Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêm Thiết San tuy sợ chết nhưng hắn là một cái cao thủ, nếu không hắn Châu Quang Bảo Khí Các đã bị thế lực khác thu mất rồi, khi cảm nhận được nguy hiểm ập đến lập tức vận khí.

“ Ầm! Ầm! Ầm”

Như trống đánh một tiếng, Diêm Thiết San trượt dài trên mặt đất mười mấy trượng, quanh người lớp lồng nội lực chống đở lấy Luyện Khí Chi Kiếm không ngừng công kích

Thiên Trạch nói : “ ta đã không kiên nhẫn nữa”

Lời dứt, cướp đến, Truy Tinh Lôi Vân Thương điểm ra, một đạo lôi điện bắn mạnh đến.

Diêm Thiết San hốt hoảng vội khinh thân nhảy đến trên không, trong cái sát na hắn làm ra phản ứng, song tay thủ chưởng hướng về sau xuất.

Thì ra Thiên Trạch đã xuất hiện ở hắn từ lúc nào.

“ Bành!”

Song chưởng đập lên người Thiên Trạch để hắn lay động thụt lùi về không trung.

Cùng với đó Truy Tinh Lôi Vân Thương xuyên qua bụng lão, đem cả cơ thể đánh rơi xuống bên dưới Thủy Các hồ nước.

“ Ahh!” Diêm Thiết San thống khổ thét lên khi lôi kình trên thương truyền đến, máu tươi không ngừng đổ ra.

Thiên Trạch cướp xuống dưới, tay nhất thương lên còn đem cả người lão đem lên, lạnh lùng hỏi : “ muốn mệnh hay muốn tiền?”

“ Mệnh!” Diêm Thiết San thở hổn hển, đáp.

Mặc dù hắn là tên thái giám, mặc dù hắn sống trên thế giới này niềm vui thú cũng không phải là rất nhiều. Nhưng là hắn còn thì nguyện ý còn sống, còn là muốn sống. Sống trên thế giới này, mới có thể cảm nhận được nhiều thứ hơn!

Thiên Trạch thu thương, nói : “ sớm quyết định có phải đở ăn khổ hơn không?”

Hoắc Thiên Thanh nhảy đến bị thương chỉ liền đình lại.

Diêm Thiết San không ngớt ho sù sụ. Mới trong khoảnh khắc mà dường như lão đã suy yếu, già nua rất nhiều.

Lúc trước lão đi vào Thủy Các vốn là người trẻ trung, vẻ mặt diêm dúa tráng kiện. Nước da nhẵn thín, không một sợi râu. Nhưng bây giờ bất luận là ai cũng nhận ra lão là một ông già bảy tám chục tuổi.

Thớ thịt trên mặt lão dăn lại. Da mắt lão sệ xuống. Nhãn quang lờ mờ ảm đạm. Lão nổi cơn ho, vẻ mặt ảm đạm nói: “Ta đã già rồi .... già quá rồi !”

Lục Tiểu Phụng nhìn lão cũng không khỏi thở dài nói: “Quả nhiên lão già thật rồi.”

Đột nhiên Diêm Thiết San dừng lại. Da mặt lão đang co rúm đột nhiên khôi phục vẻ bình tỉnh như đã gặp được một kỳ tích.

Kế đó, mọi người đều ngó thấy máu tươi ở trước ngực lão tuôn ra như một bông hoa rực rỡ mới nở một cách đột ngột. Sau khi máu tươi chảy ra tung toé, người ta mới trông thấy trước ngực gã để lộ một đoạn mũi kiếm.

Lão cúi đầu xuống ngó đoạn kiếm sáng loáng, dường như lấy làm kinh dị, cổ quái.

Nhưng lão chưa chết. Trước ngực vẫn nhô lên hụp xuống như người thổ bễ.

“ Kẻ nào ám toán” Hoắc Thiên Thanh quát lên.

Lời Hoắc Thiên Thanh vừa dứt, một cái nữ tử mặc hắc y từ dưới nước phóng lên.

Người này khoác ngoài một tấm áo da cá mập màu đen bó sát chặt thân hình. Người nàng ướt sũng. Hiển nhiên nàng vừa ở dưới ao sen vọt lên Thủy Các.

Nàng đã sớm đến từ trước và trốn trong nước, chỉ vì chờ thời cơ đánh lén tốt nhất. Tuy Đạo Thánh xuất hiện để nàng bất ngờ nhưng cũng nhờ y mà nàng có được cơ hội tốt để ra tay với Diêm Thiết San.

Diêm Thiết San gắng gượng mở mắt ra ngó nàng, lão giật mình kinh hãi, phải vận khí lực toàn thân mới hỏi được ba chữ : “Ngươi là ai ?”

Nàng đã lột tấm khăn bịt đầu đầy nước để lộ mớ tóc đen láy và mềm mại xõa xuống hai vai, khiến cho gương mặt nàng càng trắng trẻo mỹ lệ.

Cặp mắt nàng tựa hồ chứa đầy vẻ oán độc, cừu hận, hằm hằm nhìn Diêm Thiết San, lớn tiếng đáp: “Ta là Đan Phụng công chúa của Đại Kim Bằng Vương bệ hạ. Ta đến đây để đòi món nợ cũ.”

Diêm Thiết San giật mình kinh hãi, trố mắt ra nhìn Đan Phụng công chúa. Người lão co quắp một lúc rồi không động đậy nữa. Tròng mắt lão lồi ra và lộ vẻ rất kỳ bí.

Không hiểu lão kinh ngạc hay lão phẫn nộ, hoặc lão sợ sệt ? Lão chưa té xuống vì trước ngực còn một đoạn kiếm.

Thanh kiếm đã lạnh ngắt. Máu đã đông lại.

Đan Phụng công chúa từ từ xoay mình. Mặt nàng đang đầy vẻ cừu hận, oán độc, biến thành vẻ thê lương bi thảm.

“ Ngươi muốn khiêu khích ta?” Thiên Trạch dời thương qua chỉ về nữ nhân xuất hiện.

Đan Phụng công chúa đáp : “ tiểu nữ không dám, chỉ là y có mối thù với Kim Bằng vương triều, đại thù trước mắt tiểu nữ xúc động không có ý gì khác”

“ Thù hận ư?” Thiên Trạch quan sát nữ tử xinh đẹp này, khóe miệng bất giác nhích lên.

Thiên Trạch có ký ức cũ cho nên hắn đương nhiên biết, Thượng Quan Đan Phượng trước mắt cũng không phải Thượng Quan Đan Phượng, mà thực ra nàng chính là biểu muội của Kim Bằng công chúa Thượng Quan Phi Yến.

Kim Bằng vương triều là một cái cổ lão vương triều không tại trung nguyên trên, ở phía Tây Vực một quốc gia, đây là một cái chẳng những điền sản ruộng đất bội thu, hơn nữa có giấu vô số cát vàng cùng châu báu.

Nhưng cũng bởi vì bọn hắn giàu có, mà gây nên nước láng giềng thèm nhỏ dãi, cuối cùng bị diệt vong bởi các nước công kích. Vì mưu cầu đông sơn tái khởi cho nên Kim Bằng Vương đã đem quốc khố chia làm bốn mà giao cho trọng thần đến Trung Thổ nương nhờ, sau này phục quốc.

Mà Diêm Thiết San chính là một trong những trọng thần năm xưa của Kim Bằng vương triều, hắn nhờ có một phần tư tài bảo mà nhiều năm nay ở Hàn quốc giàu có, lập nên Châu Quang Bảo Khí Các hùng cứ tám trăm dặm trong.

Thiên Trạch bất kể Thượng Quan Phi Yến, dù người đã chết hắn cũng tự khắc có biện pháp của mình đạt được thứ hắn muốn, cúi người, một tay đặt lên trán Diêm Thiết San.

Hắn động tĩnh làm cho đám người ở đây chú ý, trong đầu cùng hô : “ hắn muốn làm gì?”

“ Tốt!” Thiên Trạch dùng Không Thức Giới Thần Lực lục lọi ký ức của Diêm Thiết San.

Tuy hắn rơi xuống ngàn vạn trượng, nguyên thần suy yếu trở thành như mới sinh một dạng, nhưng tám loại thần lực hắn sở hữu vẫn không có mất đi, mà dùng để đối phó một cái phàm nhân mới chết cũng chỉ là việc nhỏ.

Rất nhanh Thiên Trạch đem Diêm Thiết San cất giấu tài bảo chổ đều rõ ràng, sau đó đứng dậy rời đi, chỉ cần tìm đến tài bảo của y cất giấu đều là của hắn.

Hoắc Thiên Thanh nói : “ chậm đã”

Chốn giang hồ trên sưu hồn đoạt phách, đọc lấy ký ức thông tin… các loại võ công này không thiếu, Hoắc Thiên Thanh cũng biết không ít loại võ công đó, thấy Đạo Thánh hành động vừa rồi, lấy hắn lịch duyệt cùng kinh nghiệm cũng có thể đoán ra được.

Thiên Trạch dừng, sau đó trở một thương.

Một thương bất ngờ này khiến ai cũng cả kinh.

“ Vù!!”

Hoắc Thiên Thanh vội vàng ứng biến, một chưởng sở ra, hùng hậu nội lực cản lại lôi thương, trong nháy mắt khí tràng cường đại ép ra xung quanh.

Một chưởng này không có bất kỳ cái gì phong thanh, nhưng chỉ cần không phải người chết, liền chắc chắn có thể cảm nhận được một chưởng này sát khí.

Năm đó Mã Hành Không chính là đã trúng dạng này một chưởng, võ công phế đi hơn phân nửa, từ đó đối với Hoắc Thiên Thanh ngoan ngoãn, không dám có chút bất kính.

“Phanh!”

Chưởng lực cùng lôi thương ầm vang đụng nhau, tán dật kình lực sinh ra phong bạo.

Thắng bại liền phân, một chưởng của Hoắc Thiên Thanh không cản nổi lôi thương, lôi thương xuyên qua bắn đến y.

Hoắc Thiên Thanh lập tức khinh thân nhảy lên không trung.

Lôi thương quỷ dị thay đổi quỷ tích bắn lên cao truy đuổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK