Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tiểu Phụng cũng không cười ra tiếng.

Sau cùng, trong bốn người này hắn cũng nhận được ba. Một người dĩ nhiên là hắn gặp mới đây Giang Khinh Hà, hắn chẳng ngạc nhiên chút nào, nhưng hắn không khi nào ngờ tới Tứ nương lại là Âu Dương Tình.

Âu Dương Tình, một ả danh kỹ, đã từng bị hắn chọc tức đến chết người. Hắn còn nhận ra Âu Dương Tình và Giang Khinh Hà xuất hiện cùng một lúc và khinh công ả chẳng kém gì Giang Khinh Hà, xuýt nữa chàng từ trên cây té xuống.

Người cuối lại càng quen thuộc, chính là không lâu trước hố hắn vào chuyện Kim Bằng Vương Triều rồi lặn mất tâm Thượng Quan Phi Yến, phải một thời gian hắn mới tra ra được chân tướng thật sự từ chổ Độc Cô Nhất Hạc.

Tổ chức Hồng Hài Tử này thật đủ thứ người. Âu Dương Tình, Thượng Quan Phi Yến và Giang Khinh Hà hiển nhiên đều là những nhân vật đầu não trong tổ chức này.

Trên bàn bày chín bộ đũa chén thì hiển nhiên trong tổ chức có chín vị thủ lãnh. Bây giờ đã có mặt bảy vị.

Tử y nữ khách là lão nhị Mộc Xuân Lâm. Rửa mặt mất hàng nửa giờ là Tam nương Trác Văn Kiều. Tứ nương là Âu Dương Tình. Ngũ nương là Giang Khinh Hà. Lục nương áo xanh bít tất trắng, đầu tóc cạo trọc, đúng là một vị ni cô xuất gia Thẫm Nhi Nguyệt. Con gà mái ghẹ cười tối ngày là Thất nương Vân Ngọc Lam, Bát nương là Thượng Quan Phi Yến.

“ Là nàng!” Lục Tiểu Phụng còn đang tò mò truy tìm thủ lĩnh của hội giày đỏ, liền phát hiện thêm một cái nữ nhân khác đến, cái này nữ nhân này hắn cả kinh lên.

Chính là kết bạn cùng hắn đi đến Tín Lăng, từ Thần Châm sơn trang tra tìm Tú Hoa đại đạo, Tiết Băng.

Ba đêm trước hắn hay tin Đạo Thánh giết Xà Vương mang đi Tiết Băng cũng lo lắng vô cùng, mấy ngày nay cũng ra sức truy tìm tung tích của Đạo Thánh, nhưng không tìm được lại tìm được Hồng giày tổ chức.

Tiết Băng vừa bước vào làm cho người trong phòng chú ý.

“ Nghe nói đại tỷ vừa đề lão Thất tìm một cái muội muội.” Nhị nương cười nói.

Thất nương nói : “ ngươi chính là lão cửu sao? mau gọi thất tỷ nào”

Tiết Băng nói : “ các vị tỷ tỷ tốt”

Nói xong đi vào ngồi trên bàn sập.

Thượng Quan Phi Yến nói : “ nghe nói cửu muội đi cùng thằng ngốc Lục Tiểu Phụng, thế nào cùng hắn chơi vui không?”

“ Tên hổn đản đó, ta xém bị hắn hại chết, cái tên súc sanh mặt người dạ thú kia. Nếu không phải vì hắn, ta mới không chịu nổi nhục như hiện giờ” Tiết Băng nhắc đến Lục Tiểu Phụng tức giận mắng.

“ Là chuyện gì?” Lục Tiểu Phụng nghe mà dao động trong lòng.

Còn lại chín người trong đối với Tiết Băng lời nói hứng thú.

“ Đàn ông đều chỉ giỏi lừa gạt” Tam nương nói

Thất nương hỏi : “ là chuyện gì mà tức giận như vậy?”

“ Có chuyện gì?” gả ăn mày cũng hỏi.

Tiết Băng căm giận : “ tên hổn đản kia muốn vào Bình Nam vương phủ điều tra Tú Hoa Đại Đạo, hắn để ta cho tên súc sinh Xà Vương, ta bị hắn hạ thuốc rượu đem lên giường cho Tú Hoa Đại Đạo”

Lục Tiểu Phụng choáng váng, nghe mà bất ngờ vô cùng.

“Xà Vương, Tú Hoa Đại Đạo hai cái tên súc sanh kia” Tam nương căm giận.

Mấy cái nữ tử khác đối với việc này cũng phản cảm vô cùng.

“Ta nghe nói Xà Vương là bị Đạo Thánh giết mất?” Ngủ nương hỏi

Gả ăn mày nói : “Xà Vương thế lực bị giết sạch mà hắn tài bảo giá trị cũng mất. Kỳ lạ là sau khi y đến chổ Xà Vương thì lặn mất tăm, mấy ngày nay khiến cho cả thành trong náo động cả lên, bọn giàu có ai nấy đều sợ hãi”

Âu Dương Tình hỏi : “ vậy ra mấy ngày này cửu muội ở cùng Đạo Thành à?”

Tiết Băng tức giận nói : “ là tên hổn đản kia, lại khiến ta.... khiến ta....”

“ Khiến gì? có phải là cộng ẩm vu sơn” Âu Dương Tình truy hỏi khi thấy mặt Tiết Băng đỏ lựng lên.

Tiết Băng đỏ mặt hơn nói : “ hắn là tên khốn kiếp, ta chỉ mắng hắn có hai câu, thế là hắn đem ta treo một ngày, còn khiến ta xấu hổ vô cùng”

Thượng Quan Phi Yến mắng : “ hắn là cái đồ khốn kiếp, hắn lần trước còn hại ta một vố, cướp của ta một đống tài sản”

“ Thật không?” ngủ nương, thất nương, cửu nương nghi ngờ nhìn.

Thượng Quan Phi Yến nói : “ ta định ra tay với Châu Quang Bảo Khí Các, lừa được tên ngốc Lục Tiểu Phụng vào, không nghĩ đến hắn nữa đường xuất hiện giết chết bọn họ vét đi tài sản”

Âu Dương Tình nhìn qua Thượng Quan Phi Yến một chút, không nghĩ đến bát muội lại mưu tính đến nơi kia.

Thất nương nói : “Đạo Thánh từ khi xuất đạo đến nay chưa từng thất thủ, so với chúng ta còn muốn hung hăn hơn. Không chỉ thương, kiếm song tuyệt, nghe nói y còn thông thạo cung, phiến, cửu muội, hắn có soái hay không?”

Nàng đối với gả đàn ông này cực kỳ hiếu kỳ.

Tiết Băng trừng mắt : “ không biết”

“ Rất soái, không những soái mà chàng ấy còn rất cường tráng” Âu Dương Tình nói, nàng cũng không nghĩ đến gã đàn ông của mình cũng trêu ghẹo hai cái tỷ muội trong, lại nhớ đến cùng y ân ái một đêm, mặt lại phi hồng lên.

“ Xem ngươi kìa, làm như thấy rồi một dạng! Ai biết được dưới lớp mặt nạ kia có là lão già dê hay không?” nhị nương nói

Âu Dương Tình nói : “ chàng ấy làm gì mà già dê chứ, thương hoa tiếc ngọc nha”

Tiết Băng mắng : “ cái con khỉ, cái tên đó là tên khốn”

Giang Khinh Hà không truy vấn đề đó, hỏi : “lão cửu có thấy hắn lấy đồ không?”

Một lời này ra khiến cho đám người chú ý.

Tiết Băng nhớ lại hai đêm trước, nói : “ hắn có một món bảo bối, là cái giới chỉ trên tay hắn, cực kỳ lợi hại, ta không biết là gì?”

“Như thế nào?” bảy người người truy hỏi

Tiết Băng nói : “ cái nhẫn đó tản ra kim quang, cứ hể kim quang chạm vào tài bảo nào là nó biến mất, tựa như thông qua trận pháp dời đi vậy”

“Quả là đại bảo bối” bảy người nghe được sửng sờ một lát khi nghe được trên đời còn thứ bảo bối như vậy, bất quá trung nguyên rộng lớn không thiếu cái lạ, bọn họ cũng nhanh thích ứng.

Âu Dương Tình không chút bất ngờ, dù sao trong người nàng có một món từ y đây, đem trong người ra một cái túi gấm dưới tay nhẹ nhàng sờ.

“ Nói như vậy, tài bảo mà y lấy đi trước đây đều liên quan đến cái giới chỉ kia” Thượng Quan Phi Yến con mắt sáng lên.

Đạo Thánh dời đồ thế nào đến nay vẫn là một cái bí mật rất nhiểu kẻ muốn biết.

Hồng Hải Tử cũng không lạ gì, ngược lại so với các thế lực đối với Đạo Thánh càng hứng thú, bởi Đạo Thánh sở hữu tài sản khổng lồ, so với bất cứ nhà nào còn nhiều.

“ Hóa ra bí mật là ở chiếc giới chỉ đó ư?” Lục Tiểu Phụng trốn ở ngoài ddauw tay lên cằm sờ một cái, đại não nhớ lại một tháng trước cùng gã trộm hung hăn kia chiến.

Hắn có mặt tại chổ Đạo Thánh gây án, thấy qua tài bảo bị lấy đi càng rõ ràng chỉ có một người làm ra. Nhưng đem đi số lượng lớn tài bảo lại không cách nào hiểu được, đây vẫn là cái mê mà hắn không giải được.

Thậm chí hắn đến gặp bằng hữu tốt của hắn, Trộm Vương Tư Không Trích Tinh để hỏi một chút, tuy nhiên cũng không nhận được câu trả lời.

Cho đến hôm nay nghe từ miệng Tiết Băng mới hay Đạo Thánh che dấu bí mật, cái giới chỉ đeo trên tay y lại có chức năng thần kỳ như vậy.

“ Hắn lại thả cho cô đi, lại để cô biết bí mật này ư?” Gả ăn mày hiếu kỳ hỏi.

Tiết Băng mặt đỏ lên, mắng : “ tên khốn này cứu mệnh ta lại đòi 10 vạn hoàng kim thù lao, nếu không thì sẽ đến nhà ta làm bậy, ta là len lén quan sát hắn mới thấy”

“ Thần Châm sơn trang giàu có một vùng, chả trách y lại đem cửu muội ra” Âu Dương Tình cất lời : “ cái đàn ông này, cửu muội không bị chàng ấy mê hoặc đó chứ”

Tiết Băng đỏ mặt hơn, mắng : “ còn lâu”

Thất nương nói : “ ta nghe nói y kiếm pháp thiên hạ vô song, à còn dung mạo y thế nào? có thấy được không?”

Tiết Băng nói : “ không thấy được”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK