương sinh lầm than, chỉ vì hận thù mà giết hại vô số tính mệnh vô tội....”

“Ha ha ha” Thiên Trạch nghe xong cười lớn một tràng cắt ngang đi Cơ Nhược Phong, tựa như nghe được thứ gì rất buồn cười một dạng, cười dứt lớn giọng : “ năm xưa Bách Việt nội loạn, Bắc Ly cùng Sở Hàn Ngô đem quân xâm chiếm, đoạt quốc thổ Bản Đế giết con dân Bản Đế, vô số con dân ly tán hoặc chịu kiếp sống nô lệ. Bản Đế muốn gầy dựng lại nước nhà thì chủ tử nhà ngươi đem quân cất đánh. Nếu Bản Đế không có lực lượng há lại còn sống được. Bản Đế giết người Bắc Ly thì vô tội mà Bắc Ly giết con dân Việt thì trừ hại cho thương sinh, Bách Hiểu Đường chẳng hơn cái gì, chỉ là lũ mua danh chuộc tiếng mà thôi.”

Cơ Nhược Phong nghe mà trầm mặc.

Những người khác cũng nhất thời không thể phản bác, Bắc Ly tiêu diệt cùng nô dịch người Bách Việt, và gần nhất phát binh đánh Thăng Long đây cũng là sự thật không thể chối cãi.

“ Từ xưa đến nay vương triều thay đổi là thiên đạo vận chuyển....” Tiêu Nhược Phong mở miệng phản bác, nhưng hắn lời còn chưa nói hết liền bị cắt ngang.

“ Dừng! Hàn quốc bội tín thất ước, Bắc Ly các ngươi cũng chẳng hơn gì. Bản Đế không muốn nghe mấy lời của lũ lang sói, Bản Đế chỉ cần biết gieo nhân thì gặt quả, Bản Đế hôm nay là đến lấy nợ, trả thù cho những con dân Việt, dùng máu của Tiêu thị cùng cả thành này huyết tế.” Thiên Trạch lớn giọng cực kỳ quyết tuyệt.

“ Người cũng đã chết, hôm nay cũng đã có rất nhiều người chết. Trời còn đức hiếu sinh, xin Việt Đế hãy kiếm chổ khoan dung mà độ lượng” Tề Thiên Trần mở miệng khuyên bảo.

“ Khoan dung mà độ lượng! nói nghe thật mỹ miều, không phải hôm nay bệ hạ nhà ta cường thế, chỉ sợ những tộc dân Việt chịu tù đày nô lệ trên đất Bắc Ly càng rõ được cái đạo lý, khoan dung độ lượng của Tề quốc sư đấy.” Diễm Linh Cơ trên Ngọc Long Tọa cất lời châm chọc : “40 vạn quân Bắc Ly phối hợp với đại quân Tống thị, Tề quốc sư, Bắc Ly các ông có kiếm chổ khoan dung nào mà độ lượng hay không?”

Tề Thiên Trần không chút để ý mấy lời châm chọc lại nói : “ oan oan tương báo thì đến bao giờ mới hết, hiện tại Bách Việt còn chờ đợi ngài chấn hưng, chi bằng buông xuống thành kiến hai bên!”

“ Ai vì chủ nấy, đạo bất đồng không tương mưu! Chớ có nói nhiều, muốn giết Bản Đế thì phóng ngựa lên đây, hôm nay Bản Đế đồ sát cả thành này” Thiên Trạch nâng thương điểm lên, không một chút nghe mấy lời hảo ý của Tề Thiên Trần.

“ Nếu đã như vậy chúng ta cũng ai vì chủ nấy!”Tiêu Nhược Phong lên tiếng : “ ngài một người nhập hoàng cung Bắc Ly, thực lực cùng can dạ quả để Tiêu Nhược Phong bội phục, Tiêu thị lấy võ lập quốc Tiêu Nhược Phong ta xin thỉnh giáo”

Bất quá hắn vừa lên đã bị Cơ Nhược Phong một côn giơ ra : “ Cơ mỗ đối với Việt Đế nghe danh từ lâu, hôm nay gặp khó mà nhịn được muốn giao thủ. Xin xấu hổ cùng Tiêu huynh ứng chiến”

Hắn vừa nói đã cướp người đến trước Thiên Trạch.

“ Sưu!”

Từ trên Ngọc Long Đài, Diễm Linh Cơ hai tay lấy xuống hai cây hỏa trâm theo nàng xoay nhẹ, trong chốc lát hình thành hai cây kiếm lửa.

“ Vừa hay ta cũng muốn lĩnh giáo một chút” Diễm Linh Cơ nói.

“ Gà đất chó sành mà thôi! nàng công lực còn yếu còn lại mang thai, cái đám vô sĩ đạo mạo này trời mới biết sẽ làm ra chuyện gì?” Thiên Trạch chậm nói.

“ Vậy Linh Cơ nghe chủ nhân” Diễm Linh Cơ không nói nữa, thu lại trâm ngọc sau đó nắm dài trên ngọc tọa quan chiến.

“ Y từ khi vào thành một đường sát lục, đến bây giờ vẫn còn có thể ngự ngọc long tọa to lớn kia dễ dàng, thật là khiến người sợ hãi công lực” Lý Tâm Nguyệt nhìn một màn thầm nói.

Lấy khí ngự vật nàng cũng làm được, ngự Ngọc Long Tọa kia mang người nàng cũng có thể, song làm được như Xích Mi Long Xà thì không thể được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK