Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong vô số tượng phật, có lẽ Nhạc Sơn Đại Phật là pho tượng lớn nhất trên đời này.

Nhạc Sơn Đại Phật nằm ở phía tây Nhạc Sơn ở quận Thục Trung thuộc Nam Sở, là nơi giao nhau của ba con sông lớn Mân Giang, Thanh Y và Đại Độ.

Tương truyền vào những năm đầu triều Chu U vương, Hải Thông hòa thượng thấy nước sông chỗ này chảy xiết, thuyền bè hay gặp phải đá ngầm nên muốn xây dựng một bức tượng phật lớn để bảo hộ tàu thuyền qua lại được an toàn, phải mất hơn chín mươi năm mới có thể hoàn thành được bức tượng này, Hải Thông hòa thượng cũng sớm viên tịch khi bức tượng còn chưa hoàn thành.

Nhạc Sơn Đại Phật hoàn thành là một bức tượng Phật Di Lặc đang ngồi, cao ngang với núi, nhìn về phía sông, dựa vào đá mà tạc thành, dưới chân nước sông cuồn cuộn chảy, thuyền bè lại qua, trông rất là hùng vĩ.

Cái kia Đại Phật hình thể cũng đích xác là vô cùng khổng lồ, chỉ riêng con mắt Phật thôi cũng đã dài hơn một trượng rưỡi, cao có vài trăm trượng, khí thế to lớn, quỷ phủ thần công, sinh động như thật.

Lúc này, tại Đại Phật chân trái chổ có một cái tiểu đình nhỏ, tại đó có hai nam hài tử tầm mười tuổi đổ lại đang đứng.

Một đứa thì lớn hơn nửa cái đầu để tóc dài xõa, mặc một bộ màu áo vải màu vàng, nó nhìn thấy trên tảng đá khắc lấy hai dòng văn tự, hiếu kỳ hỏi : “ Nước qua đầu gối Phật, lửa thiêu Lăng Vân động, hai câu khắc trên đá này có nghĩa là gì?”

Đứa nhỏ hơn mặc một kiện màu lam áo vải, tóc tương đối ngắn, nó cực kỳ quen thuộc với nơi này cho nên trả lời cho người bên : “ đây là một truyền thuyết có liên quan đến tượng Lạc Sơn Đại Phật này. Nghĩa là mực nước tràn qua đầu gối phật thì....”

Nói đến đây nó ngước đầu lên chỉ một tay về nơi hai đầu gối tượng Phật, ở đó có một cái hang động, nói tiếp : “.... động Lăng Vân ở trên sẽ bị lửa thiêu cháy”

Tóc dài nam hài nghe được càng nghi hoặc : “lạ thật, cửa động ngang với đầu gối Phật, nếu nước tràn qua dầu gối Phật ắt cũng tràn vào động, như thế thì lửa làm sao thiêu cháy được?”

Tóc ngắn nam hài đáp : “ tôi cũng từng nghĩ qua điều này rồi, nhưng cũng không thể nào hiểu nổi. Đoạn gia chúng tôi vì truyền thuyết này mà mấy đời nay cứ cư túc ở đây, đời này tới lượt tôi mỗi ngày đều tới đây đo mực nước sông”

Cậu bé này có một cái họ nghe ra vô cùng quyết đoán quả cảm - Đoạn!

Nó chính là con trai Nam Lân kiếm thủ Đoạn Soái – Đoạn Lãng!

Đoạn Lãng rất không vui, chỉ vì mang họ Đoạn!

Bên đỉnh phía phải của Nhạc Sơn Đại Phật có một ngôi tự cổ tên là Đại Phật Tự, ngoài Đại Phật Tự hơn trăm trượng lại có một dãy đình đài lầu các, đó chính là Đoạn gia trang.

Đoạn gia trang vốn là một danh gia vọng tộc trong giang hồ, giàu có nhất vùng Nhạc Sơn. Đáng tiếc, từ đời tằng tổ phụ Đoạn Lãng lại bắt đầu suy thoái dần, tới đời tổ phụ của Đoạn Lãng thì hoàn toàn tiêu thanh biệt tích khỏi võ lâm.

Đoạn gia vì sao lại tiêu thanh biệt tích khỏi võ lâm?

Đoạn Lãng không hiểu lắm, chỉ nhớ Đoạn Soái từng nói, Đoạn gia trước đây có thể vang danh giang hồ là nhờ một thanh thần binh Hỏa Lân Kiếm, phối hợp cùng Thực Nhật kiếm pháp của Đoạn gia, uy lực bất phàm, chấn nhiếp võ lâm.

Chỉ có điều chuôi kiếm Hỏa Lân này tà dị khác thường, có lúc kiếm khống chế tâm, bởi vậy tằng tổ phụ và tổ phụ Đoạn Lãng sợ tẩu hỏa nhập ma nên không dám dùng đến, do vậy không thể phối hợp Hỏa Lân Kiếm với Thực Nhật kiếm pháp để phát huy hết uy lực tối cao, nên Đoạn gia từ lúc đó không thể vươn lên được.

Vì sao Hỏa Lân Kiếm lại khống chế nhân tâm? Vì sao lại tà dị như thế? Tổ tiên Đoạn gia sao lại dùng thanh kiếm này? Những nghi vấn như vậy dù Đoạn Lãng vô cùng thắc mắc nhưng Đoạn Soái chưa bao giờ nhắc tới một lần.

Cho đến thời của Đoạn Soái, Đoạn gia trang đã chẳng còn lại gì, y nghèo rớt mồng tơi, thứ duy nhất còn lại là khuôn viên Đoạn gia và thanh Hỏa Lân Kiếm tổ truyền.

Túi đã mòn thì tráng sĩ cũng chẳng còn!

Chưa đến năm năm, dựa vào Hỏa Lân Kiếm thì Đoạn Soái đã đạt được ngoại hiệu Nam Lân kiếm thủ, đáng tiếc là lúc này Đoạn gia đã suy tàn cùng cực, muốn khôi phục chẳng phải dễ.

Nếu có môn phái nào muốn quy phục cường giả, hoặc người giang hồ muốn tham gia thì nhất định là sẽ lựa chọn các đại bang phái hay thế gia cường đại. Mà đất Sở không thiếu các đại bang phái hay thế lực lớn nổi danh trên giang hồ.

Cho dù Đoạn Soái được giang hồ tôn là Nam Lân kiếm thủ nhưng trước sức hấp dẫn của các đại bang chiếm cứ Sở quốc, hy vọng phục hưng Đoạn gia như trước kia coi như không còn gì.

Trong lúc thất vọng, Đoạn Soái lại gặp thảm biến, ái thê của y thân thể vốn yếu nhược, sau khi sinh Đoạn Lãng cũng từ trần. Đoạn Soái chán nản, cảm thấy đời y khó mà có phát triển gì, đành trông mong hết vào con trai Đoạn Lãng, cho nên mỗi ngày đều chuyên tâm truyền thụ kiếm pháp, hy vọng con trai thành tài.

Nhưng dù có nóng lòng mong con thành tài cỡ nào, Đoạn Soái cũng chưa bao giờ truyền dạy Thực Nhật kiếm pháp, bởi vì Thực Nhật kiếm pháp mạnh mẽ vô cùng, cần phải thời gian dài luyện cho tâm đủ kiên cường, nếu không sẽ sớm tẩu hỏa nhập ma, Hỏa Lân Kiếm đã tà càng thêm tà, cực kỳ đáng sợ!

Đoạn Soái đặt tên đứa con này là Đoạn Lãng vốn hy vọng một ngày nào đó nó có thể bạt sóng trùng dương, chỉ là…đến bao giờ Đoạn Lãng mới có thể đạp lên ngọn sóng?
Hô mưa gọi gió?

Ngày hôm nay Đoạn Lãng được Đoạn Soái phân phó ra chổ Đại Phật tiếp tục đo nước, ngoài ra còn đón chờ thêm khách đến, khách không phải là hạng tầm thường mà là từng danh dương giang hồ một thời, Bắc Ẩm Cuồng Đao.

Bắc Ẩm Cuồng Đao đến Đoạn gia trang không phải để bình thường uống trà mà là nhận lời chiến năm xưa, trước khi Đoạn Lãng sinh ra Đoạn Soái muốn khôi phục lại thanh danh cho Đoạn gia đi khiêu chiến các lộ cao thủ danh dương thiên hạ, trong đó đệ nhất kẻ dùng đao nước Sở là Nhiếp Nhân Vương là một vị.

Chỉ là khi hắn tìm đến Nhiếp Nhân Vương đã quyết ý thoái ẩn giang hồ, gác đao không nhận chiến khiến y mất hứng rời đi, không nghĩ đến không lâu trước Nhiếp Nhân Vương lại cho người đến truyền nhận lời ước chiến năm xưa.

Nhiếp Nhân Vương không đi một người, đứa bé bên cạnh Đoạn Lãng chính là con trai độc nhất của hắn, Nhiếp Phong.

Nhiếp Phong được cha mình để lại chổ Đoạn Lãng và cả gia truyền bảo đao, tuy không rõ nhưng hắn cũng không làm trái ý cha mình, hiện giờ đối với sự việc của Đoạn Lãng sinh hứng thú : “ vậy truyền thuyết này có liên can gì đến Đoạn gia à”

Đoạn Lãng : “ tôi cũng không biết, cha tôi chưa từng nhắc đến chuyện này”

Nhiếp Phong lại hỏi : “ vậy còn mẫu thân huynh đâu, sao huynh không hỏi thử bà ta thử xem”

Đoạn Lãng buồn bã nói : “ Từ khi tôi sinh ra thì mẫu thân tôi đã mất rồi, cả hình dáng của mẫu thân tôi ra sao cũng không biết nữa”

Nhiếp Phong nhìn khuôn mặt bé nhỏ tràn đầy nỗi bi thương của Đoạn Lãng, biết mình đã lỡ lời, áy náy nói: “Đoạn Lãng, xin lỗi…”

“Không, không có gì đâu!”Đoạn Lãng nhanh trở lại như trước, hỏi : “Đúng rồi, Nhiếp Phong, mẫu thân ngươi thì sao? Bà ấy nhất định là rất đẹp đúng không?”

Nhiếp Phong ngạc nhiêp hỏi: “Ngươi…sao ngươi lại nghĩ vậy?”

Đoạn Lãng cười nói: “Không phải sao? Ta thấy ngươi rất là khả ái, chẳng giống cha ngươi chút nào, nên đoán nhất định ngươi rất giống mẹ. Bà ấy ắt hẳn là một đại mỹ nhân rồi!”

Nhiếp Phong nghe xong chợt lộ vẻ đau buồn, thậm chí còn buồn hơn Đoạn Lãng lúc trước, buồn bã nói: “Bà ấy…bà ấy quả thật rất đẹp, chỉ có điều…” Nó muốn nói song lại thôi.

Đoạn Lãng lấy làm kì quái, hỏi dồn: “Chỉ có điều thế nào?”

Nhiếp Phong bi thương cúi đầu đáp: “Có đôi khi xinh đẹp…chỉ khiến người ta đau lòng, cũng không phải chuyện tốt…”

Nói xong nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.

Đoạn Lãng muốn bật cười, nó lịch duyệt còn kém xa Nhiếp Phong, trong lòng vẫn cho rằng cái đẹp sẽ làm cho người ta vui vẻ, chẳng bao giờ cho rằng sẽ làm ai thương tâm.

Nhưng dù Đoạn Lãng có hiếu thắng đến đâu, thấy Nhiếp Phong đau lòng như thế thì cũng không phản bác gì nữa cả.

Nhiếp Phong đang sầu muộn bỗng dưng kiễng chân, kinh ngạc nói: “Đoạn Lãng, nhìn kìa, có người đến”

Đoạn Lãng nghe liền chú ý, hắn nhìn theo phương hướng của Nhiếp Phong chỉ liền thấy mười thân ảnh, bảy nam ba nữ đang bước trên cầu gỗ lớn, cây cầu bắt từ bờ sông một bên đi đến vị trí của Lạc Sơn Đại Phật.

“Nước Qua Đầu Gối Phật, Lửa Cháy Động Lăng Vân.”

“ Đây là hung địa của võ lâm trung nguyên, đồn rằng nơi này có Đệ Nhất Kinh Hoàng sinh sống!”

“ Nói là Hỏa Kỳ Lân, cứ một đoạn thời gian khi mực nước tràn đến gối Phật thì nó lại chạy ra, người giang hồ chết không ít bởi nó.”

Lấy một nam hai nữ song hành, bảy cái người còn lại đi đến lại lời ra tiếng vào.

Đột nhiên cả bọn dừng lại, không nói đúng hơn là một cái thân ảnh đột nhiên dừng bước để cho những kẻ khác dừng lại.

“ Hai cái bé trai, lẽ nào chính là Nhiếp Phong Đoạn Lãng” một đôi mắt xanh lam từ xa đã thấy được hai đứa bé trai trong đình, Thiên Trạch nhìn thấy hai cái đứa bé kia mà thầm phán đoán thân phận.

“ Hai đứa nó có gì đặc biệc ư?” Diễm Linh Cơ phát hiện ánh nhìn đưa mắt dò hỏi.

Thiên Trạch không trả lời mà khóe miệng chỉ nhấc lên độ cong bí hiểm.

Tại đem Lâm Tâm Lan và Lãnh Yên thu phục song, hắn không có ở lại Bái Kiếm sơn trang mà rời đi, một mặt để Lâm Tâm Lan thả ra tin tức hắn đoạt binh để các hảo thủ lẫn thế lực muốn đoạt kiếm tìm đến.

Mục đích chỉ có một, chính là mượn những kẻ này mà kiếm thêm vài cái thủ hạ có năng lực mà chế phục. Đồng thời hắn đem hai thân phận, Thiên Trạch và Đạo Thánh đẩy ra ngoài mà gây án.

Một cái khôi lỗi được hắn luyện hóa mang theo Tuyệt Thế Hảo Kiếm và Bại Vong Chi Kiếm giả trang làm Thiên Trạch gây án. Còn nguyên thân thì làm Đạo Thánh, vừa cướp bóc vừa lên đường đến Lạc Sơn đại phật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK