Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nơi khác, Tịnh Thổ một nơi.

“ Ta.... không phải đã....” Tử Vũ choàng dậy, thị giác cùng xúc giác để cho hắn biết mình vẫn còn sống, ánh mắt nhìn về cơ thể phát hiện được thân thể mình lành lặn, cơ hồ những thương thế trên người đả biến mất như chưa tồn tại.

Hắn còn nhớ trước khi mình mất đi ý thức thì còn bị vây vào bên trong thế giới của Ác Thiền, thương thế trên người hắn cực kỳ nghiêm trọng, bằng thương thế đó, hắn không cho rằng mình có thể còn sống như hiện giờ.

Tử Vũ tràn đầy khó hiểu, ngẫm nghĩ : “ vết thương trên cơ thể tất cả đã biến mất, thế là thế nào?”

“ Ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi khá may mắn, hầu như cả ta cũng khó cứu sống ngươi” Chân Thiền Thánh Vương ở gần đó xếp bằng trên hư không đáp.

“ Ngươi đã cứu ta?” Tử Vũ hỏi, có mấy phần khó tin được Chân Thiền sẽ ra tay cứu hắn mà không giết hắn.

“ Ukm!Tử Vũ! Người như ngươi giờ thật hiếm. Ta không muốn ngươi chết” Chân Thiền Thánh Vương một tay chống cằm mình, chậm rãi cất lời : “ thực ra ta thực sự chưa có được bản lĩnh xoay chuyển sinh tử, mệnh đề này ta còn đang trong quá trình giác ngộ.”

Chân Thiền Thánh Vương lại nói : “ Ngươi chiến thắng Đại Thiên Thế Giới của ta và quan trọng hơn, ngươi đả phá vở tâm ma Ác Thiền. Ngươi dung ý chí vô cường mở ra vũ trụ bịt bùng, đốt cháy Ác Thiền trong tim ta, ta vẫy vùng trong ngọn lửa của ngươi và dần khôi phục lại bản thân. Ác Thiền là phần tối tăm nhất trong tâm ta, hắn lúc nào cũng làm ta phiền não. Tữ Vũ không ngờ rằng lại do ngươi rat ay, giải quyết tâm ma bao năm nay trong ta”

Tử Vũ đáp : “ ngươi nghĩ nhiều quá, ước muốn của ta là giết chết ngươi. Bất luận là Ác Thiền hay Chân Thiền”

Chân Thiền Thánh Vương rốt cuộc mở đôi mắt ra nhìn Tử Vũ, lại từ tốn nói : “ ngươi không cách nào có thế giết được ta, ta có thần lực gia trì, thân thể kim cang không gì xâm phạm. Dù cho chịu vết thương thế nào cũng không chết được. Nhưng dù có được cái vỏ mạnh nhất thì đả sao? Ta là một kẻ thất bại ta không hoàn mỹ...”

“Dù ta có thể lĩnh hội được chân lý thiên địa, nhưng lại thua ác niệm trong tâm. Cả đời ta không ngừng tìm kiếm, nghiên cứu chân lý. Ta muốn trở thành vị thần hoàn mỹ về bất kỳ phương diện nào. Nhưng sự thật chứng minh ta đả thất bại, mà đạo lý của ta không có người nghe”

Cả đời Chân Thiền Thánh Vương theo đuổi sự hoàn mỹ, và hắn có thiên tư trí tuệ lẫn ngộ tính siêu phàm, một lòng cầu đạo lẫn muốn đem những thứ mình hiểu ra truyền thụ cho kẻ khác, nhưng hắn thất bại.

Ác Thiền tâm ma nảy sinh, đó là mặt trái tiêu cực mà hắn không mong muốn nhìn thấy, hắn không cách nào tiêu trừ được.

Hắn tự cho mình trí tuệ hơn xa kẻ khác, thực lực lại mạnh mẽ vô cùng, nhưng đạo lý hắn ngộ ra hắn muốn dạy không có người nguyện ý nghe lấy.

Tử Vũ im lặng nghe lấy, một hồi trầm mặc, hỏi : “ vì sao không truyền đạo cho con ngươi?”

Cái đáp án mà Tử Vũ cần hắn nhiều năm về trước khi hắn đến trung thổ truyền đạo, thấy được con người bản tính đả nhìn ra được và từ bỏ.

Chân Thiền lên tiếng : “ nhiều năm về trước ta du hành qua trung thổ. Ta muốn truyền bá những đạo lý ta đả lĩnh ngộ được cho họ. Đáng tiếc ta thấy con người lúc không chịu quản giáo thì bản chất tàn ác sẽ bộc lộ ra, giữa các quần tộc nhất định xuất hiện tham lam trộm cắp và chiến tranh. Các ngươi tạo ra hàng loạt công cụ tra khảo người khác một cách tàn nhẫn.”

Tử Vũ một bên im lặng nghe, những lời của Chân Thiền Thánh Vương nói nhất thời hắn không phản kháng được. Bởi những điều kia là sự thật, Thần bóc lột nô dịch con người, nhưng giữa con người với nhau cũng nào kém cạnh, thậm chí còn so với Thần gấp không biết bao nhiêu.

Chân Thiền lại nói : “ ta đã thấy người giết người, người ăn thịt người. Sau đó ta từ bỏ truyền đạo vì ta thấy loài người tồn tại tính xấu. ”

Lại nhìn về Tử Vũ, hắn cười nói : “ không lâu trước, ta cũng từng nói những điều này với một nhân loại, cô gái đó tên là Bạch Thái!”

“ Bạch Thái!” Tử Vũ đại não hô lên, hắn cũng không ngờ trước mình Bạch Thái đả cùng Chân Thiền Thánh Vương trò chuyện.

“ Cô ta la người đầu tiên nói ta sai! Ngươi biết không! Ta cứ nghĩ rằng con người và Minh tộc là những kẻ ham thích bao lục, nhưng khi giao chiến với chúng, đọc tâm ý của chúng và những lời của Bạch Thái và vị kia đả làm thay đổi suy nghĩ của ta” Chân Thiền Thánh Vương cảm khái : “ có lẽ ta đã sai!”

Tử Vũ nghe xong tiếp lời : “ Ngươi nói con người có bản chất đen tối, ích kỷ, làm cho ngươi cảm thấy thất vọng. Nhưng con người đang học hỏi và trưởng thành. Họ đều nhu cầu hướng thiện, những người muốn nghe đạo lý chắc có khá nhiều, không bao gồm ta”

“ Truyền đạo cho con người, có khả năng sao?....” Chân Thiền Thánh Vương lẩm bẩm tự hỏi.

Tử Vũ nói : “ Ngươi từng thất bại, không có nghĩa là không thể, những người ta từng tiếp xúc rất nhiều người đều cần sự chỉ dẫn của linh tính. Ngươi có thể chọn người thích hợp để truyền dạy, rồi họ sẽ truyền lại cho người khác. Tri thức của ngươi sẽ được lưu truyền trong thế gian, đây không phải là khác vọng của ngươi sao?”

“ Tri thức của ta lưu truyền trong thế gian!!!” Chân Thiền lại tự ngẫm.

Tử Vũ xoay người bước đi : “ ngươi đã cứu mạng ta, chắc không đánh tiếp nữa đâu, vì đền đáp, ta khuyên ngươi, nếu được hãy gặp Bạch Thái nhờ cô ấy đi vào Tàng Thư Tháp trên Thận Lâu, ở đó ngươi sẽ hiểu được rất nhiều thứ!”

“ Tàng Thư Tháp! Bạch Thái!” Chân Thiền Thánh Vương lẩm bẩm, đại não nhớ lấy cô gái nhân loại đi cùng với Đế Thiên An trước kia.

“ Y! không phải là thế giới này người! ta từng vào bên trong đó một lần, bên trong đó cất chứa vô số đạo lý của các thế giới.Ta nghĩ một kẻ như ngươi hắn hứng thú!” Tử Vũ nói xong ngưng khí thành kiếm chuẩn bị rời đi.

“ Không phải thế giới này người, thì ra là vậy!” Chân Thiền Thánh Vương sững sờ trong giây lát rồi hiểu ra mọi thứ, vì sao Luân Hồi Nhân Quả của hắn không có hiệu dụng trước Đế Thiên An.

Thì ra hắn không phải người của thế giới này, mà là ở thiên ngoại vũ trụ một vị khách không mời mà đến, cũng vì thế mà lý giải vì sao tộc Thần không hề biết đến một sự tồn tại mạnh mẽ như y.

Chân Thiền Thánh Vương nói : “ Tử Vũ, Thiên đã thức dậy. Nếu ngươi muốn thách thức ngài phải giác ngộ với cái chết”

Tử Vũ hỏi : “ hắn so với ngươi thế nào?”

Chân Thiền đáp : “ trên ta”

“ Ukm! Làm cho ta bắt đầu kỳ vọng rồi” Tử Vũ nói xong liền ngự kiếm rời đi.

Chân Thiền Thánh Vương nhìn Tử Vũ rời đi, tự nói : “ ta vẫn tưởng rằng Minh tộc và Nhân tộc là những kẻ cướp ngang ngược, không ngờ giao chiến với các ngươi lại làm thay đổi góc nhìn một chút”

Tử Vũ một đường ngự kiếm, hắn nhanh chóng tiến đến trung tâm của Kết Tinh Sơn, trên đường đến cũng rõ ràng thấy được hai cặp đấu cực kỳ cường đại.

Một chính là Hỏa long Thiên Đế Chúc Dung một mình ngạnh đánh Bất Tử Điểu Lục Vân và Hải Khoát Thiên Không. Một cặp khác còn kịch liệt không kém chút nào, là Đế Thiên An và một cái Thần tộc gánh vác hắc long.

Tử Vũ đang cân nhắc gia nhập một trong hai trận đấu này, nhưng hắn linh hồn cảm ứng lại phát hiện ra trận chiến ở chổ Kết Tinh Sơn, đám Nghịch Thiên Nhi Hành đã bị Thái Cực đánh bại, suy nghĩ một lát hắn cướp đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK