Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa lúc này lại thêm một tràng tiếng bước chân, khiến đám người chú ý.

Đoàn Dự bỗng nghe thấy từ phía đông có vô số người rảo bước đi tới, rồi kế đó phương bắc cũng có tiếng chân, nhân số quả là rất đông, quay sang nói nhỏ với Kiều Phong: “đại ca, có người tới.”

Kiều Phong cũng đã nghe thấy nên gật đầu nghĩ thầm: “Hẳn là Cô Tô Mộ Dung mai phục người ở đây. Thì ra hai tên họ Bao và họ Phong kia tới đây trước giữ chân, sau đó đại bộ phận mới kéo đến tấn công.”

Kiều Phong đang định truyền lệnh cho bang chúng ở phía tây phía nam triệt thoái trước, chính mình cùng bốn trưởng lão và Tưởng đà chủ đoạn hậu, bỗng thấy phương tây và phương nam cũng có tiếng chân người lao xao, hóa ra bốn phương tám hướng đều có kẻ địch cả.

Kiều Phong hạ giọng nói: “Tưởng đà chủ! Mặt nam nhẹ hơn cả, thấy ta ra hiệu thì lập tức suất lĩnh anh em chạy về phía nam.”

Tưởng là chủ đáp: “Vâng!”

Ngay lúc đó phía sau những cây hạnh ở phía đông tiến ra năm sáu chục người, ai nấy đầu bù tóc rối, ăn mặc rách rưới, kẻ cầm binh khí, người cầm mảnh bát, gây tre, toàn là bang chúng Cái Bang cả.

Kế đó phía bắc cũng có tám chín chục đệ tử Cái Bang bước ra, ai nấy thần sắc nghiêm trọng, trông thấy Kiều Phong đã không thi lễ mà còn có vẻ thù hằn.

“ Là vì Đạo Thánh huynh ư? Không đúng lắm”

Kiều Phong nhìn mà kinh ngạc, bọn người này đều là bang chúng trong bản bang, bình thời đối với mình cực kỳ kính trọng, thấy mình từ xa đã vội vàng chạy tới hành lễ, hôm nay sao lại đột nhiên tới đây, ngay đến hai tiếng “bang chủ” cũng không chào.

Để hắn nghĩ đến trong đầu chỉ có vị bằng hữu mới quen thân phận. Nhưng nghĩ đến lại càng không đúng, bởi ba người bọn họ chỉ mới quen biết gần đây, đám người này không thể biết, hơn nữa Thiên Trạch trộm cướp là của phú thương quan viên và còn sát lục bọn thổ phỉ hắc đạo, có thể nói là kẻ nửa chính nữa tà, không phải là hạng đại hung đại ác.

Kiều Phong còn đang nghi hoặc, lại thấy phương tây và phương nam cũng tiến ra mấy chục bang chúng khác, chẳng mấy chốc đã đứng chật tất cả khoảng đất trống trong khu rừng hạnh.

Thế nhưng không thấy các thủ lãnh trong bang, ngoại trừ bốn vị trưởng lão và Tưởng đà chủ ra.

Kiều Phong lại càng lo sợ, tay đẫm mồ hôi mà không biết. So với những lúc gặp cường địch hung hãn, ông cũng không đến nỗi sợ hãi như bữa nay, tự hỏi: “Không lẽ Cái Bang phát sinh nội loạn, Truyền Công, Chấp Pháp hai trưởng lão cùng các đà chủ phân đà đều bị hạ độc thủ rồi?”

Thiên Trạch ánh mắt thú vị nhìn qua, sau đó hướng về Phong Ba Ác nói : “ cút đi”

“ Khoan đã!” Tống trưởng lão đi ra chắp tay nói : “ đám người này có liên quan với cái chết của tệ bang, không thể thả bọn họ đi được”

Mấy cái trưởng lão còn lại hưởng ứng.

Kiều Phong mở miệng nói : “Bọn ta đến Vô Tích chính là vì muốn báo thù cho Mã nhị ca. Thế nhưng mấy ngày qua ta đã cố gắng tra xét, biết được hung thủ giết hại Mã nhị ca chưa chắc đã là Mộ Dung công tử.”

Một cái Cái Bang thành viên tướng mạo thanh nhã, y tên Toàn Quan Thanh, ngoại hiệu Thập Phương Tú Tài, là kẻ túc trí đa mưu, võ công cao cường.

Y là đệ tử tám túi hiện đang chưởng quản Đại Trí phân đà, địa vị trong bang chỉ kém lục đại trưởng lão, đứng ra chất vấn: “Bang chủ nhận xét thế nào mà bảo vậy?”

Kiều Phong đáp: “Ta suy đoán vậy thôi, chưa tìm được bằng cớ chắc chắn.”

Toàn Quan Thanh nói: “Không biết bang chủ suy đoán thế nào, xin cho nói thuộc hạ chúng tôi được biết.”

Kiều Phong chậm nói : “Khi ta ở Lư Dương, nghe thấy Mã nhị ca bị chết vì công phu Tỏa Hầu Cầm Nã Thủ, lập tức nghĩ ngay đến nhà Cô Tô Mộ Dung hay dùng thủ đoạn gậy ông đập lưng ông. Tỏa Hầu Cầm Nã Thủ của Mã nhị ca thật là thiên hạ không ai sánh kịp, trừ nhà Mộ Dung ra, không ai có thể dùng chính tuyệt kỹ của Mã nhị ca giết y được.”

Toàn Quan Thanh nói: “Đúng thế!”

Kiều Phong nói tiếp: “Thế nhưng mấy ngày gần đây, ta nhận ra rằng cách suy luận ấy chưa chắc đã đúng, bên trong dường như có nhiều điều uẩn khúc.”

Toàn Quan Thanh nói: “Huynh đệ chúng tôi ai nấy đều mong được nghe, cho rõ ràng, xin bang chủ nói tiếp.”

Kiều Phong nghe thấy giọng y có chiều bất thiện, lại thấy số đông bang chúng vẻ mặt khác thường, trong bang hẳn đả phát sinh biến cố trọng đại, bèn hỏi lại: “Truyền Công, Chấp Pháp hai vị trưởng lão đâu?”

Toàn Quan Thanh đáp: “Thuộc hạ hôm nay chưa gặp hai vị”

Kiều Phong hỏi tiếp: “Thế Đại Nhân, Đại Tín, Đại Dũng, Đại Lễ bốn đà chủ đâu cả rồi?”

Toàn Quang Thanh ngoảnh đầu về phía tây bắc, hỏi một tên đệ tử: “Trương Toàn Tường! Đà chúa bọn ngươi sao không tới đây?”

Gã đệ tử bảy túi kia ấp úng: “Dạ… dạ… thuộc hạ không biết.”

Kiều Phong biết Đại Trí phân đà đà chủ Toàn Quan Thanh là người lắm mưa nhiều kế, hành động rất kín đáo, nguyên là một tay thuộc hạ rất đắc lực của mình, bây giờ tính chuyện biến loạn tất sẽ thành kẻ địch thật lợi hại.

Lại thấy Trương Toàn Tường lộ vẻ hổ thẹn, nói năng ấp úng, mắt không dám nhìn thẳng vào mình, liền quát hỏi: “Trương Toàn Tường! Có phải ngươi đã hạ sát đà chủ ở phân đà ngươi rồi không?”

Trương Toàn Tường hoảng hốt chối: “Không! Không! Đà chủ rõ ràng chưa chết, chưa chết! Chuyện đó không liên quan gì đến thuộc hạ, không phải thuộc hạ làm.”

Kiều Phong dằn giọng hỏi: “Vậy thì ai làm?”

Trương Toàn Tường run như cầy sấy, đưa mắt nhìn Toàn Quan Thanh.

Kiều Phong biết là đã có biến loạn, Truyền Công, Chấp Pháp các trưởng lão nếu như chưa chết thì cũng đang bị nguy hiểm, thời cơ nếu không nắm lấy sẽ mất ngay, bèn thở dài một tiếng quay sang hỏi tứ đại trưởng lão: “Bốn vị trưởng lão, chẳng hay có chuyện gì thế?”

Tứ lão người nọ nhìn người kia, không ai chịu lên tiếng trước.

Kiều Phong biết ngay rằng họ đều có tham dự vào việc này, liền mỉm cười nói: “Trong bản bang từ ta trở xuống, ai ai cũng lấy nghĩa khí làm trọng…”

Nói tới đây, đột nhiên đạp chân vọt ngược về sau luôn hai bước, mỗi bước phải hơn một trượng. Chỉ còn cách Toàn Quan Thanh chừng ba thước, cũng không quay người, tay trái quờ phía sau, tay phải dùng cầm nã chộp ngay được hai huyệt Trung Đình và Cưu Vĩ trên ngực y, đem Toàn Quang Thanh chế trụ.

Thì ra Kiều Phong trông mặt mà bắt hình dong, xem chừng cuộc biến loạn này là do Toàn Quang Thanh chủ mưu. Nếu không chế ngự y ngay, họa hoạn không phải là nhỏ, dẫu có dẹp được bạn đồ thì không tránh khỏi một cuộc tàn sát. Cường địch đang ở trước mặt làm sao có thể tự làm tổn thương nguyên khí?

Nhìn bang chúng chung quanh, trừ người thuộc về Đại Nghĩa phân đà ra, còn bao nhiêu xem ra đều bị Toàn Quan Thanh dụ dỗ cả, nếu họ nổi lên chống đối thì khó lòng thu phục lại được, mới giả vờ một màn.

Kiều Phong quay người lại, tay trái khẽ vỗ vào vai y, nói: “Nếu người đã biết là sai quấy rồi thì cũng chẳng phải quì làm gì. Tội làm phản phạm thượng không thể bỏ qua, nhưng để từ từ rồi giải quyết.”

Toàn Quan Thanh đã bị Kiều Phong phong bế á huyệt không thể nói, làm sao có thể kích động bang chúng làm loạn. Mà đám bang chúng thì tưởng Toàn Quan Thanh đầu hàng, nhất thời không dám lên.

Kiều Phong để mặc y gục đầu quì đó, lớn tiếng quát Trương Toàn Tường: “Ngươi mau dẫn đường cho Đại Nghĩa phân đà Tưởng đà chủ đi mời Truyền Công, Chấp Pháp trưởng lão các vị về đây, nếu nghe lệnh ta mà làm thì được giảm tội. Còn những người khác hãy ngồi xuống đất, không ai được tự tiện đứng lên.”

Trương Toàn Tường vừa mừng vừa sợ, vâng dạ luôn mồm.

Đại Nghĩa phân đà Tưởng là chủ không tham dự mật mưu của đám phản loạn, thấy bọn Toàn Quan Thanh dám gây rối phạm thượng vốn đã tức giận lắm, mặt đỏ bừng, thở hồng hộc, đến khi nghe Kiều Phong sai đi cùng Trương Toàn Tường để cứu người, lúc ấy mới hơi trấn tĩnh, quay sang nói với hơn hai chục tên bang chúng thuộc bản đà: “Bản bang không may xảy ra biến loạn, đây là lúc toàn thể bọn ngươi phải nỗ lực liều chết để báo đáp ân đức của bang chủ. Tất cả phải xuất lực tuân theo hiệu lệnh của bang chủ, không được vi phạm.”

Kiều Phong liền nói: “Không cần! Tưởng huynh đệ phải đem hết anh em bản đà đi, cứu người mới là việc lớn, chớ để sơ suất.”

Tưởng đà chúa không dám trái lệnh, đáp: “Vâng !” Y lại tiếp: “Xin bang chủ thận trọng giữ mình, thuộc hạ sẽ quay về ngay.”

Kiều Phong mỉm cười nói: “Nơi đây phần nhiều là anh em đã từng đồng sinh cộng tử, chẳng qua nhất thời có chuyện hiểu lầm, chả có gì nghiêm trọng đâu, ngươi cứ yên tâm. Ngươi sai người đến gặp Nhất Phẩm Đường của Tây Hạ nói rằng ước hẹn nơi Huệ Sơn xin hoãn lại bảy ngày.”

Tưởng đà chủ khom lưng chấp lệnh, dẫn bang chúng trong bản đà lên đường ngay.

Lúc đó trời đã sâm sẩm tối, hình bóng chỉ còn thấy mờ mờ, bên bìa rừng sương mù đã bắt đầu tỏa xuống.

Kiều Phong cười nói : “Các vị huynh đệ! Bữa nay ta rất vui mừng vì mới kết giao được hai vị hảo bằng hữu. Người huynh đệ mới kết nghĩa của ta là Đoàn Dự công tử đây cùng với bằng hữu Đạo Thánh.”

Vương Ngữ Yên, A Châu, A Bích, Phong Ba Ác, Bao Bất Đồng năm người nghe nói anh chàng đồ gàn kia đã cùng với Kiều bang chủ của Cái Bang kết nghĩa, và cùng Đạo Thánh kết giao đều rất lấy làm ngạc nhiên.

“ Nếu ta là đệ đã sớm giết hết lũ người này rồi, bọn chúng có tâm muốn bức vua soán vị tất đã chuẩn bị từ trước, đệ muốn an ổn bọn chúng tránh đại địch phía trước, lại muốn hạn chế thương vong thấp nhất cho bang. Lưỡng toạn vẹn mỹ há dễ, giết, trước bảo trụ mình sau bảo trụ đại cục, bằng không đại loạn sinh biến” Thiên Trạchlên tiếng khuyên bảo.

Kiều Phong thở dài nói : “ cảm tạ Đạo Thánh huynh đề điểm, bất quá đệ tin trong đám người chỉ là vì ngộ nhận nhất thời, còn có thể sửa chữa được, nếu cho bọn họ cơ hội lấy công chuộc tội cũng không phải không thể”

Đám Cái Bang đệ tử nghe được thần sắc ngượng ngùng xấu hổ không dám ngẩng đầu, bọn họ phản bội bang chủ muốn sinh phản là đại tội phải chết, bang chủ lại giữ lại mạng bọn họ, khiến lương tâm áy náy cùng hổ thẹn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK