Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười phút sau.

Lý Tầm Hoan thở dài, nói: “ các hạ hà tấc gì phải ép Lý mỗ xuất đao chứ”

Loan Loan yên nhiên cười nói : “ Trên giang hồ ai chẳng biết Tiểu Lý Phi Đao, Lệ Vô Hư Phát tên đâu? Công tử nhà ta chính là muốn xem một chút tuyệt kỹ của Lý Thám Hoa có bao nhiêu cân lượng mà thôi”

Đế Thiên An nhàn nhạt nói : “Ra tay đi”

Lý Tầm Hoan cười khổ, ánh mắt đảo nhìn qua Long Tiểu Vân hôn mê nằm dưới mặt đất, máu tươi chảy ra, bên tia lại nghe ái nhân nghẹn ngào : “ Tầm Hoan....cứu, cứu Tiểu Vân”

“ Ân” Lý Tầm Hoan khẽ gật đầu, cho nàng cái nhìn an tâm, nói : “ công tử phải cẩn thận”

Đế Thiên An bàn tay phải vươn lên, chỉ giữ lại ngón trỏ và giữa, lạnh nhạt : “ đến”

“Linh Tê Nhất Chỉ” Lý Tầm Hoan mày cau lại thầm hô.

Dùng hai ngón tay hành tẩu giang hồ không thiếu, nhưng vang danh nhất chính là Lục Tiểu Phụng, cũng dùng hai ngón tay trần luyện tuyệt kỹ Thiếu Lâm đến thông thạo, cơ hồ rất nhiều thành danh giang hồ cao thủ binh khí đều bị hai ngón tay của y bắt.

Cho nên khi thấy vị công tử phía trước chỉ dùng 2 ngón tay lại dám tiếp phi đao của mình, hắn liền nghĩ đến cái công phu này, có điều đở được sao?

Lý Tầm Hoan hắn không rõ, phi đao của hắn trên giang hồ khó người đở được, có thể sống sót đều là hiện nay đứng ở đỉnh tiêm hàng thứ giang hồ.

Một khi hắn xuất đao, khó mà thu hồi lại được, mặ dù đối phương giết đại ca của hắn, nhưng đối phương lại có ân với mình, nếu không có đối phương hắn làm sao biết được bộ mặt giả dối của Long Tiếu Vân, cũng như Tiểu Phi có thời gian giải cứu hắn.

Giữa hắn và Tu La công tử cũng không phải thâm thù đại hận gì, nhưng hắn không thể không xuất đao, bởi đứa con trai độc nhất của Thi Âm và Tiếu Vân đang lâm vào hiểm cảnh, uy vì ép hắn xuất đao mà đem tính mạng của đứa nhỏ này treo lên.

“ Cẩn thận” Lý Tầm Hoan sắc mặc ngưng trọng, thốt lên.

Trong chớp mắt, rất khác biệt đình viện bị một cỗ đáng sợ hàn lưu bao phủ, một cỗ tuyệt thế khí tức đáng sợ đã nhìn chung quanh ở trên Lý Tầm Hoan.

Lý Tầm Hoan vẫn không nhúc nhích tí nào, phi đao cũng chưa xuất hiện.

Sở dĩ Tiểu Lý Phi Đao nổi danh, bởi vì là Lý Tầm Hoan chỗ thi triển ra phi đao. Cũng không người nào biết, một khi Lý Tầm Hoan cầm phi đao, hắn chuẩn bị bắn ra cái kia phi đao thời điểm, đó chính là khó có khả năng ngăn cản .

Thậm chí từng có Thiên Nhân cao thủ bại dưới Tiểu Lý Phi Đao, mặc dù ai cũng biết rằng Lý Tầm Hoan còn chưa đạt đến cảnh giới này. Có thể thấy được Tiểu Lý Phi Đao của y đáng sợ đến nhường nào.

“ Tiểu Lý Phi Đao” Đế Thiên An khẽ lẩm bẩm, nhìn Lý Tầm Hoan từ ống tay áo lấy ra một thanh tiểu đao nhỏ.

Làm Lý Tầm Hoan nắm chặt chuôi này phi đao thời điểm, trong sát na, phi đao bắn ra một sát na kia, thiên địa nhật nguyệt đều đưa ảm đạm phai mờ, đao khí đao thế trong ngắn ngủi bạo phát ra ngoài.

Điểm chết người nhất chính là Lý Tầm Hoan phi đao như là thiểm điện, có không gì sánh được tốc độ, lực lượng, bộc phát.

“Xoẹt” Không khí như tờ giấy mỏngbị xé rách .

Giờ này khắc này trong tay Lý Tầm Hoan đã mất phi đao. Phi đao sớm theo cái kia xé rách thanh âm thiểm điện hướng Đế Thiên An mà đi .

Làm "Xoẹt" tiếng kia còn chưa truyền ra trước giờ, Đế Thiên An cả người bị một cổ khí thế đè nén lên người, đổi lại là người khác, đả bị cái cổ khí thế này đè ép lên người, khó mà động thân được, để rồi chịu phi đao xỏ xuyên qua cơ thể mà chết.

Nhưng Đế Thiên An là ai chứ, hắn cho dù cảnh giới ngã xuống, cơ thể các giác quan vẫn còn, nhục thể bá đạo vẫn còn y nguyên, hắn đã từng ở trên ngàn vạn trượng lầu cao, cổ khí thế này với hắn mà nói không là gì cả, thậm chí không tính là uy hiếp gì cả.

Phi đao nhanh, nhưng Đế Thiên An còn nhanh hơn, phải biết hắn có phòng trọng lực bên người, rèn luyện thể thuật vẫn có, trong mắt mọi người phi đao tốc độ cực kỳ mau lẹ, xong với hắn, còn chưa đủ, nhanh.

Mặc cho khí thế của Lý Tầm Hoan tản ra khiến cho cả một vùng không gian bị khóa chặt, Đế Thiên An nhẹ nhàng đưa hai đầu ngón tay lên.

“ Keng!!”

Một tiếng chói tay ma sát vang lên, thanh tiểu đao của Lý Tầm Hoan bị hai đầu ngón tay Đế Thiên An kẹp lại, khoảnh khắc đó, hoa lửa bắn ra liên miên không dứt, mùi cháy khét hiện ra khi tiểu đao kim loại cùng hai ngón tay hắn ma sát.

“ Bắt được.... hắn vậy mà bắt được” Tiểu Phi khiếp sợ đứng quan chiến, thần sắc khó mà tin được vị Tu La công tử kia lại có thể đem Tiểu Lý Phi Đao bắt giữ trong tay.

Trên giang hồ không phải không có ai đở được Tiểu Lý Phi Đao, nhưng từ trước đến nay dám dùng hai đầu ngón tay kẹp đao của Lý Tầm Hoan thì chưa? Kẻ phía trước chính là người đầu tiên làm được.

“ Nếu là công tử, bất quá chỉ là trò trẻ con mà thôi” Loan Loan yêu kiều nói.

Loan Loan đối với việc này cũng không quá nhiều kinh ngạc, bởi nàng không tin phi đao có thể làm khó được người kia, hơn ai hết nàng biết rõ thân phận của y.

Cũng biết rõ được cái nhục thân đáng sợ, cho dù đao kiếm cũng không tổn thương được kia, dù Chí Tôn đả ngả xuống nhưng y đả đứng trên ngàn vạn đỉnh cao, Lý Tầm Hoan cho dù có mạnh đi nữa, nàng cũng không tin có thể giết được người kia.

Đế Thiên An mày chau lại, đem thanh tiểu đao ném, ngay lập tức xỏ xuyên lên người Long Tiếu Vân, khiến hắn hôn mê lập tức rú lên một tràng.

“Tiểu Vân” Lâm Thi Âm nước mắt lại chảy ra, sốt con chịu thảm cảnh, nàng cả người ngồi bệch xuống, nghẹn ngào : “ xin ngươi....cầu xin ngươi tha cho nó”

Đế Thiên An lạnh nhạt nói : “ xem ra một Long Tiếu Vân còn chưa đủ ép ngươi, đã như vậy thêm Lâm Thi Âm, Tiểu Lý Phi Đao mà ta muốn xem không phải là thứ này, ta cho ngươi một cơ hội nữa, nếu không, Lâm Thi Âm ta liền giết”

“ Được!” Lý Tầm Hoan thốt lên, lại rút ra một thanh phi đao, lần này không có như trước, toàn bộ sát khí trong người cũng được thả ra.

Lý Tầm Hoan thời khắc này giống đỉnh núi cao sừng sững, làm Tiểu Phi lẫn Loan Loan không khỏi sinh ra một loại ngưỡng mộ núi cao chi tình.

Lý Tầm Hoan thốt : “ như quân mong muốn”

Lời vừa rơi xuống một cổ khí tức bao phủ toàn bộ Hưng Vân Trang, đao thế của Lý Tầm Hoan nháy mắt triển khai tựa như cầm cố cả không thời gian lại.

“Xoẹt”

Ánh mắt của Tiểu Phi say mê nhìn phi đao hóa thành một đạo màu trắng tia sáng, từ trong tay Lý Thám Hoa bay đi, một mực kéo dài đến trước người Đế Thiên An mang theo khí thế lăng lệ bức người.

Đó bất quá là một thanh phi đao, như thế nào hóa thành hết đâu? Không có nguyên nhân khác, chỉ có tốc độ mà thôi .

Tốc độ, siêu việt hết thảy tốc độ mà bọn họ biết.

Phi đao hóa thành một tia sáng, làm “Xoẹt” thanh âm vang lên lúc, phi đao đả tới trước người Tu La công tử, cách y ba tấc địa phương.

Loại tốc độ này hoàn toàn đã vượt qua thanh âm tốc độ .

Đế Thiên An đã được như nguyện, rốt cuộc trực diện này chuôi thiên hạ tuyệt thế, đã vượt qua kỳ công tuyệt nghệ bảng Tiểu Lý Phi Đao.

“Phanh”

Một tiếng nổ nhỏ vang lên, theo thanh âm vang lên lúc, một đạo sáng lạng hỏa hoa cũng theo thanh âm nổ bắn ra đi ra .

Làm hai ngón tay Đế Thiên An va chạm đao phi đao, phát ra một tràng hoa lửa liên miên bất tận, hai đầu ngón tay bốc lên hỏa diễm, đồng thời mũi đao lại trượt qua hai ngón tay của hắn.

Đây là quán tính lực lượng, có điều Đế Thiên An đã chuẩn bị hai ngón tay bạo phát lực lượng nháy mắt khi mũi đao trượt qua, liền kẹp chặt hơn, thành ra mũi tiểu đao kia được giữ lại.

Lúc này thanh tiểu đao bị hai ngón tay hắn kẹp giữ, chỉ còn lại chuôi đao mà thôi.

“ Công tử tài nghệ, Lý mỗ cam bái hạ phong” Lý Tầm Hoan ngây người một hồi, sau đó tỉnh táo lại nói.

“ Không tồi!” Đế Thiên An thốt lên một tiếng, sau đó nhẹ nhàng phất tay đem Long Tiểu Vân ném đến phía trước.

“ Tiểu Vân” Lâm Thi Âm kinh hô, tràn đầy lo lắng tiếp lấy đứa con đã hôn mê của mình.

Lý Tầm Hoan một bên vội vàng phong tỏa các huyệt đạo ở gần và dùng chân khí liệu thương, dưới hắn nỗ lực cũng kéo Long Tiếu Vân lại một mệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK