Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hỏi kiếm Việt Đế ư?

“Điên rồi.” Tư Không Thiên Lạc nghe được ngây ngươi rồi nhỏ giọng nói một câu.

Mà không chỉ nàng còn rất nhiều người khác đồng dạng như vậy.

Việt Đế Thiên Trạch là ai? cả thiên hạ trung nguyên này ai cũng biết đến.

Y trước khi xưng Đế đi lại trên giang hồ bằng cái tên Đạo Thánh. Chỉ trộm một việc đã quậy tung cả võ lâm trung nguyên. Sau khi về chấp chưởng Bách Việt càng khiến lòng người kinh sợ.

Đến nay chết dưới tay y đã mấy trăm vạn người.

Trong đó không thiếu cường giả đứng ở tầng đỉnh của thiên hạ.

Cho dù Lôi Vô Kiệt là đệ tử Lôi môn, cho dù hắn được chân truyền của Lôi Oanh, nhưng mà...

Hắn có tư cách gì để hỏi kiếm chỗ Việt Đế?

Đường Liên và Tiêu Sắt biết nội tình, sắc mặt không ngạc nhiên, chỉ có điều trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi khó tả.

Lôi Vô Kiệt sờ mủi nhìn vị kia dừng lại, nói : “ lúc này chợt nghĩ Việt Đế sự tích, cho nên nhất thời, nhất thời…”

Đám người nghe hắn ngập ngừng nói liền hiểu ra, cái tên tiểu tử này đầu nóng lên cho nên mới buộc miệng nói ra.

Thiên Trạch đưa mắt nhìn xuống, thiếu niên chỉ mặc duy nhất một chiếc áo mỏng màu đỏ, lồng ngực rộng mở, tiếc là không phải bộ ngực sữa mê người mà lại là một khuôn ngực rắn chắc.

Khuôn mặt tuấn tú lạ thường, nhìn qua cũng chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, một đôi mắt trong sáng, còn đẹp hơn những cô gái tầm thường mấy phần. Nhìn tổng thể, lại thấy sự rắn rỏi kết hợp hoàn mỹ với vẻ mềm mại.

“ Lôi Vô Kiệt” Thiên Trạch ánh mắt sáng lên quang mang, nhìn tiểu tử này hắn đã đoán ra được thân phận, niệm lại tên hắn.

“ Là” Lôi Vô Kiệt khẩn trương

Thiên Trạch nhỏ giọng gật gù, nói : “ nhìn ở mặt tỷ tỷ ngươi, trẫm chơi với ngươi một chút, ra kiếm đi”

“Tỷ tỷ!”Lôi Vô Kiệt có chút giật mình khi nghe được, hắn quả thật có một cái tỷ tỷ nhưng đã nhiều năm không gặp, còn sống hay không thì không biết cũng không nhớ rõ được, vội nói : “ ta có một cái tỷ tỷ nhưng đã nhiều năm không gặp, Việt Đế, ngài, ngài nhận thức tỷ tỷ ta”

Thiên Trạch gật đầu nói : “ năm xưa bản vương bị Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên truy sát tình cờ gặp được tỷ tỷ ngươi, nàng ta nhất kiến chung tình, hai chúng ta cộng ấm một thời gian, bổng một ngày Lý Hàn Y tìm đến náo động, cô ấy biến mất không rõ tăm hơi, trong thời gian chung dụng ta biết cô ấy họ Lôi còn có một cái đệ đệ tên là Vô Kiệt!”

“ Quá giả” Tiêu Sắt nhẹ giọng nói, hắn là người thông minh hiển nhiên nghe liền biết mấy lời này chỉ là lừa người.

“ Thật! Thật ư!” Lôi Vô Kiệt tin sái cổ.

“ Cố sự đúng là lay động lòng người! Tỷ tỷ của Lôi Vô Kiệt nghe được hắn rất cảm động đấy” Tư Không Trường Phong ở dưới nhỏ giọng nói

“ Chàng!!!” Lý Hàn Y nghe được nam nhân mình biên cố sự, vừa tức lại muốn cười.

Doãn Lạc Hà nói : “ cái cố sự này thật khiến thiếp hoài nghi, nếu như chàng nói tỷ tỷ của Lôi Vô Kiệt bị chàng bắt vào Đế Cung nghe đâu còn hợp lý. Dù sau trong cung nhiều mỹ nữ như vậy”

Thiên Trạch không để ý hai nữ, nhìn em vợ tin sái cổ, cười hỏi : “ Lôi Vô Kiệt, đệ đến Tuyết Nguyệt Thành làm gì?”

Lôi Vô Kiệt thụ sủng nhược kinh khi Việt Đế gọi hắn bằng đệ, nhất thời ngây người theo quán tính trả lời : “đệ muốn đến Tuyết Nguyệt Thành bái Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên”

Lý Hàn Y lại nhìn Lôi Vô Kiệt hỏi: “gặp ta? Vì sao?”

“Khẩn cầu Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên gặp sư phụ ta một lần!” Lôi Vô Kiệt đột nhiên quỳ xuống.

“Lôi Oanh?” Lý Hàn Y cười lạnh một tiếng: “Hắn muốn gặp ta?”

“Sư phụ đang mắc bệnh nặng, không còn sống lâu nữa. Lôi Vô Kiệt cả gan, khẩn cầu Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên gặp mặt sư phụ một lần.” Lôi Vô Kiệt nói.

“ Tiểu tử trời đánh ngươi lại muốn đào góc tường của ta, hôm nay ta thay mặt chị ngươi dạy dổ ngươi một trận” Thiên Trạch tụ khí ngưng kiếm trực tiếp chặt xuống Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt bị chiêu kiếm này đánh rơi, ngã thẳng từ tầng mười lăm xuống.

“ Đồ đần này” Tiêu Sắt, Đường Liên cùng vài người nói.

Lý Hàn Y là Việt Đế sủng phi, tuy y lòng dạ rộng lớn. Nhưng mà cái tên đần này lại ở ngay trước mặt Việt Đế mở miệng xin Lý Hàn Y đi gặp Lôi Oanh, bị đánh chết cũng không oan chút nào.

Bất quá Lôi Vô Kiệt không thể chết, Thiên Trạch ra tay sẽ không đả thương y tính mệnh, bởi y chính là Lý Hàn Y em ruột, Lý Tâm Nguyệt cùng Lôi Mộng Sát cốt nhục.

Lôi Vô Kiệt hoàn toàn không biết thân thế của mình đó là vì Lý Tâm Nguyệt và Lý Hàn Y không có đưa hắn đến Đế thành, cũng không có đem hắn ra Lôi Gia bảo, mà để hắn tại Lôi môn lớn lên, tuy nhiên đem không ít đồ tốt từ Đế Cung chuyển đến hắn.

Lúc này, Lôi Vô Kiệt từ trên tầng mười lăm ngã xuống, ngã tới tầng mười ba, hắn lại dùng kiếm cắm vào Đăng Thiên các, rơi xuống ba tầng nữa mới ngừng.

Hắn vận chân khí toàn thân, ảo ảnh Già Lâu La sau lưng lại hiện lên, vận thẳng tới Già Lâu La của của Hỏa Chước thuật! Mũi chân hắn điểm nhẹ, nhảy lên trên, lại bước lên đỉnh Đăng Thiên các.

“Hỏa Chước thuật, Già Lâu La cảnh?” Thiên Trạch nhận ra danh chấn tuyệt học của Lôi môn, lại đem thanh cự kiếm ngưng tụ mới chặt rơi Lôi Vô Kiệt kia chặt lần nữa.

Lôi Vô Kiệt không đứng vững lại ngã xuống.

Tư Không Trường Phong đứng bên dưới đau đớn khôn nguôi, không nỡ xem tiếp.

Lần này Lôi Vô Kiệt ngã thẳng xuống đất, người giữ các tầng một Tạ Yên Thụ đang ngẩng đầu quan sát trận chiến chỉ thấy mắt hoa lên, bóng người áo đỏ kia đã ngã ngay trước mặt mình.

Tạ Yên Thụ đi tới vỗ vỗ lên vai hắn, hỏi: “Chết chưa?”

“Còn chưa chết à?” Lôi Vô Kiệt đứng lên trả lời

Lúc này quần áo trên người Lôi Vô Kiệt đã rách, toàn thân dính đầy bụi đất, rút thanh Sát Phố kiếm trong tay ra, nhún người nhảy lên. Lại thấy cách đó không xa bỗng vang lên tiếng hô.

“Môn hạ của Triệu Ngọc Chân núi Thanh Thành, Lý Phàm Tùng. Tới bái kiến Tuyết Nguyệt thành, hỏi kiếm Việt Đế”

Thanh kiếm gỗ đào trên lưng thư đồng cuối cùng cũng phóng ra, thư sinh Lý Phàm Tùng nhảy lên, nắm lấy thanh kiếm gỗ đào này, bay thẳng lên Đăng Thiên các.

“Không tệ, có phong thái của Triệu Ngọc Chân!” Tư Không Trường Phong tán thưởng

Lôi Vô Kiệt quay người lại vẻ mặt ấm ức: “Người leo lên các là ta, ngươi muốn hỏi kiếm chỗ Kiếm Tiên thì tự leo từ tầng một lên đi.”

Chiêu kiếm của Lý Phàm Tùng như cầu vồng xuyên qua mặt trời, ánh sáng trắng rực rỡ, phong thái tựa tiên nhân, chiêu kiếm kia bay thẳng tới đỉnh các còn giữ được một tấc kia, chiêu kiếm ngừng lại trước ngực Thiên Trạch.

“Hừ!” Thiên Trạch hừ một tiếng, lấy cự kiếm chém xuống.

Lý Phàm Tùng chỉ cảm thấy có lực lượng nặng tựa ngàn quân bổ xuống đầu. Kiếm thế bị ngăn cản, rốt cuộc cũng bị một kiếm bổ rơi xuống, ngã bên cạnh Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt ngơ ngác nhìn cao đồ núi Thanh Thành chỉ oai phong được một chốc này, do dự một chút rồi hỏi: “Huynh đài, có sao...”

Lý Phàm Tùng đứng dậy, phủi bụi đất trên người rồi thản nhiên nói: “Không đánh nổi.”

Lôi Vô Kiệt vội vàng gật đầu tán thành: “Không đánh nổi.”

Lý Phàm Tùng suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Không thì cùng lên đi?”

Giờ phút này Lôi Vô Kiệt không còn chút kiêu ngạo nào, vội vàng gật đầu: “Được thôi!”

“Môn hạ đệ tử của Lôi Oanh Lôi gia bảo, Lôi Vô Kiệt tới hỏi kiếm Thánh Vương!”

“Đệ tử dưới trướng Triệu Ngọc Chân núi Thanh Thành, Lý Phàm Tùng cũng tới hỏi kiếm Thánh Vương!”

Một thanh kiếm hoa văn lửa đỏ, một thanh kiếm gỗ đào, lần thứ hai phóng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK