Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhã thất không cần lớn, hoa thơm không cần nhiều.

Trước cánh cửa bên trên có treo tấm biển đề ba chữ An Lạc Ổ.

Trên cây cột đối diện với cửa ra vào có treo đỗi liễn, bên trên viết : Chiêu Nghi Điệu Cầm, Mộ Nghi Cổ Sắt, Cựu Vũ Thích Chí, Tân Vũ Sơ Lai.

Tự thể phóng khoáng xuất trần, đường bút mạnh mẽ có lực.

Gian đại sảnh bên dưới được bài trí theo kiểu tứ diện sảnh, thông qua cách bài trí các bồn hoa và cửa sổ che lấp đi vẻ nguy hiểm của vách núi phía sau, đi vào bên trong sảnh có thể thấy trần thiết không hề hoa lệ, nhưng lại hết sức u nhã tự nhiên.

Ở góc phòng có một cầu thang bằng gỗ lim thông lên tầng trên.

Đế Thiên An bước ra một bước, thân hình đả xuất hiện tại tầng trên nơi.

Tầng trên dùng làm bình phong chia làm hai gian nhỏ, một bên bày bàn ghế, bên kia có lẽ là nơi chủ nhân nghỉ ngơi.

Lúc này đang có một người đứng trước cửa sổ, mặt hướng ra ngoài.

Là một cái lão nhân rất cao, thêm vào bộ trường bào rộng thùng thình, khiến cho lão có một khí thế trầm ổn nha một trái núi sừng sững.

Gương mặt hết sức đặc biệt với hai hàng lông mày vừa đen vừa rậm kéo dài đến tận mang tai, bên dưới là cặp mắt ưng sáng rực, khóe miệng và dưới mắt đầy những nếp nhăn, khiến cho người cảm thấy lão có một vẻ không màng thế sự, mệt mỏi và thương cảm lạ thường.

Lão có một chiếc mũi thẳng, cao, thêm vào cặp môi tự nhiên toát lên ngạo khí, gương mặt thon dài thanh tú, giống như một vị vương hầu quý tộc đã từng được hưởng mọi phú quý vinh hoa trên đời, nhưng giờ tâm đã nguội lạnh như tro tàn, không còn muốn liên quan gì đến chuyện đời nữa vậy.

“ Hảo thân pháp” lão giả khen một cái khi thấy người kia trong sát na đã hiện ra trước mặ, con mắt nhìn chăm chú gã tuấn lãng nam tử phía trước.

Lão lại nhẹ nhàng nói: “Tiểu huynh đệ, mời ngồi xuống nếm thử Lục Quả Dịch của lão phu ngâm xem sao”.

Trên bàn có bày bình nhỏ và mấy chén rượu, mùi hương thoang thoảng bay lên.

Dưới ánh sáng của hai ngọn cung đăng, ngoại trừ bàn ghế ra thì cũng chỉ có mấy thứ gia cụ cần thiết, tất cả đều được đóng bằng gỗ soan, khí phái cổ nhã cao quý.

Tiếng thác đổ ào ào vẫn ẩn ước vang lên đằng xa.

Thiên Trạch gật đầu, ngón tay khẻ vẩy một cái, bình rượu lăng không rót đầy chén rượu rồi bay đến tay hắn, tay nâng chậm rãi uống.

Rượu vào đến cổ họng, mùi vị đậm đà, êm dịu, hiếm có nhất là mùi hương tuy nồng nhưng rất hài hòa, khiến cho dư vị kéo dài mãi không dứt.

Lão nhân chậm rãi nói: “Rượu này dùng sáu loại quả tươi là thạch lựu, nho, hạnh tử, sơn trà, thanh mai, dứa ủ thành, phải qua các công đoạn như chọn quả, rửa sạch, ngâm nước, cắt nhỏ, bỏ hạt, tẩm ướp, lọc nước, lên men, điều vị, lọc lại, sau đó cô đọng mới thành. Nhưng muốn uống được thì còn phải cho vào thùng gỗ, chôn sâu dưới đất thêm ba năm nữa, mùi vị chắc là không đến nỗi chứ?”

Thiên Trạch nói : “ với riêng ta mà nói rượu này chỉ bình thường, với nhiều kẻ đã xem là tuyệt phẩm rồi”

Bản thân là chế rượu người, đương nhiên kiến thức về rượu hắn đương nhiên là có, hắn tự tay nhưỡng ra không ít các loại rượu, uống qua vô số loại rượu khác nhau, cho nên rượu vừa uống cũng không để hắn bất ngờ gì.

Lão nhân trầm mặc vuốt râu khi nghe lấy, không có một chút giận giữ hay bất mãn khi đối phương không thưởng thức rượu quý của mình cất, mặc dù rượu lão tuy không nổi danh gì trong thiên hạ nhưng cũng không phải là loại bình thường, có thể xếp vào thiên hạ danh tửu cũng không phải không được.

Gả nam tử kia từ khí chất đến ngoại hình cũng để lão biết không phải là kẻ bình thường, mà thực tế thông tin lão biết y càng không phải nhân vật tầm thường. Một kẻ như thế mười phần nếm qua không ít rượu quý trong thiên hạ, hơn nữa dù có chê trách đi nữa lão cũng không đặt nặng lấy.

Dù sau lão sống đến tận tuổi này không phải vì một chén rượu mà khí giận vị khách không mời mà đến này, lão nói : “ lão phu cư ngụ ở đây ngoại trừ Thương Tú Tuần ra, trước giờ chưa có người nào dám đến chỗ này cả. Thật không ngờ đêm nay lại có thể nghênh đón Đạo Thánh.”

“ Ồ, lão biết ta ư?” Thiên Trạch cười hỏi.

Lão nhân cười ha hả, vuốt râu nói: “ lão tuy ở nơi này ẩn cư ba mươi năm, nhưng thời gian ở bên ngoài thì nhiều, thời gian ở đây thì ít, danh tiếng của Đạo Thánh như sấm bên tai. Lão phu từng một lần chứng kiến phong thái của công tử, cho nên khi công tử đến cũng không lạ gì, công tử đến đây là muốn từ chổ lão phu lấy được thứ trong kia ư?”

Thiên Trạch hỏi : “ ông nghĩ thế nào?”

Lão nhân cười đáp : “ Đạo Thánh tung hoành các nước, bản lĩnh dời đi tài sản quỷ thần khó lường. Không lâu trước từng gây huyên náo ở Trường An, mà tại nơi đó có một cái kho báu không nhỏ. Mà lão phu chính là người năm xưa thiết kế kho báu đấy, Đạo Thánh lần này đến lẽ nào là vì chút thủ đoạn năm xưa của lão phu để lại.”

Thiên Trạch nói : “ ngươi nghĩ nhiều, khóa Thiên Địa của ngươi sở ra đã bị ta phá giải, toàn bộ kho báu trong Dương Công Bảo Khố đều bị ta bứng dọn cả rồi”

Nghe xong lão nhân phá lên cười một tràng, sau đó nói : “ năm xưa lão phu hao tâm thiết kế nó, dù không thể so bì được với Cơ Quan Thành, hay các Kỳ Mộ nhưng muốn lấy được bảo khố rất ít kẻ làm được. Đạo Thánh không những đại phá Dương Công Bảo Khố còn khiến các thế lực không hề hay biết, Lỗ Diệu Tử bội phục! bội phục!”

Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên một đời cùng ba nam tử tử có gút mắc, lần lượt là Tà Vương Thạch Chi Hiên, Phách Đao Nhạc Sơn, người cuối cùng chính là lão nhân đối diện với Thiên Trạch hiện giờ Lỗ Diệu Tử.

Chúc Ngọc Nghiên yêu nhất người là Thạch Chi Hiên, sau lại sự xuất hiện của Bích Tú Tâm khiến hai người trở mặt thành thù, Âm Hậu không ngừng truy sát Tà vương

Phách Đao Nhạc Sơn dây dưa là Chúc Ngọc Nghiên vì trả thù Thạch Chi Hiên cho hắn mang nón xanh, cùng Nhạc Sơn có một đứa con gái, hiện giờ là Đông Minh phái chuyên cung cấp vũ khí cho các thế lực trung nguyên, Đơn Mỹ Tiên.

Mà Lỗ Diệu Tử so với hai người kia lại càng thảm, hắn lúc trẻ si mê Chúc Ngọc Nghiên, kết quả bị Âm Hậu một chưởng đánh thành trọng thương.

Lỗ Diệu Tử cũng không phải là chân thật tên gọi của y, bản danh là Vũ Văn Khải, là Bắc Ly Vũ Văn thế gia người, hơn nữa lại là bậc kỳ nhân trong chốn võ lâm.

Xông xáo giang hồ rất nhiều người đều là dùng tên giả, rất ít dùng tên thật. Lỗ Diệu Tử cũng là vậy, tuy hắn tài hoa kiệt suất nhưng tinh lực có hạn lại phân tâm nhiều môn, dẫn đến thực lực thua xa Thạch Chi Hiên cùng Nhạc Sơn.

Sau này vì Âm Hậu đả thương mà lưu lạc đến Phi Mã Mục Trường, cuối cùng được tràng chủ đời trước cứu giúp, sau đó hai người dây dưa lại kết xuống phu thuê mà sinh hạ ra Thương Tú Tuần.

Phi Mã Mục Trường hùng cứ quận Cánh Lăng, đứng trước sự bành trướng lớn mạnh của Thiên Hạ Hội và không chịu khuất phục như các thế lực khác. Một phần là nhờ vào căn cơ thâm hậu tích tụ qua gần ba trăm năm, một phần khác là nhờ Lỗ Diệu Tử trợ giúp.

Mấy năm nay không ít lần Hùng Bá cho thủ hạ đến chiêu nạp Phi Mã Mục Trường, song đều không nhận được kết quả mong muốn, Hùng Bá vốn tác phong bá đạo lại là kẻ kiêu hùng tất nhiên khó nhịn được kết quả này, chỉ là Lỗ Diệu Tử vài lần hiện thân khiến cho Hùng Bá tạm thời bỏ qua cho Phi Mã Mục Trường.

“ Nếu như bảo khố đã bị Đạo Thánh lấy đi, lão phu cũng không rõ chổ lão phu còn điều gì cho Đạo Thánh tìm đến, lẽ nào là Phi Mã Mục Trường ư?” Lỗ Diệu Tử đem tâm tình rất nhanh thu lại, hắn trực tiếp hỏi lấy người trước.

Thiên Trạch nói : “ một tên trộm đến một cái nhà giàu có, ngươi nói xem hắn sẽ làm gì?”

Lỗ Diệu Tử vuốt râu nói : “ nói như vậy Đạo Thánh muốn dời tài sản nơi này rồi.”

Thiên Trạch trả lời : “ lẽ nào không được?”

Lỗ Diệu Tử nói : “ được chứ! Chỉ là lão phu từ sớm đã không quản chuyện này, nếu như Đạo Thánh muốn lấy tài sản việc này do Tú Tuần quan tâm, dù sau nó mới là tràng chủ của nơi này”

Thiên Trạch nói : “ ông dường như không lo lắng lắm thì phải”

Lỗ Diệu Tử cười : “ Đạo Thánh chiến tích vang dội, là tên trộm hung hăn nhất, cuồng ngạo nhất cũng bá đạo nhất, tham lam nhất. Chỉ là lão phu được biết, Đạo Thánh đối với một số nữ lưu cũng nhẹ tay rất nhiều. Hơn nữa, tài sản tuy quan trọng nhưng mạng sống càng quan trọng hơn, lấy Tú Tuần thông minh lão phu nghĩ nó sẽ biết không đắc tội với Đạo Thánh”

Thiên Trạch nói : “ nhiều khi ta cũng không nhất thiết phải lấy tài sản”

Lỗ Diệu Tử suy nghĩ một chút, lấy hắn trí tuệ liền đoán ra kẻ này muốn nhắm đến Phi Mã Mục Trường thế lực, ẩn ý nói : “ Đạo Thánh không ngừng cướp bóc tài sản, bây giờ lại muốn nhắm đến Phi Mã Mục Tràng, xem ra một số tin đồn lão phu nghe được có đôi khi cũng không phải là giả”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK