Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người liền không nói thêm gì nữa, Tư Không Trường Phong tựa hồ rốt cuộc không có hứng thú, không nhìn nữa lầu dưới cảnh tượng, chỉ là tự nhiên uống rượu. Quần áo trắng văn sĩ vẫn như cũ cười chỉ là vừa nhìn, liền thấy được một cái áo lục bóng người.

Có thể cùng Tư Không Trường Phong ngồi cùng bàn cộng ẩm quần áo trắng văn sĩ tự nhiên không là người bình thường, có thể vị này cũng có thể nói tuyệt thế đàn ông chợt giơ ly rượu rất nhiều rất nhiều không nhúc nhích.

Rất nhiều năm trước, quần áo trắng văn sĩ từng bất ngờ một kiếm phá vỡ qua một tấm mặt nạ, gặp được một cái tuyệt thế cô gái. Thấy nàng đệ nhất mặt, trong đầu liền một cái ý nghĩ: Mỹ nhân liền là như vầy. Rất nhiều năm sau, hắn trong đầu rốt cuộc lại vang lên những lời này.

Mỹ nhân, là như vầy.

Quần áo trắng văn sĩ đem ly rượu nhẹ nhàng buông xuống, nói: "Tư Không thành chủ ta thu hồi lời của ta mới vừa rồi. Năm nay Bách Hoa Hội, là ta tham gia như vậy nhiều năm nhất cùng người khác bất đồng một lần. Tuyết Nguyệt Thành không hỗ là Tuyết Nguyệt Thành."

“Nga?” Tư Không Trường Phong có chút kinh ngạc, theo quần áo trắng văn sĩ ánh mắt nhìn, liền gặp được kia cái áo lục bóng người, gật đầu một cái: "Là nàng a, đúng là là cái mỹ nhân."

Quần áo trắng văn sĩ nhẹ lay động phiến, thuận miệng ngâm: “Tuyết Thành có giai nhân, gió trăng không dấu vết.”

Hắn những lời này nói rất nhẹ, nhưng là dưới lầu kia cái áo lục cô gái chợt ngẩng đầu, hướng về phía quần áo trắng văn sĩ khẽ mỉm cười, chia ra là nghe được nơi này đối thoại.

Quần áo trắng văn sĩ sững sốt một chút, ngay sau đó cười một tiếng: “Xem ra còn là một cái không sai mỹ nhân.”

“Kia là dĩ nhiên. Sư phụ của nàng ngươi cũng biết, là Tề Thiên Trần.” Tư Không Trường Phong sâu kín nói.

Quần áo trắng văn sĩ toát ra mấy phần kinh ngạc, thấp giọng nói: “Khâm Thiên Giám Giam Chính?”

"Đúng vậy." Tư Không Trường Phong gật đầu một cái, "Nàng là Diệp Khiếu Ưng con gái, ngươi đã từng gặp nàng."

“Là đứa bé kia a” Quần áo trắng văn sĩ gật đầu một cái, thần sắc có mấy phần tiếc thương : “Ta xác ra mắt nàng, khi đó nàng mới sinh ra, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng không sống được. Nàng tại sao sẽ ở Tuyết Nguyệt Thành, chẳng lẽ ngươi chữa khỏi nàng?”
Tư Không Trường Phong khẽ lắc đầu nói : “ là người khác chữa khỏi”

“ Ồ” áo trắng văn sỉ kinh ngạc, Tư Không Trường Phong không chỉ một tay Thương thuật độc bộ võ lâm mà hắn còn một tay y thuật diệu thủ hồi sinh, trong thiên hạ cũng tính là một thần y, hơn nữa hắn biết rõ bệnh tình của cô gái kia khó mà chữa khỏi, nếu như Trường Phong không xuất thủ, trong Tuyết Nguyệt Thành còn có ai có y thuật hơn y.

Có người luyện kiếm cả đời mà võ nghệ vẫn tầm thường. Còn người đọc sách cả nửa đời, tự xưng thông hiểu hết việc trong thiên hạ. Có người trêu hắn, vậy thư sinh nhà ngươi có biết dùng kiếm không, rồi đưa cho hắn một thanh kiếm.

Hắn trầm ngâm một lúc lâu, cầm lấy kiếm; sau khi vung kiếm khá trúc trắc lại đột nhiên thi triển một chiêu kiếm.Chiêu kiếm này có thể xưng là tuyệt thế.

Chiêu kiếm này cũng khiến giang hồ có thêm một vị Kiếm Tiên.

Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên.

Tạ Uyên, đọc qua hàng vạn cuốn sách trong thiên hạ mà nhập bước Tiêu Dao Thiên Cảnh, lại cất lời : “ Là người kia sao?”

“ Ân” Tư Không Trường Phong gật đầu, lại nói : “ từ đâu không biết nhô ra một tên quái vật, từ trước đến nay ta chưa thấy có kẻ nào chọc giận Hàn Y còn có thể sống sót đến bây giờ. Thương Long chân công nội ngoại kiêm tu, cầm kỳ thi họa, cơ quan, y thuật, nấu rượu, ẩm thực, luyện đan đều tinh thông, thiên hạ vô song đúng là thiên hạ vô song”

Tạ Uyên gật đầu, khi hắn đến Tuyết Nguyệt Thành hắn cũng đả nghe được danh tiếng vị công tử này. Thiên hạ vô song công tử, như trích tiên trên trời giáng lâm, là nhân vật phong vân nhất cả tòa thành Tuyết Nguyệt.

Chỉ cần người trong thành không ai mà không biết vị công tử này, thậm chí để cho hắn bái phục chính là các cô nương trong các nhạc phường, hay các cô nương trong thành đều mê mẩn với vị công tử này.

“ Cầm nhạc siêu quần, một khúc đoạt tâm say động lòng người, nhất bước làm thơ giai nhân đề bút, họa kỹ vô song mỹ nhân e lệ, kỳ trận tuyệt sát khoáng cổ chi cờ” Tạ Uyên gật gù tán thưởng dựa vào những gì hắn nghe được khi đến nơi này : “thập cường võ đạo, chiến vô tất thắng, bất diệt long thân, nhất thế vô song”

Tạ Uyên ngừng một hồi, tiếp tục nói : “ Hàn Đình Mộ Vũ tuyệt sát chi vong, Trân Lung kỳ trận huyễn cảnh dời tâm, lần này đến Tuyết Nguyệt ngoài muốn kiến thức một chút hai ván cờ khó được này, còn muốn xem thử Lăng Ba Phi Yến, nghe một khúc Túy Hồng Nhan, uống một vò Túy Sinh Mộng Tử, nếu được có thể hợp tấu Tiếu Ngạo Giang Hồ”

Tư Không Trường Phong gật gù hắn cũng đả lường trước được việc này, Tạ Uyên là Nho Kiếm Tiên văn nhân nhã sĩ. Mà Đế Thiên An đây, hắn không chỉ võ công siêu quần mà cầm kỳ thi họa tinh thông, là từ trước đến nay khó được kỳ tài.

Không ít người mộ danh mà đến, thử muốn phá hai bộ tuyệt sát chi cờ, muốn được nghe từng khúc nhạc lay động lòng người, hay được may mắn quan khán các cô nương nhảy múa Lăng Ba Phi Yến, còn có Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc cầm tiêu hợp tấu đến nay còn chưa có người có thể cùng vị công tử kia hoàn thiện.

“ Đánh cờ, uống rượu, xem mỹ nhân mấy cái kia đều có thể, chỉ có cái cuối Tạ Uyên hay quên đi”

Tạ Uyên đem chung trà lên uống, cũng biết nguyên cớ, nói : “ chỉ cùng mỹ nhân luận đàm, aii xem ra Tạ mỗ cũng không có phúc duyên rồi”

Tư Không Trường Phong gật đầu, nói : “ ly không đối nguyệt, phụ lòng mỹ nhân, các cô nương trong thành đều bị hắn đoạt đi phương tâm, ai gieo vạ không ít, đuổi lại đuổi không được”

Tạ Uyên lên tiếng : “ có thật không? Dạo gần đây Tuyết Nguyệt Thành sinh ý dường như so với trước kia càng tốt lên”

“ Khụ khụ” Tư Không Trường Phong ho khan lên.

Tạ Uyên nói không sai dạo gần đây Tuyết Nguyệt Thành sinh ý tăng trưởng gấp đôi gấp ba lần, là do Đế Thiên An đem lại không chỉ hắn hấp thu vô số người ái mộ tìm đến, còn có những thứ hắn đem ra chẳng hạn như bộ cờ tướng trò chơi, dạy cho các cô nương trong các nhạc phường, để lại các lời ca bài hát, khúc nhạc để những nhạc phường lắc mình biến hóa thay đổi.

Sinh ý nườm nượp nhân sỉ thi nhăn văn nhân đều đổ về các nhạc phường, khi những nhạc phường này trở thành những điểm đến hấp dẫn. Không chỉ là nơi ca múa, đánh đàn, còn là nơi các cô nương nơi này thi triển cờ nghệ. Phương thức kinh doanh thay đổi, mỗi ngày đều thu hút đại lượng khách nhân, nhất là tự cho là văn sỉ nam tử cũng muốn đến những nơi này phá các thế cờ.

Tạ Uyên trò chuyện một hồi liền đem ánh mắt chuyển nhìn về một phương, khi hắn nghe được thanh âm xôn xao của rất nhiều nữ tử. Đem ánh mắt nhìn về bên dưới con phố một thân ảnh nam tử tuấn lãng phi phàm, một bộ hoa lệ quý khí trường bào đen trắng, đầu tóc rực rở cẩn thận bởi lên đeo một chiếc ngọc ấn, một chiếc quạt xếp ngọc thạch chế tác, bên hông lại đeo theo một chiếc ngọc tiêu.

“ Phong hoa tuyệt đại vô song công tử” Tạ Uyên cất lời, ánh mắt nhìn về tuấn lãng nam tử bước trên đường phố chung quanh không ít nữ nhân gương mặt phiếm hồng xuân tâm nhộn nhạo nhìn hắn, khó nữ nhân nào có thể dời mắt khỏi tuấn mỹ dung mạo kia.

Chỉ là một bên khác, tự phụ phong nhã hai vị họ Đoàn công tử cũng gặp được Diệp Nhược Y. Vị kia phe phẩy tử phiến công tử Đoạn Tuyên Dịch trong mắt toát ra ưng vậy ánh sáng: “Tuyên Hằng a, vị cô nương này là ngươi sư muội sao?”

Đoạn Tuyên Hằng nhìn một cái, lắc đầu: “Ngược lại thật giống như chưa từng thấy qua nàng. Chắc hẳn là tới dự lễ kia cái thế gia đệ tử đi.”

Đoạn Tuyên Dịch tử phiến vừa thu lại, thuận tay cầm lên một ly rượu, đi về phía trước: “Đợi vì huynh đi trước cướp thượng một trận.”

Tiêu Sắt ánh mắt lạnh lẽo: "Đại sư huynh."

Đường Liên nhẹ nhàng điểm một cái đầu, đầu ngón tay bắn ra, chỉ thấy kia Đoạn Tuyên Dịch ly rượu trong tay bỗng nhiên liền nổ tung mở, rượu băng tản ra. Đoạn Tuyên Dịch khẽ cau mày, bỗng nhiên đưa tay, ly kia giống như hoa vậy nở rộ ra rượu bỗng nhiên liền trên không trung đình trệ ở!

Ngồi ở chỗ trang nhã trong quần áo trắng văn sĩ lông mày khẽ nhíu một cái: “Núi xanh mơ hồ nước điều điều, thu tẫn Giang Nam cỏ không điêu. Giang Nam Đoàn gia ẩn nước quyết, hơn nữa nhìn thấy được công lực không cạn, nhà các ngươi đại đệ tử đánh giá thấp người khác.”

Tư Không Trường Phong là mặt đầy tò mò: “Nhà chúng ta vị này đại đệ tử trước kia luôn là một bộ khổ đại cừu thâm dáng vẻ, mấy tháng trước đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở lại nhìn qua là có mấy phần nhân vị. Chỉ là không qua mấy ngày không có chú ý, cũng học cùng người khác tranh đoạt tình nhân?”

“Đại sư huynh ngươi thất thủ a” Tiêu Sắt ở một bên sâu kín nói.

“Im miệng, đừng xem hắn, làm bộ không là hai ta làm” Đường Liên trầm giọng nói.

“Vốn là không là ta làm a” Tiêu Sắt đem đầu nữu đến một bên.

Bên kia Đoạn Tuyên Dịch lạnh lùng hướng bốn phía nhìn một cái, liền thấy được cách đó không xa rất là nổi bật Đường Liên cùng Tiêu Sắt. Mặc dù bọn họ giờ phút này cũng không có đặc biệt cử động, nhưng có vài người, liền là không có gì đặc biệt đất đứng ở nơi đó, cũng có thể để cho ngươi cảm nhận được trên người hắn đặc biệt.

“Bọn họ là?” Đoạn Tuyên Dịch hỏi.

“Một cái là đại sư huynh Đường Liên, khác một cái là Tam Sư Tôn đệ tử mới thu Tiêu Sắt” Đoạn Tuyên Hằng đáp.

“Lại là Tuyết Nguyệt Thành hai vị thành chủ đệ tử. Bất quá, Đường Liên? là nghe được cái tên này rất lâu rồi” Đoạn Tuyên Dịch cười nhạt, bỗng nhiên đưa tay hơi nhấc lên một chút.

“Nghe nói Đường môn có đạo ám khí kêu Thiên Nữ Tán Hoa, không biết là không phải như vậy.” Ly rượu kia nước bị hắn ném một cái lên, rơi vào không trung, bất thình lình hướng về phía Đường Liên cùng với Tiêu Sắt phương hướng chiếu nghiêng xuống.

“Thiên Nữ Tán Hoa?” Đường Liên hừ lạnh một tiếng, nhấc tay một cái, kia phiến nước lại lần nữa đình trệ ở không trung.

“Đoạn Tuyên Dịch dùng là không là Thiên Nữ Tán Hoa ta không biết. Đường Liên ngón này, nhìn giống như là chánh chánh tông tông Ẩn Thủy Quyết.” Tạ Uyên khẽ mỉm cười.

Tư Không Trường Phong lắc đầu nói: “Không là Ẩn Thủy Quyết, là sư huynh tự nghĩ ra võ công, kêu Tích Thủy Thành Uyên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK