Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngọn sóng lớn dâng cao hơn mười trượng, ào ạt xô vào đầu gối Phật.

Chuyện phát sinh đột ngột, Đoạn Lãng hoàn toàn không biết phải làm sao, cũng không biết né tránh thế nào.

Thực ra thì có muốn tránh cũng không được, ngọn sóng vừa cao vừa mạnh mẽ bao phủ hết đầu gối Phật, ngay cả động Lăng Vân ở trên cũng không thoát khỏi.

Nhiếp Phong dù thân thủ nhanh nhẹn cũng khó tránh được thiên uy, ngọn sóng vừa ụp xuống đầu, thân hình đã không thể trụ vững, nó cũng bị ngọn sóng dữ cuốn đi như Đoạn Lãng.

Hai tiểu hài tử cùng bị cuốn xuống sông, nước sông vẫn tiếp tục dâng lên những ngọn sóng lớn, liên tiếp đánh tới tượng Phật, trong tình thế nguy cấp nhưng Nhiếp Phong vẫn không quên Đoạn Lãng, một tay nắm chặt lấy nó để khỏi bị sóng cuốn ra xa hơn.

Ngay lúc sống chết, Đoạn Lãng cảm thấy Nhiếp Phong nắm tay mình thật chặt! Từ lúc lọt lòng tới nay, ngoài người cha Đoạn Soái huyết mạch tương liên quan tâm nó, trên đời này ai cũng giống như đám trẻ con trong thôn kia đều giễu cợt nó, nhưng Nhiếp Phong dù mới gặp nhưng bây giờ lại chẳng tính toán gì mà giúp đỡ nó, quan tâm nó, Đoạn Lãng dù chỉ mới tám tuổi nhưng cũng hiểu được nhiệt tâm của Nhiếp Phong, trong lòng thầm cảm kích không thôi.

Nhưng ngọn sóng này còn chưa tàn thì đợt khác đã tới. Sóng vừa cuộn lên, hai tiểu hài tử không tự chủ được bị sóng hất lên giữa không trung.

Sóng lớn ngập trời, thế tới càng dữ dội, cuộn một cái lên cao hơn mười trượng, cao tới tận đỉnh Phật. Ngọn sóng vừa tận, chớp mắt nước hạ xuống khiến hai tiểu tử bị rơi thẳng xuống dưới, có điều lần này không may mắn rơi xuống sông như trước mà lao thẳng xuống đầu gối Phật.

Đầu gối Phật rất cứng, nếu rơi xuống ắt thịt nát xương tan.

Chính lúc này, hai luồng màu vàng khí bao phủ lấy hai đứa khiến cho cả hai không có rơi xuống đầu gối Phật, vừa chững lại trong không trung trong giây lát cả hai lại bị kéo qua một bên.

Thoát chết trong gang tấc, cả hai vừa đáp xuống được mặt đất bình yên liền thấy được một nhóm sáu người, không cần nói cả hai cũng biết chính là bọn họ ra tay cứu mình.

Cả hai cũng thất thần trong giây lát khi nhóm người này ngoại hình quá mức chú ý, nhất là cái nam tử đứng bên cạnh hai cái mỹ nữ xinh đẹp kia, ở người y có một cái thứ gì đó khó tả nói nên lời.

“Tiểu đệ đệ, sợ quá nên ngốc rồi” Diễm Linh Cơ hứng thú nhìn hai cái đứa bé được nam tử bên cạnh cứu lấy.

Thanh âm của Diễm Linh Cơ cũng làm cho cả hai tỉnh lại.

“ Ấn cứu mạng Nhiếp Phong xin cảm tạ” Nhiếp Phong đem tay thi quyền tạ lễ, dù nó còn nhỏ nhưng lễ tiết cũng được cha dạy bảo cho.

“ Đoạn Lãng xin cảm tạ ân cứu mạng” Đoạn Lãng cũng làm theo thi lễ.

Diễm Linh Cơ nhẹ cười khi thấy hai cái tám tuổi bé trai lại tỏ ra một bộ đại nhân kia, đồng thời qua danh tính nàng cũng đã đoán ra được hai đứa này lại là con của hai cái đang đối chiến trên kia.

“ Đoạn Lãng! Nhiếp Phong! Hai ngươi chính là con trai của Đoạn Soái và Nhiếp Nhân Vương?” Thiên Trạch đã biết nhưng cố ý hỏi, ánh mắt nhìn về hai cái tiểu tử này.

Từ khi từ ký ức nguyên chủ Thiên Trạch biết được thế giới này là một cái hỗn loạn cùng đầy ý tứ thế giới, Thiên Trạch cũng biết đến, Lăng Vân Quật trong Phong Vân cũng tồn tại ở nơi này.

Chỉ là không phải là đất Ba Thục như nguyên tác mà lại dời đến Nam Sở biên cảnh quận Thục Trung, đi thêm hai trăm dặm thì tiếp giáp với con sông Dương Tử, vượt qua Dương Tử thì tiếp giáp với địa phận Bách Việt.

Nơi này vẫn có Hỏa Kỳ Lân tồn tại, vì nó mà trở thành cấm địa của trung nguyên.

Tuy là hung địa nhưng Thiên Trạch biết bên trong nơi này có bảo bối không ít, hắn vốn định đợi một thời gian hồi phục lực lượng rồi đến. Chỉ là gặp phải Bộ Kinh Vân để hắn đổi chú ý ngay, mang đám người đến Lạc Sơn Đại Phật.

Vừa khéo khi đuổi đến lại có thể ra tay cứu Nhiếp Phong và Đoạn Lãng.

Nhiếp Phong cùng với Bộ Kinh Vân là nhân vật chính trong Phong Vân, thiên tư ngộ tính đều là vạn người có một, còn Đoạn Lãng một đời đều ở phẫn diễn phụ trợ Nhiếp Phong cùng Bộ Kinh Vân phối hợp diễn, nhưng hắn khoảng cách trở thành nhân vật chính, kỳ thật cũng chỉ có cách xa một bước chênh lệch mà thôi.

Nếu bàn về tu luyện võ đạo tư chất, Đoạn Lãng tuyệt không tại Nhiếp Phong cùng Bộ Kinh Vân phía dưới. Nguyên tác Phong Vân trong Đoạn Lãng chính là kẻ có thể đem lão quái vật sống hơn ngàn năm Đế Thích Thiên làm thịt, sau lại khiến cho Phong Vân đẩy đến hiểm cảnh.

Đáng tiếc hắn cuối cùng không phải vận mệnh chiếu cố sủng nhi, cho nên cuối cùng bại dưới Phong Vân.

“ Đại thúc ngươi biết cha ta ư?” Đoạn Lãng nghe được cái quý khí nam nhân này biết cha mình, nghĩ đến là nhận biết danh tiếng của cha mà thầm vui mừng.

“Ân! Ta là Nhiếp Nhân Vương nhi tử” Nhiếp Phong thì mở miệng xác nhận.

Thiên Trạch gật đầu : “ có nghe qua danh tiếng của phụ thân các ngươi, không nghĩ ta đến nơi này lại gặp cuộc quyết chiến của hai người”

Nói xong hắn đem mắt lại hướng về trên cao nhìn.

Đoạn Lãng và Nhiếp Phong bị chú ý, dời mắt liền thấy được đao ảnh kiếm ảnh đầy trời, hóa ra Nhiếp Nhân Vương và Đoạn Soái đang ở không trung đấu nhau, khí thế rầm rộ vô cùng.

Đoạn Lãng trong lòng nóng như lửa đốt, kêu lớn: “Cha!”

Nhưng dù nó có kêu đến rách cổ họng nhưng thanh âm non nớt vẫn bị tiếng sóng cuồn cuộn và tiếng gió lạnh át đi.

“ Không cần kêu, cuộc quyết chiến của bọn họ các ngươi không can thiệp được, hơn nữa cũng không có năng lực can thiệp. Cho đến khi thắng bại phân ra thì dừng” Thiên Trạch chậm nói.

Nhiếp Phong Đoạn Lãng nghe xong yên lặng, bọn nó buồn bực nhưng biết lời của người kia nói không sai chút nào, chỉ có thể đưa đôi mắt từ bên dưới ngước lên lo lắng theo dõi.

Bộ Kinh Vân thì vẫn một bộ kiệm lời ít nói đưa mắt nhìn.

Nhiếp Nhân Vương và Đoạn Soái không ngừng giao tranh, công qua thủ lại không biết bao nhiêu chiêu, hai người ngươi tiến ta lui, ta tiến ngươi lui, lại chiến lại tiến, vừa đánh vừa lui, nhiều lần thay đổi.

Nước sông cuồn cuộn càng bởi vì hai người đao kiếm chi khí, dẫn phát không ngừng cuốn lên cao, không ít đổ vào động Lăng Vân phía trên.

“ OANH!!”

Cuối cùng Hỏa Lân kiếm cùng Tuyết Ẩm đao dưới hai chủ nhân sở ra mạnh nhất một chiêu muốn phân ra thắng bại, chỉ là cả hai một đòn này chỉ là lưỡng bại câu thương, kình khí quấy trên không trung như gió bão quét qua.

Mà sau một đòn này, cả Nhiếp Nhân Vương và Đoạn Soái ở trên không lại rơi xuống Phật gối, gần với động Lăng Vân.

“ Phốc!” Nhiếp Nhân Vương cùng Đoạn Soái chống binh khí đứng dậy, cả hai thổ huyết ra, hiển nhiên hai người thụ lấy thương thế sau một chiêu mạnh nhất của mình.

“ Ha ha ha” một tiếng cười vang lên sau đó, Hùng Bá mang theo Nhan Doanh cướp xuống chổ cả hai, hắn nhìn cả hai đang thụ thương trong mắt tất cả đều phấn khởi tia sáng, bởi đây là kết quả hắn mong muốn.

“Đoạn Soái nếu như ngươi quy phụ bản tọa, bản tọa sẽ trợ giúp ngươi phục hưng Đoạn gia. Về phần ngươi, Nhiếp Nhân Vương nếu như ngươi chịu quy phụ bản tọa, bản tọa sẽ đem Nhan Doanh này trả lại cho ngươi” Hùng Bá đắc ý nhìn hai cái thụ thương kia, hắn nhìn cả hai rồi lần nữa mời chào.

“ Hóa ra ngươi chính là muốn cho chúng ta lưỡng bại câu thương, như ta không đồng ý thì sao?” Đoạn Soái ôm ngực nhìn nói.

Nhiếp Nhân Vương thì căm tức nhìn, lớn tiếng chất vấn : “ngươi trả Nhan Doanh lại”

Nhan Doanh lúc này cũng bị Hùng Bá làm cho xao động, nàng bỏ chồng cũ mà theo Hùng Bá, y muốn thu phục Nhiếp Nhân Vương lại đem nàng trả về người kia, nàng làm sao mà chịu được, chứ : “ Hùng Bá, chàng làm sao thể, lẻ nào không cần thiếp nữa hay sao?”

Hùng Bá đem một tay đẩy Nhan Doanh ra, nói : “ cô sai rồi, cô chỉ là công cụ cho ta lợi dụng. Ta chính là muốn để cho Nhiếp Nhân Vương tái xuất giang hồ, chỉ như vậy mà thôi”

Nhan Doanh nghe vừa thẹn vừa xấu hổ : “ Hùng Bá! Ngươi....”

Hùng Bá một tay đem Nhan Doanh đánh đến giữ, hơi nhẹ dùng lực đã khiến cái nữ nhân này đau đớn, nói : “ loại đàn bà đam mê quyền quý như cô, không xứng làm bang chủ phu nhân của Thiên Hạ Hội, người đàn bà này ta dùng xong rồi có thể trả lại cho ngươi”

Nhan Doanh cảm thấy mình cỡ nào đáng thương, đã có người không thích nàng dung mạo tuyệt mỹ, rất là không chịu nổi, mà thích nàng người lại là một cái đồ bỏ đi, nàng cỡ nào đau khổ.

Mặc dù Nhiếp Nhân Vương yêu nàng, nhưng nàng không thích như vậy cả ngày đối mặt với nông thôn nghèo khó sinh hoạt. Nàng ưa thích tơ lụa, đeo vàng đeo bạc, nàng muốn làm một cái cao cao tại thượng phu nhân, làm hiện nay Chí cường giả nữ nhân.

“ Loại người như ngươi, Đoạn Soái ta thèm đầu nhập vào” Đoạn Soái là cái cao ngạo người, chưa từng có ai dám ra lệnh cho Đoạn Soái, lại thêm hiện giờ hắn bị tà khí của Hỏa Lân kiếm ảnh hưởng, hắn làm sao chịu đầu phục làm tay sai cho Hùng Bá.

“ Hừ! thứ không biết sống chết” Hùng Bá lạnh giọng, đối phương đã không biết điều hắn cũng không ngại tiễn hắn đi chết, không có hắn thì chỉ cần Hỏa Lân kiếm cũng được, trực tiếp huy xuất một quyền công kích Đoạn Soái.

Đoạn Soái đã cùng Nhiếp Nhân Vương lưỡng bại câu thương nào đở được một đòn này của Hùng Bá, nhưng hắn vẫn ráng chống đở, cuối cùng bị một chưởng đánh văng vào vách núi, hộc máu mà chết.

“ Còn ngươi! Nhiếp Nhân Vương!” Hùng Bá nhướng mày lạnh lùng hỏi.

“ Ta....ta....” Nhiếp Nhân Vương lâm vào do dự, hắn yêu Nhan Doanh nhưng hôm nay cũng đã nghe nàng ta tâm ý, nếu như quy phục cái đàn ông cho mình sỉ nhục không thể kia hắn có thể làm được ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK