Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió to đang lộng, một ngọn đại kỳ không ngừng phất phới được cắm trên nóc một tòa phủ viện cao lớn.

Đấy là một ngọn cờ màu lam, trên thêu một con lộng lẫy mãnh hổ, nhìn qua chẳng khác nào một con hổ sống đang vươn mình như muốn vồ tới trước.

Bên dưới con hổ ấy, lại có thêu bốn chữ to Phi Hổ Tiêu Cục.

Có thể nói Phi Hổ Tiêu Cục là tiêu cục to nhất trong năm tỉnh phía nam Tống quốc, và thanh danh cũng không nhỏ, được xưng "Tống quốc đệ nhất tiêu cục", sở bảo đảm hàng hóa, động một tí chính là mấy vạn lượng vàng bạc, kỳ trân dị bảo rất nhiều, có thể từ nó xuất đạo đến nay, nhưng lại chưa bao giờ thất thủ qua.

Người chết vì tiền chim chết vì mồi, tại cái thế giới giang hồ cùng triều đình đan xen này, không ít thế lực mạnh mẽ, trộm cướp tiêu là chuyện không ít, Phi Hổ Tiêu Cục đã đúng 20 năm chưa thất bại chuyến tiêu nào, có thể nói là một chuyện rất ít tiêu cục nào có thể làm được.

Nguyên do có rất nhiều, một trong đó chính là chủ nhân của Phi Hổ Tiêu Cục, tức Thiên Hổ Lữ Đằng Không và người vợ của ông ta là Tây Môn Nhất Nương, đều chẳng phải hạng người dễ trêu chọc.

Thiên Hổ Lữ Đằng Không là một nhân vật tài ba lỗi lạc, một đệ tử tại gia ưu tú và là nửa cái đệ tử của Độc Cô Nhất Hạc chưởng môn phái Nga Mi, cả về hai mặt nội ngoại công đều cao cường tuyệt đỉnh.

Lữ Đằng Không đối nhân xử thế tỏ ra rất có nghĩa khí, nhưng cá tánh của lão ta có một chỗ nhược, ấy là lúc nào cũng tham lam tiền tài. Tuy nhiên, có thể nói đấy là cái
bịnh chung của người đời.

Bà vợ của ông ta lại là sư tỷ của vị Chưởng môn phái Điểm Thương ở đất Vân Nam Tống quốc, tức Lăng Tiêu Nhạn Khuất Lục Kỳ.

Vị Chưởng môn phái Điểm Thương là người sở trường về kiếm pháp. Thanh trường kiếm của ông ta xuất quỷ nhập thần, không ai là không kiêng sợ. Do đó, tên tuổi của ông ta trong võ lâm thật ra không kém sút chi so với Lữ Đằng Không cả.

Lưng dựa hai tòa chỗ dựa, bình thường người giang hồ lại sao dám đánh Phi Hổ tiêu cục chủ ý chứ, ít nhất cũng phải bán mặt mủi.

Với thanh thế và danh vọng cùng chổ dựa, dễ hiểu khi Phi Hổ Tiêu Cục lập nghiệp chỉ mới 20 năm mà bá chiếm các tiêu cục khác trên nước Tống, lại thêm tính cách cùng cao thủ hai phái chổ dựa cùng mời chào các tiêu sư áp tiêu, Phi Hồ Tiêu Cục làm ăn mỗi ngày càng thịnh vượng.

Thành ra người tìm đến đặt tiêu so với các tiêu cục khác càng tốt, khiến cho các tiêu cục khác phải đỏ mắt, nhưng nhìn ở chổ dựa phía sau bọn họ chỉ bấm bụng.

Ngày hôm nay so với thường ngày Phi Hổ Tiêu Cục càng đông khách đến, bởi lẻ hôm nay là một ngày đặc biệc.

Lữ Đằng Không chậu vàng rửa tay rút lui khỏi chốn giang hồ, nhường lại Phi Hổ Tiêu Cục cho con trai độc nhất mình Lữ Lân tiếp quản.

Năm nay Lữ Lân vừa đúng mười sáu tuổi. Ngay từ lúc Lữ Lân hãy còn nhỏ, thì vợ chồng của Lữ Đằng Không đã sưu tập cất sẵn những linh dược tiên thảo, uống vào có lợi cho người rèn luyện võ công, để cho Lữ Lân dùng. Vì hai vợ chồng ông ta quyết tâm sẽ đào tạo Lữ Lân trở thành một con người võ công cái thế sau này.

Do đó, đến năm Lữ Lân vừa lên tám, thì hai vợ chồng của Lữ Đằng Không đã bắt đầu truyền dạy võ công cho cậu ta. Bởi thế, Lữ Lân tuy tuổi hãy còn nhỏ, nhưng về mặt võ học cũng đã có một trình độ khá cao cường. Đồng thời, võ học của cậu ta lại tập trung được sở trường của hai môn phái Nga My và Điểm Thương, càng là y lại bái hòa thượng chùa Đại Lâm Trì Lai vi sư, đã sớm bị người ca tụng là tương lai trong chốn võ lâm anh tài.

Chỉ là ngày trọng đại hôm nay, Lữ Lân kế tục lại không thấy y xuất hiện trong tiêu cục, khiến cho đám khách đến nghị luận ra vào không ít.

Chờ đợi mãi vẫn không thấy đứa con này trở về mà khách khứa đợi lâu, Lữ Đằng Không là một lão già da dẻ hồng hào, tóc râu bạc trắng, thái độ oai vệ uy nghi, khiến ai nhìn vào cũng phải kiêng sợ, ông mở miệng : “ bắt đầu nghi lễ”

Lập tức gia nhân trong tiêu cục thắp pháo ngoài cổng.

Chờ đến khi pháo đốt hết, hai tiêu sư lần lượt bưng chậu vàng đựng nước cùng khay gỗ ra.

Nhìn thấy đám khách nhao nhao cất lời :

“Lữ huynh về sau sẽ hưởng thanh phúc, rời khỏi giang hồ gió tanh mưa máu, đao quang kiếm ảnh”

“ Thật là làm cho chúng ta ao ước!"

“Chúc mừng Lữ huynh chậu vàng rửa tay công thành!"

“Chúc mừng chúc mừng!”

“ Chúc mừng Lử tổng tiêu đầu chậu vàng rửa tay, rời khỏi giang hồ”

Cái gọi là chậu vàng rửa tay gác kiếm giang hồ chính là Lữ Đằng Không hiện giờ làm, y đem tay nhúng vào chậu vàng rửa lấy ba lượt sau đó dùng khăn lau đi.

“Bây giờ Lữ tổng tiêu đầu đã rút lui khỏi giang hồ, vậy thì bảng hiệu Tống quốc đệ nhất tiêu cũng nên nhường cho người khác không”

“ Đúng vậy! ông cứ giữ khư khư bảng hiệu Tống quốc đệ nhất tiêu này lại, nó cũng đâu phải là tổ tiên của ông truyền lại đâu, cha nhượng lại cho con chúng tôi sao sống được, có đúng không?”

“Đúng vậy!”

“ Đúng vậy đó”

Lữ Đằng Không vừa hoàn thành nghi lễ xong, đám khách trong không ít kẻ trước vừa chúc mừng sau đã công kích.

Mọi người tới đây, nói tới nói lui chính là vì cái bảng hiệu của Phi Hổ Tiêu Cục.

Danh lợi hai chữ, danh tại chữ lợi trước, nổi danh tự nhiên là có lợi, thiên hạ vũ phu, ai không phải có cầu xin này. Mà nhất là những kẻ dự chậu vàng rửa tay đây một nửa trong đều là các tiêu cục đất Tống, hoặc là các nước khác.

Tống quốc đệ nhất tiêu của Phi Hổ Tiêu Cục danh khí lớn, tất nhiên sẽ thu hút người đến đặt tiêu nhiều, các tiêu cục khác đã sớm ghi hận nhưng kẹt thế dựa của Phi Hổ Tiêu Cục mạnh, bây giờ Lữ Đằng Không thoái ẩn giang hồ muốn nhường lại tấm bảng này cho con mình, bọn họ làm sau chấp nhận.

“ Mọi người bình tĩnh, hãy nghe tôi nói.” Lữ Đằng Không cũng đã sớm rõ ràng chuyện này.

Đám ồn ào tiêu cục nước Tống cũng an lặng, mà những người nước khác thì chờ xem kỳ biến sắp đến.

Lữ Đằng Không mở miệng nói tiếp : “ Tống quốc đệ nhất tiêu không phải bảng hiệu riêng của Lữ Đằng Không, mà bảng hiệu của Phi Hổ Tiêu Cục, đây cũng là danh hiệu các huynh đệ đổi bằng máu và nước mắt. Tuy Lữ Đằng Không tôi đã rút lui khỏi chốn giang hồ nhưng con trai tôi sẽ bảo quản, nó còn sống ngày nào sẽ bảo vệ ‘Tống quốc đệ nhất tiêu’ khó khăn lắm mới dành được”

Lời vừa rơi xuống đám tiêu cục Tống quốc nói vào :

“ Lữ Lân, một đứa con nít chỉ mới mười tám tuổi trước giờ chưa từng đi áp tải chuyển hàng, mà muốn bảo vệ được danh hiệu Tống quốc đệ nhất tiêu à”

“ Đúng vậy đó! tháo xuống đi”

“ Không sai! tháo xuống đi”

“ Lữ tổng tiêu đầu, ông còn ở giang hồ cái bảng hiệu này chúng tôi phục, nhưng Lữ Lân tiếp quản chúng tôi không phục”

“ Tháo xuống thôi”

Lúc này, thấy đám người ép đến đòi tháo bản hiệu, bên cạnh Lữ Đằng Không bà vợ ông ta bước đến trước, Tây Môn Nhất Nương có khuôn mặt dài như mặt ngựa, đôi mày xếch cao và rậm đen, nhìn qua thực là đáng sợ. Dù là người xa lạ, nhưng chỉ cần nhìn đến sắc mặt của bà ta cũng đoán được bà ta là người có tính tình nóng nảy và hung tợn.

“ Các vị anh hùng giang hồ”

Tây Môn Nhất Nương đi đến trước giang tay ra nói, đám người ồn ào cũng bị lắng lại.

“ Hôm nay là ngày Đằng Không rửa tay gác kiếm, cho phép Nhất Nương tôi hỏi các vị một câu. Hôm nay các vị đến tiêu cục này để chúc mừng hay là tháo bảng hiệu, cuối cùng các vị có hiểu quy tắc giang hồ hay không?”

Đám người lặng ngắt như tờ, tuy bọn họ có ý muốn ép tháo bảng nhưng lời lẻ của Tây Môn Nhất Nương ra, đám tiêu cục nước Tống cũng không dám trực tiếp thừa nhận.

“ Bây giờ các vị không ai tin Lữ Lân, tôi trước tháo xuống vậy” Lữ Đằng Không mở lời, hắn đã suy nghĩ qua việc này, bảo vệ được là chuyện tốt nhưng hôm nay nhìn ra bọn người đến đã có chủ tâm, chi bằng trước chịu thiệt để tránh cho sau này con trai mình áp tiêu gặp họa, sau này lấy con trai năng lực tất treo lại thôi.

Nhìn thấy Lữ Đằng Không cho người tháo xuống bảng hiệu, đám tiêu cục nước Tống vui mừng hớn hở.

“ Không được tháo xuống! Tống quốc đệ nhất tiêu các ngươi nghĩ tháo là tháo”

Giữa lúc bảng hiệu đang được tháo xuống, từ ngoài cửa vọng vào thanh âm.

Liền sau đó ngoài cổng bay vào một cái bóng người, y tung cước đem tấm bảng được tháo kia đá lên lại chổ cũ, lực đạo vửa đủ để tấm bảng không chịu phá hủy.

Làm xong y lộn một vòng đáp xuống chổ Lữ Đằng Không, ở đứng vững về sau, đã thấy là cái khí khái anh hùng hừng hực thiếu niên áo trắng, y xoay người nhìn Lữ Đằng Không chắp tay cười nói : “ Lân nhi chúc mừng phụ thân công đức viên mãn, rửa tay gác kiếm quy ẩn giang hồ, chúc mừng, chúc mừng phụ thân”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK