Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian qua chừng nửa tiếng, ván cờ của Thiên Trạch đã tàn.

Phạm Bách Linh hậm hực đầy tiếc hận, nói: “ nếu vừa rồi đệ tử không lọt bẫy chưởng môn bệ hạ mà mất đi quân Mã kia, ắt còn thủ được cờ hòa. Bệ hạ hay là cho hồi lại thế đó, đệ tử tin mình có thể thắng được”

A Tử nói vào : “ lời này cũng giống y sư tôn ông đấy. Quả đúng là sư đồ mà, không sai chút nào cả đâu.”

Phạm Bách Linh mặt đỏ lên, trừng một cái.

Mấy kẻ ở ngoài nghe cũng muốn cười.

Thiên Trạch hỏi : “ ngươi thấy loại cờ này thế nào?”

Phạm Bách Linh nghe hỏi : “ hồi chưởng môn bệ hạ diệu thủ vô song, đệ tử sợ hãi thán phục lấy”

A Tử nói leo vào : “ tất nhiên rồi, đây là bệ hạ đại ca sáng tạo ra, trên đời này ai có thể sánh bằng được chứ”

Thiên Trạch nói : “ sắp tới, ngươi phổ biến môn cờ này ra toàn thành cho dân chúng giải trí. Hàng năm sẽ tổ chức giải đấu cờ và treo giải thưởng lớn nhỏ tùy theo quy mô ở các vùng. Cứ 3 năm sẽ tổ chức một đại hội Cờ Tướng, chỉ cần là người trên lãnh thổ Bách Việt đều có thể tham dự.”

“ Tuy nhiên dân Việt thì đóng thuế ít ngoại quốc thì đáng tiền nhiều và khi đoạt giải cũng chỉ nhận được một nữa. Thể lệ giải đấu dựa theo tích điểm số ở vòng sơ loại, những ai tham dự phải dành được đủ 1000 điểm thì vượt qua vòng sơ loại.”

“Vượt qua tiến hành đối kháng thắng đi tiếp thua bại lui. Và chỉ khi nào đủ 64 kỳ thủ thì dừng lại vòng trung khảo này. 64 người đánh đến 32, 32 đánh đến 16 cứ thế người thắng cuối cùng, xưng là Kỳ Thánh.”

“ Thắng được Kỳ Thánh thưởng 10 vạn lượng, Kỳ Thánh trong 3 năm làm tạm thời quan viên trong triều chuyên lo việc các giải đấu này. Nếu như tại năm tiếp theo bại thua tân nhiệm Kỳ Thánh liền rời chức.”

“ Để giúp cho Kỳ Thánh quản lý cùng tổ chức thuận lợi giải đấu. Thành lập các phân bộ, Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp mỗi cấp chia làm thượn trung hạ ba giai. Mỗi giai cách nhau 100 điểm, các kỳ thủ trừ khiêu chiến các đối thủ lấy điểm còn có thể thắng các phân bộ này cờ người tích điểm.”

“ Chất lượng thế nào phải do Kỳ Thánh quản lý và ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của Kỳ Thánh, nếu phân bộ thắng ngược lại điểm thí sinh số điểm quy ta tiền. Nếu cuối giải Kỳ Thành bại hoặc là giữ, tổng số điểm tích của các phân bộ lại nhân gấp đôi cho y, quy ra tiền tài”

“ Môn cờ này trẫm không chỉ muốn biến nó thành trò giải trí cho bách tính, mà còn là một nghề có thể hái ra tiền cho họ. Vị Kỳ Thánh đời đầu cứ để cho khanh hoặc Tinh Hà đảm nhiệm, nhân thủ an bài thế nào cùng rõ chi tiết thì các khanh thương lượng, ta chỉ vạch nội dung. Sau đó trình lên lại một lần nữa”

Thiên Trạch nói một mạch lại dùng thần lực viết lại nội dung, văn tự in lên quyển trục lơ lửng ở bên Phạm Bách Linh.

Đám người đánh cờ nghe hắn nói bị dời đi chú ý, ai nấy suy ngẫm lấy.

Thiên Trạch nói một mạch tuy nhiên đám người ai cũng chú tâm nghe, suy ngẫm liền hiểu được y rất nhiều dụng ý bên trong đó. Không những để cho người dân tìm được thú vui mà còn giúp cho bách tính y rèn luyện đầu óc, xa hơn quy tụ nhân tài hoặc là hành binh đánh giặc, quản lý....

Cờ vây đã có từ xa xưa nhưng chưa ai lại nghĩ ra được việc đứng ra tổ chức giải đấu cờ như y. Hiển nhiên việc làm của y hiện giờ cũng để nhiều kẻ than thở, tài trí của y thật đúng là thiên mã hành không mà.

“ Thần.... thần.... tuân lệnh” Phạm Bách Linh nghe mà vui thích sướng vô cùng, hắn ưa thích đánh cờ, mà chuyện hiện giờ Việt Đế bảo hắn làm quá mức để hắn sướng, kích động mà nói nghẹn lời.

Mặc dù hắn nghe cũng hồ đồ rất nhiều thứ nhất thời chưa thông, bất quá còn có quyển trục ở đây lại có ý tưởng, hắn có thể mô phỏng lại à.

“ Môn cờ này cực kỳ ảo diệu, Binh gia sát phạt thích hợp cho tướng lĩnh rèn luyện nhưng cũng là bậc quân vương học tập khống chế. Y lại muốn đem cho dân chúng chơi, cái loại cờ này không phải khó khăn. Lại tổ chức giải đấu thu hút, chỉ sợ chỉ mấy kỳ đại hội thôi, không ít kẻ tài được bồi dưỡng ra, hoặc là thông qua đây mà thu hút nhân tài” Tiêu Nhược Phong thầm nghĩ.

Cơ Nhược Phong thầm nghĩ : “ ý nghĩ không ở thế tục, ánh mắt viễn siêu người thường. Việc làm đơn giản bất cứ quân vương nào cũng có thể làm. Bất quá không ai lại nghĩ đến được, hơn nữa cách thức này còn có thể quy tụ dân tâm.”

Diệp Nhược Phong thì nghĩ : “ Việt Đế cho dân chúng chơi môn cờ này, ai ai cũng chơi ai ai cũng học, sau này có trưng binh cũng có vô số kẻ nhanh nhạy thậm chí có tướng tài xuất hiện. Quả là ghê gớm, quả là ghê gớm”

Phó Thải Lâm thầm nói : “ lấy cờ dịch người, phổ biến cùng tổ chức chỉ có lợi với Đại Việt, nếu như đem nó về Cao Lệ cũng có thể giúp cho nước ta.”

Lâm Cánh Duyên thầm nói : “ tiểu tử này trong đầu lúc nào cũng có thiên biến vạn hóa ý tưởng, lão phu đúng là phục sát đất mà”

Thiên Trạch lại nhìn sang Phạm Bách Linh nhẹ gật đầu, phất tay ra hiệu cho y lui.

Phạm Bách Linh hiểu ý rời đi.

“ Cờ cũng đã đánh xong, vậy đến chuyện của mỹ nhân” Thiên Trạch nói xong ánh mắt chuyển qua một cái bàn đá, tại nơi đó có bốn cái thân ảnh, xung quanh còn có rất nhiều rương thùng đặt dưới đất.

Thiên Trạch cách không nhiếp một thùng lại, rương mở ra hoàng kim chất đầy : “ muốn Bản Đế bỏ qua cũng không phải là không thể, chỉ là thành ý này của các ngươi thật khiến Bản Đế nghi ngờ”

Thượng Quan Kim Hồng đã sớm đứng dậy, bước đến trước chắp tay : “ tại hạ đã cho thuộc hạ vận chuyển theo đường biển mang theo. Trước mắt chỉ là một phần, ngoài ra tại hạ đã cho thủ hạ tiếp Bách Việt cư dân về, một số thợ thủ công tay nghề công tượng và nô bộc được vận chuyển đến đây, Kim Hồng hy vọng bọn họ có thể trợ giúp cho Việt Đế tái thiết đô thành”

Kim Tiền bang uy chấn Tề quốc, Thượng Quan Kim Hồng danh chấn võ lâm.

Nhất là từ khi thông qua con gái mình đạt được không ít võ công mà Tu La công tử cấp cho, dã tâm của Thượng Quan Kim Hồng càng bành trướng hơn. Trong hai năm qua, thế lực của Kim Tiền Bang bành trướng hơn trước.

Chỉ là kiêu hùng đã không nổi và giàu có cùng lớn mạnh nhất Tề quốc kia cũng đã không còn. Bởi vì hắn làm sai một chuyện, đó là vì lòng tham của mình khi nhắm đến những thứ Đạo Thánh sở hữu.

Mười lăm tháng năm ngày hắn cho con trai mình móc nối với các thế lực và phái tinh anh của Kim Tiền bang tham dự vào tranh cướp. Chỉ là kết quả không như dự tính, không những cướp không thành còn hao binh tổn tướng, giờ đây hắn còn phải bỏ tài sản của mình ra, tiêu phí tài lực nhân lực để bồi tội.

Đúng bồi tội. Lấy Thượng Quan Kim Hồng tu vị làm Thiên Nhân cảnh Kim Tiền bang làm đại bang phái bao phủ Tề quốc, hắn chẳng khác nào là ông vua không ngai, tuy nhiên đứng trước Việt Đế hắn chả là gì cả.

Cho nên hắn phải bồi tội. Hắn không thể không bồi. Nếu như không bồi hắn cũng khó mà thụ được hậu quả, người thân lẫn cơ nghiệp của hắn làm sao gánh được Việt Đế viếng thăm đây?

“Tiền tài nhiều có tục khí, nhưng từ xưa đến nay, thiên hạ vạn dân sinh dưỡng, toàn lấy Tiền tự làm gốc, lại có mấy người hiểu này Kim, này từ thiên thu vạn cổ đến nay không hủ mà cùng tồn. Ngươi dùng Kim Tiền lấy danh đúc cho mình tiền riêng, lấy ngoài tròn trong vuông, như âm dương chi biệt, thiên địa chi hình, muốn tịch quyển thiên hạ, Kim Tiền bang tên hay” Thiên Trạch chậm nói : “ một cái nhìn rõ kim tiền thứ này lại đem tài sản mình dâng đi bồi tội, ngươi cam tâm sao?”

Thượng Quan Kim Hồng con mắt ánh lên lãnh mang khi nghe Thiên Trạch đâm thủng mình tâm tư trước nay, Kim Tiền bang đại ý mà hắn lập ra, nói : “ nói thật đúng là không cam tâm, chỉ là tiền so với mạng mà nói thì không bằng”

Thiên Trạch nói : “ ngươi là kẻ kiêu hùng tâm niệm quyền lực chứ không bận tâm về sinh mệnh cho lắm. Kẻ dám hướng Bản Đế khiêu chiến trước nay đều không phải là kẻ sợ chết. Nếu như con trai ngươi nói ra câu này thì được, hắn so với con gái ngươi thì phế vật hơn rất nhiều”

Một lời này ra khiến cho rất nhiều người thay đồi sắc mặt, hữu ý vô ý nhìn về một nam một nữ phía sau Thượng Quan Kim Hồng.

Thượng Quan Phi sắc mặt khó coi, nhưng hắn không dám phát tác chút nào, bởi ở đây hắn không có tư cách nói chuyện, chỉ ở trong lòng tức giận không đồng ý với nhận định của người kia được.

“ Việt Đế nói câu này không phải là để Tiểu Tiên xiêu lòng đó chứ” Thượng Quan Tiểu Tiên cười ngọt, nàng lại không như anh trai mình không chút kiêng kỵ nói.

Bởi nàng biết so với cha mình và anh trai nàng còn thuận lợi hơn, vì nàng là nữ nhi, hơn nữa còn là một cái cô gái đẹp.

Trong thành cùng thiên hạ giờ ai mà không biết Việt Đế là kẻ thương hoa tiếc ngọc nhất thế gian chứ? Anh trai nàng còn kiêng kỵ, chứ nàng nói ra cũng không mấy nhạ phạm gì, hơn nữa chuyện lại có liên quan đến bản thân mình.

“ Thương Quan Phi rất có mưu lược, âm ngoan độc ác, nhưng cách cục quá nhỏ, hắn bình thường chút tâm cơ như Diệp Thần, Mộ Dung Phục, Mộ Dung Diệp cũng chơi hắn không kịp đở tay, tranh đoạt thiên hạ hắn không có bản lãnh này. Mà nàng trẫm đánh giá cao hơn, không vì một trương xinh đẹp mà tâm cơ tài trí của nàng đều vượt xa người thường. Thượng Quan Kim Hồng còn thua nàng” Thiên Trạch chậm nói : “ trẫm mắt nhìn người vẫn rất chuẩn, đặc biệc là mỹ nữ”

Thượng Quan Tiểu Tiên cười rộ lên, hiển nhiên nàng cực kỳ hài lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK