Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch thông qua Truyền Tống Trận mà trở về hoàng cung Đại Việt.

“Này!” Lý Tâm Nguyệt, Lạc Văn Quân nhìn thấy cảnh vật chuyển biến qua mau mà kinh thốt lên, đập vào mắt cả hai là một khu rừng rậm cây cối, sinh cơ bừng bừng, một cái xa hoa cung điện cách vị trí cả hai chừng mấy trăm mét.

Thiên Trạch không để ý, mang người đến phía trước cung điện xa hoa.

Hắn vừa xuống đám người ở trước bờ hồ trò chuyện cũng dừng lại, ai nấy đều đem mắt nhìn về người kia, nhất là cái Ngọc Long Tọa xa hoa lộng lẫy kia.

“ Bệ hạ! nương nương” Tiêu Phong, Đoàn Dự, A Châu nhìn nhóm người Thiên Trạch đến liền chào hỏi.

Thiên Trạch nhẹ gật đầu, rồi khống chế Ngọc Long Tọa đáp xuống chổ bọn họ, nói : “ cái đám người kia có làm loạn gì không?”

A Tử nhanh nhẩu nói : “ bọn chúng đến ồn ào đòi xác, nhưng mà khi đến ai nấy đều xanh mặt cả, bỏ chạy hết cả rồi”

“ Còn không phải là sợ” mấy người thầm nghĩ, nhớ lại không lâu trước bọn họ thấy quang cảnh ai nấy mà không tê dại da đầu, đằng sau cái rừng cây sinh cơ bừng bừng này chính là từ vô số anh kiệt võ lâm mà lên.

Nhưng đó còn chưa là đáng sợ nhất, tại hoàng cung này trong có một cái cấm địa, những thi thể được đem đến nơi này và ném vào, huyết nhục bị chấn tan nát. Những võ lâm nhân sĩ chết trận hoặc là quân Bắc Ly được ném vào lên đến mấy chục vạn, con số kinh người như thế ai mà không kinh sợ chứ?

Cấm địa đó rốt cuộc ẩn giấu thứ gì phía sau? Việt Đế rốt cuộc còn lưu giữ quân bài đáng sợ gì trong cái hoàng cung này?

“ Bị y đánh bại rồi!” Lý Lạc nhị nữ thầm nói.

Cả hai cũng biết võ lâm trung nguyên nam xuống Thăng Long tiến đánh Việt Đế, tận mắt thấy hắn lực lượng cho đến bây giờ, cả hai lẽ nào không rõ võ lâm nhân sĩ không bị y đánh bại ư?

“Bệ hạ đại ca, A Tử còn trợ giúp người giết thêm mấy cái không biết sống chết đó” A Tử lại chủ động thân quen.

Mà nàng nói ra cũng để đám người tròn mắt nhìn nàng.

“ Bệ hạ đại ca?” Lý Tâm Nguyệt niệm lại ánh mắt có chút cổ quái nhìn.

A Tử một bộ đơn thuần nói: “ Tiêu Phong là tỷ phu của A Tử, mà tỷ phu là bằng hữu của bệ hạ nha, A Tử gọi bệ hạ đại ca không đúng ư?”

Từ xưa đến nay quân vương đều là những kẻ cô độc, bằng hữu chuyện này có rất ít. Mà A Tử lại mở miệng nói cũng khiến cho nhiều nhiều người im lặng, đối với cái quỷ quái tinh linh này tính toán gì cả bọn đều rõ.

“ Bệ hạ, A Tử nhanh mồm nhanh miệng....” Tiêu Phong vội nói.

Thiên Trạch khoát tay ngăn lại, hướng A Tử nói : “ Ngươi quỷ quái tinh linh, lớn lên tại Tinh Túc phái vô pháp vô thiên, để ngươi gọi một tiếng đại ca chỉ sợ khối con dân ta lại chết bởi ngươi, việc này cứ để cho cha mẹ ngươi quản”

A Tử cười hì hì nói : “ A Tử nào dám làm càn ở chổ này chứ”

“ Như vậy là tốt! bằng không trời đất này không ai cứu nổi ngươi đâu!”Thiên Trạch cảnh cáo, cái nha đầu này chính là ma nữ, đụng một cái là muốn mệnh người.

Chứng kiến Thiên Trạch đại sát võ lâm nhân sĩ nước Sở, lại thấy tận mắt cánh rừng sinh cơ bừng bừng này mọc lên từ thân xác người chết, đám người ở gần còn nghi ngờ lời nói của Thiên Trạch ư?

“Bệ hạ một chuyến đi Bắc Ly thế nào?” thấy bầu không khí lúng túng, Tỳ Bà mở miệng hóa giải.

Diễm Linh Cơ cười nói : “ không có gì, chỉ là nuốt 200 vạn quân Bắc Ly, sau đó giết vào Thiên Khải, bệ hạ giết gần hết triều đình Sở quốc khiến Tiêu Nhược Cẩn run sợ, không chỉ dời quốc khố còn mời luôn hai vị mỹ nhân làm khách”

Nghe Diễm Linh Cơ nói đám người cũng không dao động, mấy chuyện kia mỗi một việc đều không nhỏ, vô luận là ai trong này đều không đủ sức làm được. Bất quá bọn họ còn dao động ư? Hai ngày trước đã thấy y thực lực, những chuyện hiện giờ đối với họ là chuyện thường tình của vị kia thôi.

“ Oa! Bệ hạ thật lợi hại, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ” A Tử sống tại Tinh Túc phái, môn hạ đa phần là giỏi nịnh nọt lấy lòng Tinh Túc chưởng môn, nàng là sủng ái nhất đệ tử cho nên việc lấy lòng này so với nhiều người còn giỏi.

“Hai vị mỹ nhân tỷ tỷ này thật xinh đẹp, là hai vị nương nương mới sao?” A Tử cười hì hì đến gần, sau đó nhảy lên Ngọc Long Tọa, tự nhiên đem mấy quả trái cây trên đó ăn, một bộ hết sức tự nhiên như người nhà của mình

Thiên Trạch không để ý, nói : “ đây là Lý Tâm Nguyệt, còn đây là Lạc Văn Quân hiện giờ Bách Việt thiếu nhân lực, ta thấy hai người đẹp mắt lại có tài thế là bắt về cho ta làm việc, chỉ cần 3 năm liền thả đi.”

Lý Tâm Nguyệt ban đầu nghe A Tử nói nương nương cũng có chút ngượng, thầm nghĩ tên kia nếu dám ép nàng làm nữ nhân, nàng đánh không lại cùng lắm thì tự sát không chịu khinh nhục, bây giờ nghe hắn nói ra cũng buông xuống một cọc tâm sự, dò hỏi : “ lời này là thật?”

“ Quân vương một nước há lại nói đùa” Thiên Trạch đáp.

Lạc Văn Quân im lặng nhìn hắn không nói.

Thiên Trạch đưa mắt sang Tiêu Phong hỏi : “ chổ của ta lại đang thiếu người mà bản thân ta lại rất thưởng thức đệ. Sắp tới ta phong đệ làm vương gia khác họ, không cần đệ xông phá chiến trường gì cả, chỉ cần giúp ta giải quyết sự vụ trong thành là được rồi.”

Lời này ra khiến cho đám người ở đây đưa mắt chú ý.

Theo Việt Đế sở ra thần uy, ai cũng rõ ràng Bách Việt sớm muộn gì cũng là bá chủ miền nam này thôi. Vương gia khác họ của Bách Việt là một thứ cực kỳ quý giá và có trọng lượng lớn vô cùng.

Bởi gần đây bọn họ cũng biết về bộ luật pháp của Việt Đế ban ra, chỉ cần là hoàng thất cũng có thể kế thừa hoàng vị à. Không tính thứ đó, ngôi vị vương gia mà Việt Đế cấp cho Tiêu Phong đúng là đãi ngộ cực kỳ lớn rồi.

“ Chuyện này xin bệ hạ....” Tiêu Phong chưa nói hết đã bị Thiên Trạch một tay chặn lại.

“ Nghe ta nói hết đã” Thiên Trạch nói tiếp : “ trung nguyên tuy rộng lớn nhưng chiến loạn khắp nơi, đệ hiện giờ không còn một mình, có A Châu còn cha đệ, trước phụ giúp ta là chổ quen biết, sau là có chổ yên thân lo cho gia đình, còn nữa cha đệ bệnh tình trong người nguy hiểm tính mạng, nếu rời đi chỉ sợ khó sống lâu, đệ lẽ nào muốn cha mình chết, ông ấy còn chưa thấy cháu đây?”

A Châu một bên nghe đến mấy lời sau mặt lại đỏ lên cúi đầu, Việt Đế này không lẽ không chú ý một chút sao?

Tiêu Viễn Sơn đối với Thiên Trạch không có gì để chê, ân uy tình nghĩa đều có, ở lại Bách Việt mà nói hắn không có quan ngại gì cả? Dù sau hắn năm nay còn sống bao nhiêu lâu nữa chứ! Con trai cùng con dâu sắp thành gia, hắn bây giờ là muốn quãng đời còn lại sớm có cháu bồng.

Còn về bệnh tình mà Thiên Trạch nói đến, quả thật không sai gì cả hắn quả thật trong người có bệnh. Là do mấy mươi năm nay cưỡng ép luyện võ mà lưu lại, hiện giờ hai huyệt Lương Môn, Thái Ất nơi bụng dưới ngâm ngẩm đau không dứt.

Mà huyệt Quan Nguyên mười hai năm trước đã chai đi không có cảm giác ban đầu chỉ bằng đầu ngón tay út, bây giờ .... bây giờ to bằng miệng chén uống trà rồi! Nếu nhưng
không có cách gì khu trừ trước sau cũng ngã xuống.

“ Bệ hạ chi ân, Tiêu đệ khắc cốt ghi tâm, xin nghe bệ hạ phân phó” Tiêu Phong nghe xong chắp tay cúi đầu nói, đối với vị đại ca này hắn kính nể tận đáy lòng.

“ Bệ hạ! bá phụ có bệnh trong người ư?” cha chồng tương lai mắc bệnh, sắp gả vào nhà chồng A Châu lo lắng hỏi.

Tiêu Phong nghe được cũng lo lắng không yên, mới đoàn tụ với cha hắn làm sao nguyện âm dương lưỡng biệt được.

“ Cha đệ cưỡng ép luyện võ công Thiếu Lâm, trong người lưu lại tổn hại, muốn chữa với ta mà nói chỉ là không đáng kể gì! ta có thể ra tay nhưng lại hao phí của ta trân quý lực lượng, song chỉ cần mỗi ngày uống rượu của ta nhưỡng hoặc dùng đào trong cung và nước ở hồ kia bệnh tình sẽ thuyên giảm ngay” Thiên Trạch từ tốn nói.

Tiêu Phong cảm kích : “ đệ đội ơn bệ hạ chỉ bảo”

Rượu quý cùng đào hắn đã thưởng thức qua, chính A Châu còn sống đến giờ cũng là nhờ đại vương phân một ít rượu cho hắn trước khi rời đi.

“Bệ hạ đại ca! đào kia thật lợi hại A Tử đã ném qua rồi, như đào tiên vậy! còn cả rượu nhưỡng nữa, hì hì, nhưng mà nước hồ kia có chổ nào đặc biệc ư?” A Tử dò hỏi.

Thiên Trạch đáp : “ ta lấy bí pháp ngưng tụ thiên địa linh khí cùng tinh hoa nhật nguyệt, hồ nước kia là linh tuyền, phục dụng nhiều cải thiện tư chất, thường xuyên uống có thể trì hoãn thanh xuân, là nguyên liệu mà ta nhưỡng rượu”

Nghe được mấy cái nữ tử lại sáng mắt lên, không nghĩ đến lại không nghĩ đến.

“ Về phần Đoàn Dự” Thiên Trạch quay sang Đoàn Dự nói.

Đoàn Dự yên lặng nghe mừng cho đại ca cùng em gái, nghe điểm danh mình : “ Việt Đế có gì chỉ bảo”

Thiên Trạch cười nói : “Tuy cha đệ đào hố cho đệ nhảy không ít, bất quá cũng được cái là để lại gia thế cho đệ, có lẽ là nghiệp quật mà hắn trừ đệ ra không có con trai, đở phải tranh quyền đoạt vị, tương lai đệ sẵn là quân vương một nước rồi, bất quá chờ cha đệ thoái vị cũng có thể chạy qua chổ ta chơi, à nơi này địa bàn của ta đệ cũng có thể an tâm không giành địa bàn của cha chú”

Đoàn Dự nghe mà lúng túng.

“ Phốc xuy!” Diễm Linh Cơ cùng mấy cái nữ tử cũng nhịn không được quay mặt mà che miệng cười.

“Xin đừng giễu cợt đệ nữa” Đoàn Dự gãi đầu nói.

“ Ha ha ha” Thiên Trạch cười lên, nói : “ Dự đệ, ta sắp tới còn bận không ít việc, ở lại phụ giúp ta một thời gian, ít nhất chờ Tiêu Phong hôn lễ xong rồi muốn đi hay ở tùy đệ tính, Thăng Long vẫn luôn chào đón đệ, dù là bây giờ hay là tương lai đi nữa”

Đoàn Dự cảm kích : “ tiểu đệ xin nghe lời Việt Đế”

Lý Tâm Nguyệt, Lạc Văn Quân đưa mắt nhìn.

Không thể không nói gả nam tử bắt mình đi rất có mị lực, có uy nghiêm của bậc Đế Vương giơ cao nhấc tay đều là quân lâm thiên hạ khí chất, nhưng bên cạnh đó cũng không thiếu tình nghĩa với huynh đệ.

Trước khi thân phận lộ ra đã là một cái danh dương thiên hạ Đạo Thánh, làm những việc cho nhiều kẻ kinh sợ. Khi thân phận lộ ra càng để thế nhân khiếp sợ, vũ lực để người đời chỉ biết từ dưới ngóng trông.

Vương gia thân phận không phải quân vương nào cũng tùy tiện đưa ra, ấy vậy mà y sẵn sàng đưa cho Tiêu Phong, dù cho y muốn lôi kéo đi nữa nhưng cũng đủ để cho cả bọn đối với y sở động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK