Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người đưa mắt nhìn Thiên Trạch rời đi, im lặng một chút sau đó liền đứng dậy đi ra khỏi đại điện.

“ Bệ hạ đem bí mật ra rồi, các vị không muốn đi xem ư?” Loan Loan kiều mị đi ra, ngẩng đầu xem đầu rồng cười hỏi.

“ Hừ!” Lạc Thời Thu lúc này cũng đã biết thân phận của Loan Loan, hừ một tiếng lên tiếng : “ sau cô không đi lên xem thử đi”

Loan Loan cười nói : “ Loan Loan chỉ là nô tỳ của bệ hạ, chủ nhân chưa cho phép nào dám tự ý chứ. Còn các vị là khác nha! Mỗi cái đều có tâm tư bất chính, nhất là vị Tần Xuyên này, không phải là muốn cứu vãn chúng sinh ư? trên kia có được lực lượng để cứu vớt thương sinh thiên hạ”

Tần Xuyên chậm đáp : “ Tần Xuyên chỉ có một mảnh Phật tâm nghĩ cho thương sinh, nếu có thể cứu vớt thiên hạ chết cũng không xá. Bất quá, Phật dạy duyên đến duyên đi duyên tẫn duyên tận, duyên của Tần Xuyên còn chưa đến, cần gì phải cưỡng cầu, ngược lại rơi vào ma chướng hại mình hại người”

“ Ma nữ không biết liêm sỉ! Muốn hại người” Họa Thánh nóng nảy nói.

Thư Thánh tiếp lời : “ Âm Quỳ phái, một đám chướng khí mù mịt, còn muốn vọng mê hoặc quân vương”

Trên giang hồ tuy có muôn ngàn môn phái, nhưng nếu luận ác danh, e rằng rất ít môn phái có thể bằng Âm Quý Phái.

Đây không chỉ vì người trong phái này thủ đoạn hung tàn tà ác, mà còn vì phương thức luyện võ chuyên theo đường tà môn, so với nội công tâm pháp chính tông khác biệt rất lớn, vì vậy mà người trong giang hồ ai ai cũng căm ghét, chỉ là không thể làm gì bọn họ mà thôi.

Loan Loan cười nói : “ không hổ là Chính đạo chi sĩ, các vị thật đúng là để Loan Loan mở rộng tầm mắt, vừa muốn đạt được bí mật kia lại mở miệng quang minh chính đại như vậy, Loan Loan thật mặc cảm không bằng”

“ Hừ! Âm Quỳ phái không phải thứ tốt đẹp gì” Mộc Tuyết Ly thì trực tiếp trở mặt, khinh thường Loan Loan một tiếng.

“ Đồ ma nữ không biết xấu hổ!” Lạc Thời Thu khó chịu nói.

“ Thu nhi!” Lạc Thiên Thành lớn tiếng nhắc nhở.

Lâu Mãn Phong vội đem tay ngăn lại, nhỏ giọng nói : “ ngươi à! vị kia thương hoa tiếc ngọc, trong mắt không có cái gì là chính tà đâu! Ngươi mở miệng khinh thường cô ta, chỉ sợ sau này cô ta trèo lên được vị trí cao, tính lại một bút này đấy. Khi đó Công Mộ phái liền khó khăn”

Điều này không chỉ mỗi Lạc Thời Thu rõ, những người khác cũng tinh tường. Chỉ là có vài người lại không kìm được ác cảm với Âm Quỳ phái.

“ Lâu thiếu hiệp nói không sai! Đế vương thương hoa tiếc ngọc mà Ma môn giỏi nhất là mê hoặc lòng người, tỳ nữ thân phận mặc dù không thể so bằng phi tần chốn hậu cung nhưng lại là người thường xuyên bên cạnh quân vương” Tần Xuyên tiếp lời.

Đám người nghe gật đầu đồng ý.

“Phốc xuy!” Loan Loan cười lên một tràng, nói : “ không lâu trước, Huyền Từ phương trượng chùa Thiếu Lâm là cao tăng đức độ trong Phật môn, vị cao tăng này tổ chức đại hội trừ ma đến hàng phục bệ hạ, nhưng mà ai ngờ y lại sinh con trong chùa, mà nữ nhân lại là Diệp Nhi Nương trong giới Ma đạo, nói về mê hoặc lòng người mà nói Loan Loan thật không dám bằng vị cao tăng này đâu?”

Chuyện xấu của Huyền Từ đã lộ ra ngoài, ai nấy ở đây cũng biết. Bây giờ Loan Loan châm chọc, đứng mủi chịu xào Tần Xuyên cùng Khổ Thiền cũng bị đánh mặt.

“ Không lâu trước Lãnh Huyết Phi Tử Mai Ngâm Tuyết là dâm nữ người người kêu đánh kêu giết, luận vì mê hoặc lòng người Loan Loan cũng so không được vị chính đạo hiệp nghĩa Công Tử Kiếm Khách này đâu?”

“ À còn Đông Phương Bạch của Thiên Long sơn trang nữa chứ. Mặt ngoài thì hành hiệp trượng nghĩa, trong tối thì lại giết sư giết huynh đệ một lòng muốn chiếm Thiên Ma Cầm mà hại nhà Huỳnh Đông tan nhà nát cửa.”

Loan Loan lại tiếp tục châm chọc : “ trước đây bệ hạ bị người hô đánh kẻ giết, chính đạo người tổ chức thảo phạt hàng ma, gần trăm vạn võ lâm nhân sĩ đến Thăng Long mà truy diệt, trong các ngươi ai mà không có người tham dự vào, bây giờ lại muốn đến cầu cạnh xin Việt Đế bỏ qua, Loan Loan đối với các vị thật là mở rộng nhãn giới.”

Đám người nghe nàng châm chọc cũng khá lúng túng.

“ Từ trước đến nay, dù là gia quy nghiêm cẩn hay tông luật khắt khe thì đều không thiếu đệ tử phạm sai!” Tần Xuyên chậm nói : “ Huyền Từ cùng Diệp Thần, Đông Phương Bạch cũng có khác gì đâu, còn Việt Đế trước đây bị người vây đánh là ân oán tranh đấu mà ra”

“ A di đà phật!” Khổ Thiền nói : “ Tần Xuyên thí chủ nói không sai, chư môn các phái hay hoàng triều đều không thiếu kẻ phạm sai, quan trọng là người phạm lỗi có biết sửa sai nhận lỗi chịu phép tắc trừng phạt, từ trước đến nay không thiếu những người đó”

Mấy cái người xung quanh nhẹ gật đầu tán đồng.

“ Mấy vị thốt ra lời nào không phải là chí lý chứ, cũng giống như trước khi sự thật được phơi bày vậy” Loan Loan châm chọc.

Đông Quân Diễm Phi một bên nghe cũng không chút để ý, nàng rõ đám người ở đây ai không muốn biết cái bí mật kia? ai không muốn tiếp cận Thiên Trạch có mục đích cho mình, chẳng qua Loan Loan là trực tiếp nhất mà thôi.

Nàng đồng dạng ôm mục đích mà đến, lấy tư cách gì cười nhạo Loan Loan.

Hai tay kết ấn, trực tiếp từ người vàng kim chân khí bay ra ẩn ẩn tiếng long ngâm, một đạo nóng rực chi khí tản ra xung quanh, liền tiếp đó là một đôi cánh vàng đen mọc ra.

“ Xoạt!”

Đông Quân Diễm Phi nhanh như thiểm điện nhảy lên thương khung, như chim chóc bay lượn đến đầu rồng.

“ Long Du khí! Hồn Hề Long Du!”

Lạc Thiên Thành đám người nhận ra được thủ pháp của Cơ Phi Yên.

“ Long Du khí, ta nghe trong Âm Dương gia chỉ có tầng lớp ngũ đại trưởng lão trở lên mới có tư cách học” Lâu Mãn Phong từ Công Mộ phái tàng thư ghi chép chư phái võ công bí tịch lên tiếng.

“ Âm Dương Gia!” Tần Xuyên, Loan Loan, Lạc Thời Thu đem mắt nhìn nữ tử kia.

Tiêu Vô Bệnh vuôt râu nói : “Có thể tu Hồn Hề Long Du, Long Du Khí tinh thuần ảo hóa ra Tam Túc Kim Ô, theo lão phu biết được thì chỉ có một người mà thôi”

“ Đệ nhất kỳ nữ của Âm Dương gia! Đông Quân Diễm Phi” Mộ Dung Hiển nói.

Mộc Tuyết Ly tiếp lời : “ Đông Quân đã hơn trăm năm nay không xuất hiện, Diễm Phi lại là kỳ tài bất xuất của Âm Dương Gia địa vị chỉ dưới giáo chủ Đông Hoàng Thái Nhất, xem ra Âm Dương gia cũng đã nghiêng về Bách Việt”

Đông Quân Diễm Phi thân phận tuyệt không nhỏ lại xuất hiện ở nơi này, hiển nhiên có mục đích của mình.

Chư môn đại phái luôn tranh đoạt với nhau giành quyền đạo thống lớn mạnh, hiển nhiên một cái Thiên Trạch có sức thay đổi cục diện trung nguyên làm sao các đại phái không chú ý.

Mà hắn quật khởi căn nguyên càng làm cho rất nhiều thế lực muốn biết, nếu có thể làm sao không muốn chiếm lấy.

Diễm Phi không tiếc tự bạo thân phận cùng liều lĩnh, bởi nàng đang cược.

Thiên Trạch quả thật là một cái tràn đầy mị lực nam tử, dám mở ra cho nữ giới một cái vương quốc sinh sống, làm một điều mà từ trước đến nay không có vị quân vương nào dám làm.

Hắn có phách lực cùng vũ lực thống trị chúng sinh, một kẻ đã đánh vở vận mệnh của mình, để thiên hạ kính sợ.

Mà nàng cũng muốn đánh vở vận mệnh của mình, ván cược mà nàng cược chính là vận mệnh của mình.

Cược thắng từ nay nàng làm chủ vận mệnh của mình, không chịu chi phối với bất cứ ai khác?

Đúng không chịu chi phối! Mặc dù nàng là Đông Quân của Âm Dương Gia nhưng phía trên còn một cái người, dù là nàng đi nữa cũng phải tuân phục, nàng đến đây tiếp cận Thiên Trạch cũng chính là vì an bày mà đến.

Bí mật tiếp cận cùng lấy đi bí mật kia.

Nàng không cam lòng làm vật hy sinh, nhưng vận mệnh của nàng bị kẻ khác chi phối không thể không tuân.

Thiên Trạch lại để cho nàng thấy được lực lượng đánh vở gông xiềng, nếu cược thẳng nàng làm chủ vận mệnh, cược thua nàng nghe theo vận mệnh an bày, mà trực giác nói cho nàng biết dù là cược thua đi nữa Thiên Trạch cũng không để nàng chết.

Bách Việt hiện giờ cần nhân tài phụ trợ, mà nàng bản lĩnh không nhỏ, lại thêm Thiên Trạch mấy lời trước cũng để nàng tin hắn không có đùa giỡn, đã thân phận bị hắn nhìn thấu nàng cũng không cần tiếp tục từng bước tiếp cận.

“ Đây là Thiên Cơ Lâu ư?” Phi Yên phi hành trên không liền dựng lại ở một tòa đảo phiêu phù, nhìn Thiên Trạch không ngừng đánh ra các đạo pháp quyết huyền ảo dưới bên dưới liền đoán ra được nơi mà Thiên Trạch chuẩn bị cho nàng.

Một tòa lầu các ngủ tầng mười hai mái dựng trên hồ nước, tựa như một cái đảo nhỏ vậy, bốn phía là nước hồ, các trước hoa tươi cỏ đẹp không ít. Nhìn qua rất là phong nhã, lại kết hợp với đảo trôi nổi không trung chẳng khác nào là cảnh tiên trong mắt phàm nhân.

“Trẫm đã cởi bỏ cấm chế trong nơi này, trước mắt không có tỳ nữ, nàng muốn ưa thích ai thì cừ việc chọn đem vào. Còn đây là lệnh bài tự do qua lại giữa các đảo” Thiên Trạch làm xong ném cho Phi Yên một cái lệnh bài tử sắc chạm rồng, từ tốn nói : “ trước mắt thì vẫn nên thông thuộc ngôn ngữ Bách Việt, sau đó thì tăng tiến chút tình cảm với mấy cái nữ nhân của trẫm”

Mấy lời trước không có gì, mấy lời sau lại tràn đầy ám muội khiến Cơ Phi Yên xấu hổ, vội nói : “ Thần xin ghi nhớ”

Thiên Trạch trắng trợn khinh bạc, tay đã bắt lấy eo Cơ Phi Yên, cúi đầu đem miệng kề sát tai nữ nhân : “ cái giá mà nàng phải trả để biết bí mật của trẫm, chính là phải sinh cho trẫm một cái bảo bảo đấy! Phi Yên”

Cơ Phi Yên hốt hoảng, mặt có chút nhiễm hồng, trong lòng dị dạng xúc cảm không ngừng nảy mầm lên, cơ thể chưa từng có biểu hiện cũng sinh ra, nam tử gần trong gang tấc khí tức của hắn cùng thân mật hành vi để nàng ngượng muốn kiếm chổ trốn.

Thiên Trạch cắn nhẹ lên vành tai nàng, sau đó lại cười lớn mà rời đi.

“ Bại hoại!” Cơ Phi Yên mặt đỏ hồng, bình ổn cảm xúc dị dạng trong người lại, ánh mắt nhìn về thân ảnh kia rời đi, nhịn không được mắng một câu.

Nàng không nghĩ đến có một ngày mình lại bị một cái nam nhân khinh bạc, mà bản thân lại đối với y cũng không có chán ghét như nàng nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK