Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trúc mọc san sát, tự thành như rừng, tại một khối đất trống còn có một tòa nhà chia làm ba gian, hết thảy vật dụng đều làm từ trúc.

Sắc trời đã đêm xuống, trong gian phòng chính viện ánh đèn lay lắt, trong phòng có ba cái thân ảnh.

Một trung niên dung mạo cương nghị đang đả tọa, phía sau lưng treo một thanh trường kiếm, hắn là chủ nhân của tòa viện trúc này, Dương Thúc Tử.

Dương Thúc Tử nhìn trước mặt hai hài tử một nam một nữ chỉ tầm tám tuổi đổ lại, cả hai đang quỳ ngồi phía trước, cất lời : “ đã nhận lời của bằng hữu, tất phải hoàn thành việc người nhờ cậy.”

Dương Thúc Tử lấy ra hai quyển da thú phân biệt đưa cho cả hai : “Ta nơi này có hai quyển bí tịch, các ngươi hai người phân công nhau tu hành, nhớ rằng, đôi bên không được xem lén nhau.”

“Kiếm Phổ!” Lục Lâm Hiên bắt được nhìn trên văn tự Đại Chu vui mừng thốt lên.

Còn lại Cơ Tinh Vân nhìn chính mình trong tay bí tịch, mặt trên viết ba cái chữ to “Thiên Kim Phương.”, hắn nhìn về phía Dương Thúc Tử, muốn biết đây là có ý tứ gì: “ sư phụ đây là thứ gì?”

“Thiên Kim Phương, chính là tác phẩm tâm huyết cả đời của Dược Vương Tôn Tư Mạc vô cùng quý giá đó.” Dương Thúc Tử giải thích cho Cơ Tinh Vân, nói : “ Ngươi nhất định phải chuyên tâm nghiên cứu”

Cơ Tinh Vân kêu lên: “Nhưng con muốn học chính là võ công mà. Ngài làm gì không dạy con võ công chứ”

“Vô lễ” Dương Thúc Tử giận mắng

Cơ Tinh Vân ngữ khí bất mãn : “Cớ sao sư muội có thể luyện kiếm, mà còn lại chỉ có thể học y. Người thiên vị.”

“Lớn mật.” Dương Thúc Tử giận phát, một tay vỗ xuống bàn trúc, lớn giọng: “Tập võ đả thương người, học y cứu người, đương thời loạn thế dân chúng lầm than. Kêu ngươi học y là vi sư một mảnh thiện tâm, chỉ mong ngày sau ngươi có thể hành y tế thế tạo phúc thương sinh, chẳng ngờ ngươi lại muốn học thứ hại người như thế. Loại ngu muội vô tri như ngươi, ngày sau khó thành đại nghiệp. Nếu thành mối họa của giang hồ. Thanh danh cả đời của lão phu, há chẳng phải bị hủy trong tay tên khốn nhà ngươi đó sao.”

Nói xong liền đem tay rút ra thanh trường kiếm.

“Sư phụ, người....” Cơ Tinh Vân hoảng sợ lắp bắp nói.

“Để tránh ngày sau hối hận, chi bằng hôm nay liền trừ bỏ ngươi cái này nghiệp chướng, xem kiếm” Dương Thúc Tử nâng lện trường kiếm quá đầu đi đến bên người, liền hướng Cơ Tinh Vân chặt xuống.

Nhưng kiếm còn chưa đến, bổng nhiên hình ảnh toàn bộ như bọt biển vở nát.

“ Phù! Phù!”

Chỉ thấy dựa lưng vào tảng đá thanh niên mười lăm mười sáu tuổi, thở hổn hển, hai tay vội lau đi mặt mình, mồ hôi toát ra không ngừng, diện mục có phần anh tuấn, mái tóc phía sau giống như đui gà bó buộc.

Sau một hồi liền đứng dậy vươn vai, ngáp một cái, nói : “ lại là giấc mộng này”

“ Lão gia tử cũng chẳng biết đả trúng phải tà thuật gì, tối qua lại đẩy ta ra đây hái thuốc. Chắc là lại nhân ta hái thuốc, huấn luyện đặc biệc cho sư muội rồi. Rõ là thiên vị” Nhặt lên một cái cuốc đồng nhỏ, Cơ Tinh Vân lẩm bầm đầy bất mãn.

Không bất mãn là không được, hiển nhiên cùng bái sư học nghệ một thầy. Người bên cạnh thân cũng bị giết trong một ngày, vì cớ gì hắn lại phải học y còn sư muội lại được học võ công chứ.

“ Đùng!”

Cơ Tinh Vân đem mắt nhìn lên bầu trời, bên tai nghe được tiếng sấm: “ Sấm giữa trời quang, rõ ràng chẳng phải điềm lành. Chút nữa trận mưa này chẳng nhỏ đâu. Chi bằng dừng tại đây, khẩn trương xuống núi thôi... Không được, trở về biết ăn nói ra sao chứ”

Cách Cơ Tinh Vân tầm mười trượng, sau một cây lớn có hai cái thân ảnh.

Dương Thúc Tử chứng kiến hết thảy, quay mắt sang một bên đả có một thân ảnh đeo mặt nạ đội nón vành, nói : “ Hắn là Cơ Tinh Vân”

“ Ta biết rồi, tiếp theo nên làm thế nào chẳng cần ta dạy ngươi đâu nhỉ?” Bất Lương Soái lạnh nhạt nói.

Dương Thúc Tử trầm ngâm một hồi, nói : “ phải tiến hành ngay sao?”

“ Sao nào? Không nở rồi” Bất Lương Soái ẩn ý nói.

“ Ta rõ rồi” Dương Thúc Tử cất lời, lời vừa dứt thân ảnh tung người thoát khỏi nơi này, trở về nơi ở của mình.

“ Điện hạ, cơ hội phục hưng Đại Chu đã đến rồi” Bất Lương Soái đem mắt nhìn thân ảnh Cơ Tinh Vân đi xuống núi, tự thoại.

Hắn từ Yên quốc đem Cừ Tử Mặc gia trọng thương sau, liền một đường chạy xuống Bắc Ly, tìm đến núi Thanh Thành một ngọn núi chính là vì Cơ Tinh Vân.

Tham dự vào phản Việt kế hoạch một trong, Bất Lương Soái cũng có mục đích của mình, đó chính là khôi phục lại giang sơn Đại Chu.

Năm xưa Tần quốc đánh Chu, Lữ Bất Vi dẫn quân thu một nữa lãnh thỗ Đại Chu, ép thẳng đông kinh Lạc Ấp...

Trong họa loạn và bảo tồn Chu thất, Cơ Tinh Vân công tử thứ 10 của Chích Viêm được Bất Lương Soái bí mật cho hoạn quan Lý Hoàn tráo thân đem ta ngoài lánh nạn và chờ đẩy lùi quân Tần thì trở về.

Sau này Chu quốc đẩy lùi được Tần quốc cùng đợi chiến sự lắng xuống thì dần tiếp chư vị công tử trở về. Trong đó Cơ Tinh Vân thì cùng Lý Hoán thất tán, lại đến khi Lương vương Chu Ôn phản Chu trợ Tần đánh vào Lạc Áp, Chu quốc diệt vong.

Cơ Tinh Vân lại theo Lý Hoán phiêu bạc, còn Bất Lương Nhân bí mật giải thể trong tối xâm nhập vào các thế lực trên Trung Nguyên.

Một mặt Bất Lương Nhân tìm phục chờ thời cơ, một mặt lớn mạnh thế lực.

Bây giờ cơ hội đến, Xương Bình Quân kế hoạch để cho hắn thấy được cơ hội lớn để Đại Chu khôi phục lại.

Cho nên hắn thuận theo Diệt Thiên Kế Hoạch, đồng thời cũng xúc tiến kế hoạch của mình, đem Cơ Tinh Vân chuẩn bị lộ ra ánh sáng, một khi kế hoạch thích Đế thành công liền đánh cờ hào Chu thiên tử huyết mạch mà gầy dựng lại Đại Chu.

Còn vì sao chọn Cơ Tinh Vân đó là vì các công tử khác đã gặp nạn, chính thống hậu duệ của Chích Viêm bây giờ chỉ còn lại Cơ Tinh Vân.

“Tinh Vân, Lâm Hiên, hai ngươi đi theo ta tới Kiếm Lư đã bao nhiêu năm?” Trở về Kiếm Lư của mình, Dương Thúc Tử chờ hai đồ đệ đến, đợi quỳ ngồi phía trước xong, dò hỏi.

Lục Lâm Hiên sau tám năm đã thành một cái thiếu nữ tràn ngập thanh xuân, dung mạo anh khí xinh đẹp, nói : “ hồi bẩm sư phụ, đồ nhi cùng Tinh Vân sư huynh, theo sư phụ học nghệ đến này đã 6 năm rồi”

“Sáu năm, chẳng dạy ta tí gì cả” Cơ Tinh Vân nhỏ giọng bất mãn.

“Ngươi nói gì?” Dương Thúc Tử nói: “Dám làm không dám nhận, ngươi cũng tiến bộ lên ấy nhỉ.”

“Có cái gì không dám nhận.”Cơ Tinh Vân cúi đầu nhỏ giọng.

Dương Thúc Tử quát : “Nói to lên, ngươi không ăn chưa đủ no sao.”

Cơ Tinh Vân phản nghịch tâm lý nổi dậy, lớn tiếng: “ ta nói ông đấy, tám năm nay, đến chút vặt vãnh cũng chẳng hề dạy cho ta.”

“Sư ca.” Lục Lâm Hiên vội can ngăn.

“Dường như ngươi không phục lắm a.” Dương Thúc Tử chất vấn

Cơ Tinh Vân ôm cánh tay khó chịu nói: “Ta bất bình lắm rồi.”

Lục Lâm Hiên vội chen lời : “ Sư ca, sao huynh có thể nói vậy với sư phụ chứ”.

“Chẳng phải việc của muội” Cơ Tinh Vân oán trách

Lục Lâm Hiên có phận tức giận : “Huynh....”

Dương Thúc Tử nói : “Cứ để hắn nói.”

Cơ Tinh Vân khó chịu nói: “Nói liền nói. Ta bất bình tám năm này rồi.”

“Ồ!”Dương Thúc Tử thốt lên tỏ vẻ bất ngờ

Cơ Tinh Vân càng nói càng kích động : “Tám năm a, ta bái ông làm thầy vì đâu chứ, còn không phải là học giỏi bản lĩnh một ngày kia có thể vì người nhà ta và Lý Hoán, mà báo huyết hải thâm thù.”

Dương Thúc Tử như cũ là bình tĩnh nói: “Báo thù? Ngươi tập võ chính là vì giết người báo thù.”

Cơ Tinh Vân tay vung nói: “Ông đừng giảng đạo lý với ta, cho ông biết, ta nghe bao nhiều năm nay đả chán ngấy rồi, đừng bảo ta rằng ông chẳng biết, sư muội tập võ không phải cũng là vì cho cha muội ấy báo thù ư?”

“Muội....” Lục Lâm Hiên nói.

Cơ Tinh Vân nói : “Muội ấy báo thù ông chẳng quản, ta muốn báo thù ông dựa vào cái gì không cho.Từ ngày đầu ta tới đây, ông vẫn luôn đề phòng ta như phòng tặc. Lúc truyền võ ông quay lưng lại, ông cùng sư muội đối luyện cũng chẳng để ta xem.”

“ Ngươi muốn xem ta cùng Lâm Hiên thí luyện?” Dương Thúc Tử mở lời

“ Ai mà chẳng muốn chứ” Cơ Tinh Vân vội chữa lời : “ Ai... ai... ai mà muốn xem chứ”

“ Được” Dương Thúc Tử đứng dậy : “ Lâm Hiên, ra đây. Hôm nay vi sư muốn kiểm tra võ công của con”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK