Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Châu ngoại thành.

Cơ Như Tuyết chậm rãi mở mắt ra, liền thấy được bên cạnh mình chính là hai kẻ xuất hiện trước khi hôn mê. Vội dời mắt tìm kiếm Hỏa Linh Chi, tay bắt trường kiếm, thân ảnh đứng dậy lùi bước ra xa hai người.

“ Hỏa Linh Chi của ta đâu? Mau trả lại cho ta!” Cơ Như Tuyết vội vàng nói

Lý Tinh Vân nhìn thấy nàng sinh long hoạt hổ như vậy, liền nói : “ trước đây còn sắp mất mạng, giờ lại sinh khí tràn trề rồi, cao nhân à”

“Hỏa Linh Chi đâu?” Cơ Như Tuyết gấp gáp hỏi lấy.

Lục Lâm Hiên tiến lên một bước, giải đáp : “ Hỏa Linh Chi của cô, đã bị người khác lấy đi rồi”

“ Lấy đi rồi!” Cơ Như Tuyết kinh hô, nhãn châu xoay chuyển rồi rút ra trường kiếm chỉ về hai người : “ mau trả lại Hỏa Linh Chi, các ngươi đừng hòng lừa gạt ta”

“ Cô...” Lý Tinh Vân thấy Lục Lâm Hiên sắp phát tác vội chặn lại : “ sư muội, hãy cứ để cho ta nói”

Mặc dù Cơ Như Tuyết dung nhan hắn đã nhìn nữa ngày, nhưng mà thanh tỉnh so với hôn mê đẹp hơn nhiều. Mà có thể cùng mỹ nữ đến gần cơ hội, Lý Tinh Vân làm sao có thể bỏ lỡ, đi đến gần, rồi nói : “Vị cô nương này, ban nảy thực có lỗi với cô nương, khi đó cô đứng ở phía sau ta. Ta còn tưởng có kẻ xấu tập kích mới lở tay khiến cô bị thương, cô nương không sao rồi đó chứ?”

Nàng trước khi hôn mê thế nhưng là biết nam nhân này một cước đáng sợ bao nhiêu, Cơ Như Tuyết vội lùi lại, né đi cái tay của Lý Tinh Vân muốn bắt lấy vai mình : “ ngươi muốn làm gì?”

“Khụ khụ” Nhìn xem Lý Tinh Vân có chút khác người cử động, Lục Lâm Hiên nhịn không được nhắc nhở hai tiếng.

Nghe bên tai mình tiếng sư muội ho nhẹ nhắc nhở, Lý Tinh Vân vội nói : “ tại hạ thực có chuyện muốn thỉnh giáo cô nương, theo cô nương thấy mạng người quan trọng hay là
Hỏa Linh Chi quan trọng?”

Cơ Như Tuyết không chút do dự nói rằng : “ đương nhiên Hỏa Linh Chi quan trọng ."

Lý Tinh Vân nghe xong cũng bị nghẹn một hồi, hắn còn tưởng vị cô nương phía trước sẽ nói vấn đề thứ nhất đây. Ai biết trong mắt nàng mạng người so với Hỏa Linh Chi còn không quý giá bằng.

Cơ Như Tuyết nhìn thấy Lý Tinh Vân như thế nói nhảm: "Đừng nói nhảm, đưa Hỏa Linh Chi đây?.”

“ Hỏa Linh Chi quả thật không có ở trên sư huynh muội chúng ta” Lý Tinh Vân chỉ có thể nói lấy.

Lời vừa dứt,Cơ Như Tuyết một tay tóm cổ áo Lý Tinh Vân : “ Hỏa Linh Chi đâu?”

Lý Tinh Vân vội lên tiếng : “ cô nương có việc gì từ từ nói, quân tử động thủ không động khẩu mà”

“ Đồ lẻo mép, ta hỏi ngươi, rốt cuộc Hỏa Linh Chi đang ở đâu?” Cơ Như Tuyết chất vấn

Lục Lâm Hiên đã nhịn không được đem trên tay kiếm rút ra, lớn tiếng : “ không ở trên người chúng ta, là bị Thiên An đại ca lấy đi rồi”

“ Thiên An đại ca” Cơ Như Tuyết gương mặt trầm xuống.

Lý Tinh Vân vội hô lên : “ Kỳ thực, khi cô hôn mê thì vị đại ca đó xuất hiện lấy đi Hỏa Linh Chi, cũng là người chữa trị cho cô thương thế… ấy bình tĩnh bình tĩnh”

Cơ Như Tuyết đem trường kiếm đặt lên cổ Lý Tinh Vân, dò hỏi : “ y bây giờ ở nơi nào, các ngươi có quan hệ gì với y?”

“ Chúng ta nào biết, hai người chúng ta cũng mới gặp gỡà” Lý Tinh Vân vô tội nói : “ vị cao nhân đó, đem cô nương chữa trị lấy đi Hỏa Linh Chi, sau đó ngồi lên một chiếc kỳ quái vật di chuyển biến mất, đời ta còn chưa thấy được kỳ quái như vậy.”

Cơ Như Tuyết vội đem mắt dời theo phương hướng của Lý Tinh Vân chỉ, quả thật trên nền đất có in lại một vệt hằn giống như bánh xe ngựa. Song nó lại lớn hơn nhiều chạy dài một đường ở trên đó, nhãn châu xoay chuyển nhìn về đôi huynh muội này.

Đại não phân tích lấy, đôi huynh muội này cũng không có tất yếu phải lừa gạt nàng, nếu thật sự có ý đồ đã sớm nhân lúc nàng trọng thương mà xuống tay rồi. Xem ra là có người ở phía sau thừa nước đục thả câu lấy đi Hỏa Linh Chi.

“ Hừ, nếu để ta biết các ngươi lừa ta, Huyễn Âm Phường sẻ không tha cho các ngươi” Cơ Vô Tuyết thu lại trường kiếm, cảnh cáo nhìn hai người rồi lại xoay lưng nhanh chóng chạy đi, quan trọng nhất bây giờ chính là bám theo vết tích để lại của người lấy đi Hỏa Linh Chi.

“ Huyễn Âm Phường” Hai người kinh hô lên, không ngờ vừa mới xuất sơn không lâu đả đụng phải người của hai tổ chức khổng lồ nhất hiện giờ. Cùng với Thông Văn Quán là ba cự đầu ám sát tổ chức, khiến người nghe mà sợ mất mật.

“ Sư ca... biết thế chúng ta nhân lúc cô ta bị thương cho cô ta một kiếm” Lục Lâm Hiên ghét bỏ trả lời.

“ Ây... cái kia không tốt lắm đâu” Lý Tinh Vân ngập ngừng nói, lại từ trong túi áo ra lấy ra một thỏi vàng, cười nói : “ đúng là cao nhân à, chuyển lời cũng để lại hậu lể như vậy, từng này tiền dư cho huynh muội chúng ta tiêu sài rồi”

Tại một bụi rậm gần đó ẩn nấp quan sát Cơ Như Tuyết nhìn thấy một màn này, lại thấy Lục Lâm Hiên cũng lấy ra một thỏi vàng khác, mới an tâm rời khỏi hai người này bám theo vết tích để lại.

Nàng vừa rồi chỉ là cố ý rời đi rồi vòng lại muốn xem thử hai người này có lừa gạt mình hay không, dù sao Hỏa Linh Chi quý giá nhở đâu trúng phải giương đông kích tây của hai người này, nhìn một hồi thân ảnh lập tức vận lên khinh công thoát đi khỏi đây.

Lý Tinh Vân cùng Lục Lâm Hiên tiếp tục di chuyển trên đường mòn, thời gian lại trôi đi một cách chậm rãi. Đột nhiên chung quanh hai người, một trận cuồng phong gào thét, đem bụi mù thổi lên bao phủ lấy.

Trong không trung bảy , tám chuôi đoản đao trong không trung xoay tròn hướng về hai người, ẩn trong lớp khói bụi mà đến. Mà Lục Lâm Hiên và Lý Tinh Vân vẫn không hề hay biết nguy hiểm đả ập đến mình trong gang tấc.

“ Sư muội cẩn thận” Trong giây phút sinh tử, Lý Tinh Vân kịp phát giác ra được nguy hiểm bủa vây đến mình, khi trong tay hắn nghe được kỳ lạ thanh âm trong không khí, vội ôm lấy sư muội mình, theo quán tính ngả xuống mặt đất, kịp né đi những chuôi đoản đao sượt qua trong gang tấc.

Những thanh đoản đao không có rơi xuống mặt đất mà lại rơi vào tay của đám quỷ binh Huyền Minh giáo, sương mù khói bụi lui tán.

Tám thân ảnh quỷ binh nhanh chóng xuất hiện bên cạnh, đem hai người vây bọc. Cả hai người cũng kịp ứng biến từ mặt đất đứng dậy, rút ra trên tay kiếm.

“Tẻ nhạt thật đấy, chỉ có lũ binh tôm tướng tép này, Huyền Minh giáo không cử được nhân vật nào khá khấm để chơi đùa cùng ta ư?” Lục Lâm Hiên nhìn đám Quỷ Binh này lắc đầu nói.

Nàng vừa nói xong không lâu, một tràng cười nữ tử phát lên vang vọng nơi này, là từ một cổ quan tài đen được sáu tên quỷ binh khác khiên lấy, Bạch Vô Thường lớn tiếng, thanh âm từ bên trong phát ra : “ hai tên tiểu quỷ các ngươi, nếu đả nôn nóng nộp mạng đến thế. Thì ta đánh giúp các ngươi, thành toàn vậy”

Bên trong quan tài nằm một nam một nữ, Hắc Vô Thường tên là Thường Hạo Linh, Bạch Vô Thường tên là Thường Tuyên Linh. Hai người bọn họ cũng không phải là con ruột huynh muội, bình thường lại lấy huynh muội tương xứng, thật sự quan hệ là tình lữ.

Cả hai vốn là chiến tranh lưu lại cô nhi, về sau bị một vị họ Thường tướng quân thu dưỡng, học tập võ công, chiến đấu tại sa trường, mãi cho đến về sau tướng quân kia chết trận, chính mình lại bị ép gia nhập vào Huyền Minh giáo.

Địa vị trong Huyền Minh giáo chỉ là tiểu đầu mục mà thôi, nhưng trong giang hồ ưa thích giả thần giả quỷ lại xuất hiện trong quan tài, cộng thêm hung danh của Huyền Minh giáo cũng xông ra rất lớn thanh danh.

Huyền Minh giáo quỷ binh đi tới hai người trước mặt mấy mét chỗ, đem quan tài thả xuống dưới.

Quan tài đứng trước trên mặt đất, nắp quan tài khẻ trượt từ bên trong tản ra khói bụi, rồi theo nó ngã xuống mặt đất bụi mù xuất hiện càng nhiều, Hắc Bạch vô thường từ bên trong chậm rãi bước ra.

Hắc Vô Thường đem mắt đảo qua nhìn thấy một tòa mộ địa mới, là do Lý Tinh Vân tốt bụng đem đám quỷ binh chôn cất, dò hỏi : “ Những khẻ này do các ngươi giết ư?”

“ Hỏa Linh Chi trong tay các ngươi, giao ra đây thì các ngươi sẽ được chết thoải mái đôi chút” Bạch Vô Thường tiếp lời.

Nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường thời điểm, Lục Lâm Hiên cùng Lý Tinh Vân liền nhận ra , đây không phải là 8 năm trước sinh tử cừu nhân ư?

Cả hai nhìn chăm chú lên đối phương hai mắt hận không thể đem bọn hắn chém thành muôn mảnh, liền hô hấp tại thời khắc này cũng lộ ra thô trọng rất nhiều.

Bạch Vô Thường đảo mắt qua lại thấy Lý Tinh Vân ánh mắt mở lớn trừng nàng, chứa đầy phẩn nộ trong đó : “ Ái chà, ánh mắt của tiểu tử này thực sự đáng sợ đấy, dọa đến tim đập thình thịch đây này. Đại ca chúng ta giao kết trước, mạng hắn là của muội, huynh dừng tranh bới muội đấy”

“ Nói hay lắm, chỉ cần muội vừa ý thì hai Oa Oa này đều là muội cả” Thường Hạo Linh không xem hai người phía trước ra gì cười nói.

“ Vậy tốt quá, vẫn là huynh bênh vực muội”Thường Tuyên Linh cười nói, cũng chỉ có đối mặt Hắc Hạo Linh thời điểm, Bạch Vô Thường mới có thể lộ ra loại này tiểu nữ sinh một dạng nụ cười.

“ Có điều Tuyên Linh này, đừng trông mặt mà bắt hình dong đấy. Hai tên Oa Oa này có thể tiêu diệt mười mấy tên Huyền Minh giáo chúng, mà vẫn bình an vô sự. E chẳng dể đối phó.”Thường Hạo Linh nhắc nhở

Thường Tuyên Linh đem mắt quay sang hai người, hỏi lấy : “ Này, hai kẻ các ngươi thuộc môn phái nào. Mau báo danh đi, để sau này ta còn tiện báo trưởng bối các ngươi nhặt xác”

“ Ngông cuồng” Lục Lâm Hiên mắng lấy : “ Ta sẽ diệt tên yêu nghiệt thối tha không biết ngượng ngươi trước, xem kiếm”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK